Chương
“Vương phi to gan như thế, nàng ấy không sợ vương gia giết mình à?”
“Sợ chứ, vì vậy đôi khi vương phi sẽ giả xấu. Khi nàng ấy giả xấu, vương gia sẽ không nỡ giết nàng ấy, hơn nữa vương gia còn thưởng rất nhiều tiền để Cố tam tiểu thư giả xấu mỗi ngày đấy”.
“Tin tức này quá chấn động, ta phải tiêu hoá từ từ mới được. Không được không được, ta vẫn không thể chấp nhận được”.
“Ai da, việc ngươi cần quan tâm bây giờ không phải mình có thể chấp nhận được hay không, mà là ngươi có nữ nhi hay tỷ muội nào thuộc dạng xấu không thì bảo họ mau tới vương phủ ứng tuyển. Vương phủ đang tuyển nữ nhân xấu đấy, càng xấu càng béo càng thấp thì càng tốt. Nếu như được chọn, cả đời sẽ được ăn cơm ngon mặc áo đẹp, còn trở thành hoàng thân quốc thích nữa, có nhiều người đi xếp hàng ứng tuyển lắm”.
“Hả… Không phải chứ, thật hay giả đấy? Ta vừa khéo có một người muội muội rất xấu, đến nay vẫn chưa lấy được ai, vậy ta sẽ bảo con bé đi thử xem, biết đâu sẽ được chọn”.
“Ta cũng có một người tỷ tỷ rất béo, ngay cả đi cũng không thể đi thẳng, hay ta cũng bảo tỷ ấy đi thử xem”.
“Thử đi, đương nhiên phải thử, càng béo càng tốt, vương gia thích loại hình này lắm”.
Trong đế đô, tất cả nữ nhân xấu, béo và thấp đều chen nhau đi tới vương phủ, đứng chật kín cả vương phủ.
Trong thư phòng phủ Dạ Vương.
Vẻ mặt Dạ Mặc Uyên âm u, ẩn chứa lửa giận cuồn cuộn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Thanh Phong và Giáng Tuyết khổ sở, nơm nớp lo sợ đứng một bên.
“Rầm…”
Dạ Mặc Uyên đột nhiên đập vỡ tất cả những thứ trên bàn, phẫn nộ hỏi: “Không phải ta đã bảo các ngươi đốt hết chân dung và bắt tất cả những người bàn tán lại rồi sao, tại sao bức chân dung này còn lưu truyền trong dân gian?”
“Chủ… Chủ tử, thuộc hạ bảo đảm đây là bức cuối cùng, còn việc bàn tán… Chuyện này… hình như có ai đó đang quạt gió thêm củi”.
Dạ Mặc Uyên nhìn Thanh Phong chằm chằm, gân xanh trên tay nổi lên.
“Bức chân dung là do vương phi truyền đi, người quạt gió thêm củi có Tu La Môn, Thiên Phần tộc và cả Hoàng Thượng. Thuộc hạ có tội, thuộc hạ sẽ đi bắt hết tất cả những người bàn tán lại”.
“Cả đế đô đều đã biết, ngươi định bắt hết sao?”
Thanh Phong tủi thân cúi đầu.
“Kế hoạch đối phó Thiên Phần tộc thực hiện trước thời hạn, còn Tu La Môn… Tiết lộ vị trí tổng bộ của Tu La Môn cho Thiên Phần tộc”.
“Vâng…”
“Còn tiểu hoàng đế nữa, bản vương thấy hắn đang rất rảnh, nếu đã rảnh rỗi như thế thì để hắn bận rộn thêm đi. Triệu tập tất cả thuộc hạ, truyền lệnh xuống, ai dám giúp tiểu hoàng đế là đang đối đầu với bản vương”.
Thanh Phong thấp thỏm đáp: “Chủ tử, nếu triệu tập tất cả thuộc hạ, chỉ sợ… chỉ sợ Dạ Quốc sẽ không ngăn cản được những đợt tấn công liên tiếp của Hoa Quốc”.