Chương
“Vâng”.
Dạ Mặc Uyên bước ra ngoài, giận đùng đùng đi thẳng đến Noãn Các.
Trên đường đi, tất cả hạ nhân đều quỳ xuống, không dám ngẩng đầu vì sợ sẽ bị vương gia quở trách và đánh.
Dạ Mặc Uyên đẩy mạnh cửa Noãn Các ra.
Đập vào mắt là Cố Thanh Hy đang nằm trên giường ngủ say như chết.
Dạ Mặc Uyên vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Nữ nhân này đã mang lại rắc rối lớn như thế cho hắn.
Nàng thì hay lắm, vẫn có thể ngủ say như chết.
Hắn nổi giận: “Cố Thanh Hy”.
Một tiếng quát lớn, chim hoảng sợ bay mất.
Cố Thanh Hy cũng bị đánh thức.
Nàng móc lỗ tai, bĩu môi đáp: “Lớn tiếng như thế làm gì, người trong phủ chết hết rồi à?”
Thu Nhi muốn nhắc nhở để nàng nhanh chóng quỳ xuống nhận lỗi, nhưng Cố Thanh Hy lại tỏ ra như chuyện không liên quan đến mình, thái độ thản nhiên, không để Dạ Mặc Uyên vào mắt.
Dạ Mặc Uyên ném một bức chân dung tới trước mặt Cố Thanh Hy, chờ nàng giải thích với vẻ tức giận trên mặt.
Cố Thanh Hy nhặt lên, nghiêm túc ngắm nghía bức chân dung mập mờ.
Nàng tặc lưỡi thành tiếng, kinh ngạc thốt lên: “Vương gia, không ngờ thẩm mỹ của chàng lại khác người như vậy, “mỹ nhân tuyệt sắc” thế này mà chàng cũng thích. Nhìn biểu cảm này này, hưởng thụ thế cơ mà, chậc chậc chậc, chàng còn nằm dưới nữa. Chàng đã từ chối nhiều mỹ nhân như vậy, có phải là vì nàng ta không?”
Thu Nhi rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Tiểu thư đúng là muốn chết.
Người ấy không thấy vẻ mặt của vương gia đang rất khó coi ư?
“Nàng không có gì muốn giải thích với ta sao?”, Dạ Mặc Uyên tự cho rằng mình đã nhẫn nhịn đến giới hạn.
“Ta là chính phi của chàng, chàng qua lại với nữ nhân khác còn không giải thích với ta, ta cần giải thích với chàng điều gì? Hay là chàng muốn phế bỏ vị trí chính phi của ta để tiện cho việc cưới nàng ta?”
“Cố Thanh Hy, bản vương nhịn nàng đủ lâu rồi, đừng tưởng nàng mang thai con của bản vương thì bản vương sẽ không dám làm gì nàng”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi.
Cố Thanh Hy lười nhác chỉnh lại quần áo xốc xếch của mình, cười hỏi: “Vậy thì vương gia muốn làm gì ta? Chàng muốn giết ta hay đánh ta một trận? Hay là không cho ta ăn uống?”
Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ và nụ cười mỉa mai trên khoé miệng nàng, Dạ Mặc Uyên tức tới mức muốn tát nàng một bạt tai, nhưng hắn lại không đánh được. Bất kể là vì nguyên nhân gì, hắn đều không thể đánh nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân mà hắn yêu thích.
Cơn giận này hắn chỉ có thể giữ trong lòng, không thể làm gì được Cố Thanh Hy.