Cuồng Phi Sủng Vương

chương 766

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Đây cũng là điều khiến ta nghi ngờ, nhưng nàng thật sự cũng đã trúng huyết chú. Bản vương đoán, phải chăng Ngọc tộc có kỳ ngộ gì đó, hoặc là người của Ngọc tộc dùng thủ đoạn gì đó giải được nỗi khổ khi huyết chú phát tác cho nàng”.

“Ngươi cảm thấy có khả năng không? Nếu thật là vậy thì sao muôn vàn người dân của Ngọc tộc phải chịu đựng nỗi đau khổ hàng tháng?”

Một câu nói khiến bầu không khí trong phòng lại trở nên căng thẳng lần nữa.

Dạ Mặc Uyên siết chặt nắm đấm, nhíu mày nói: “Dù có thế nào, ta cũng phải tìm được hai viên Long Châu cuối cùng trong thời gian ngắn nhất, sau đó mượn Ngọc tộc năm viên Long Châu mà bọn họ có được”.

“Nếu ngươi có thể tìm được hai viên Long Châu cuối cùng, nhờ Long Châu đó, có lẽ Ngọc tộc có thể cho ngươi mượn năm viên Long Châu, hoặc thuận tiện giải huyết chú cho Cố Thanh Hy, nếu không… chậc chậc chậc…”

Dạ Mặc Uyên biết.

Mẫu thân của hắn phản bội rời khỏi Ngọc tộc, trở thành nỗi nhục của Ngọc tộc.

Người của Ngọc tộc hoàn toàn không có khả năng sẽ nể tình, nể mặt hắn, càng không thể vô cớ giúp đỡ hắn.

Trước khi mẫu phi mất, chuyện bà tâm tâm niệm niệm cũng là tìm được bảy viên Long Châu.

Mấy năm nay, hắn luôn điều tra tung tích của Long Châu bằng mọi cách, sau đó âm thầm tiết lộ tung tích Long Châu mà mình điều tra được cho Ngọc tộc đều là vì có thể hoàn thành tâm nguyện cho mẫu phi.

“Bây giờ ngươi trừ buồn chuyện Long Châu ra, có phải cũng nên buồn cho đứa bé trong bụng nàng ta không? Ngươi đừng quên huyết chú sẽ di truyền đời đời, dù là nam hay nữ cũng sống không bằng chết”.

“Đứa bé phải giữ lại”.

Dạ Mặc Uyên bỏ lại một câu, phẫn nộ rời đi, để lại một bóng lưng kiên định.

Tô Mộc bất lực thở dài, mi mày đen nhíu chặt, không khỏi lo lắng thay Dạ Mặc Uyên.

Long Châu đâu dễ tìm như vậy.

Nếu dễ như vậy thì Ngọc tộc đã không đến nỗi mất hơn một nghìn năm cũng không tìm được đủ bảy viên Long Châu.

Đứa con của Dạ Mặc Uyên có lẽ sẽ không được may mắn như hắn.

Sở dĩ trên người hắn không có huyết chú cũng là tổ tiên hắn đã trả cái giá vô cùng lớn mới đổi lại được.

Mà cái giá này dù bây giờ hắn có muốn dùng mạng đổi mạng cũng không có điều kiện đó.

Bữa trưa.

Không đợi Dạ Mặc Uyên sắp xếp, Cố Thanh Hy đã cho người làm một bữa trưa thịnh soạn.

Dạ Mặc Uyên được mời qua, Cố Thanh Hy tươi cười, đích thân xới cho hắn một chén cơm, còn gắp nhiều món ngon cho hắn, khiến tâm trạng không vui của Dạ Mặc Uyên tốt lên được chút.

“Vương gia, bình thường chàng có nhiều chính sự như vậy, ăn cơm nghỉ ngơi đều không tốt. Độc còn sót lại trên người còn ăn mòn chàng nhiều năm như vậy, chàng nên tẩm bổ nhiều hơn. Bát canh hạt sen này có thể hạ hỏa, vừa có thể tẩm bổ cơ thể, nào, chàng nếm thử”.

Dạ Mặc Uyên nếm một miếng, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ: “Ừ, ngon lắm”.

“Còn có cái này, đây là cá tươi vừa mới bắt lên, chàng nếm thử xem. Xương cá ta đã cho người tách ra hết rồi, không phải sợ mắc phải xương”.

“Ngon lắm, còn ngon hơn cá trước kia được ăn”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio