Chương
“Sao ta cứ có cảm giác nàng tìm đến ta chỉ vì tấm da dê cổ kia thôi!”
“Trời đất chứng giám, sao ta lại vì một tấm da dê cổ mà phát sinh quan hệ với chàng được chứ? Cố Thanh Hy ta là người tùy tiện như vậy sao?”
Lúc này, sắc mặt Dạ Mặc Uyên mới khá hơn một chút, tuy nhiên, lời của hắn vẫn hết sức khó nghe: “Nàng quả thật không phải người tùy tiện, nhưng một khi giở chứng thì lại chẳng phải người”.
“…”
“Cho nên… vương gia, có phải chàng nên đưa tấm da dê cổ kia cho ta rồi không?”
“Nàng muốn gì cũng được, chỉ có da dê cổ là bổn vương không tặng nàng”.
“Vì sao chứ…”
Cố Thanh Hy nổi giận.
Nàng bằng lòng để hắn lấy lại toàn bộ những thứ kia, chỉ cần đưa nàng da dê cổ là được.
“Bởi vì bổn vương rất vừa mắt tấm da dê kia, cho nên không nỡ tặng nàng”.
Nói đùa, đưa nàng để nàng đem đi nịnh nọt một tên mặt trắng khác à?
Mặt hắn cũng đã đủ xanh rồi!
“Dạ Mặc Uyên, chàng nói mà không giữ lời, rõ ràng chàng nói rằng sẽ đưa ta da dê cổ mà”.
“Bổn vương đồng ý sẽ tặng cho nàng khi nào?”
Cố Thanh Hy giận đến mức phát run.
Ăn xong quẹt mỏ không nhận đúng không?
Tưởng Cố Thanh Hy này dễ ức hiếp vậy à?
“Ta hỏi lại một lần cuối, chàng có đưa tấm da dê cổ đó cho ta không?”
“Không đưa!”
“Được!”
Cố Thanh Hy phất tay áo rời đi, khi đi ngang cửa còn mạnh tay đóng sầm cửa.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng cãi cọ đều bị dọa run.
Cũng chỉ có vương phi mới dám đối xử với vương gia như vậy.
Thanh Phong do dự nói: “Chủ tử, vương phi tức giận, việc này…”
“Nàng giận, bổn vương cũng giận đây này…”
Đêm hôm trước còn quấn lấy hắn, sang hôm sau đã hùng hổ đòi da dê cổ của hắn vì một tên mặt trắng, nàng xem hắn là gì chứ?
Thanh Phong rất thức thời, lập tức ngậm miệng.
Tốt nhất là cậu ta không nên xen vào chuyện giữa chủ tử và vương phi.
Hy vọng vương phi đừng lấy bọn họ ra trút giận là được.
Sau khi nguôi giận, Dạ Mặc Uyên nói: “Đi trông chừng vương phi, đừng để nàng ấy làm chuyện gì ngốc nghếch”.