Chương
Cố Thanh Hy sợ hắn nghi ngờ bèn kéo cánh tay hắn, làm nũng: “Ai da, vương gia, chàng nhìn ta khoẻ lắm, thuốc bổ chàng đưa ta cũng uống đúng hạn, không cần bồi bổ thêm thứ khác nữa thật mà, chàng đừng nhọc lòng nữa có được không?”
“Vương gia, chẳng phải chàng bảo sẽ dẫn ta đi phòng đấu giá Phong Tương sao? Chúng ta đi luôn bây giờ có được không?”
“Được thôi”.
Nàng đã ở trong phòng rất nhiều ngày.
Nếu nàng thật sự không ra ngoài, hắn sẽ nghi ngờ nàng phiền muộn thành bệnh đúng không?
“Cảm ơn vương gia, vậy chúng ta đi thôi. Đúng rồi, vương gia, ta có thể hỏi chàng một việc không?”
“Việc gì?”
“Núi Quy Vân ở đâu vậy?”
Shh…
Dạ Mặc Uyên lập tức sầm mặt lại, trầm giọng hỏi: “Nàng hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, ta chỉ hỏi bừa thôi, sao thế, ta có nói sai chỗ nào hả?”
“Núi Quy Vân không phải điều nàng nên hỏi, cũng không phải nơi nàng nên đi, sau này đừng nhắc lại nữa”.
Cố Thanh Hy sờ cằm.
Trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách?
Rốt cuộc núi Quy Vân là nơi nào?
Tại sao Dạ Mặc Uyên lại kiêng dè như thế?
Nơi có thể khiến Dạ Mặc Uyên kiêng dè nhất định không dễ đi.
“Thế còn Đan Hồi cốc? Đan Hồi cốc ở đâu?”
“Nàng hỏi chuyện này để làm gì?”
“Nghe nói nơi đó luyện đan rất lợi hại, ta muốn đi xem và học hỏi họ. Nếu có đan dược tốt, ta cũng có thể mua một ít”.
“Đan Hồi cốc chưa bao giờ cho phép người ngoài vào, nàng không vào được, họ cũng sẽ không thể dạy nàng thuật luyện đan, trừ phi nàng là người trong tộc họ”.
“Vậy nên ý của chàng là dù ta có biết Đan Hồi cốc ở đâu, ta cũng không vào được?”
“Đúng vậy”.
Cố Thanh Hy đã hiểu.
Nếu đã không vào được thì nàng sẽ đi tìm Nạp Lan Lăng Nhược.
Trên đường phố sầm uất, một nam một nữ đang sánh vai nhau dạo bước. Họ đều đeo mặt nạ, không thấy diện mạo thật, nhưng cả hai đều có khí chất xuất sắc, dáng người cao gầy, toát ra hơi thở cao quý không thể xâm phạm.
Các dân chúng đi ngang qua đều không nhịn được nhìn lâu hơn.
Bỗng nhiên, tiếng xì xào bàn tán kinh ngạc vang lên trên đường phố truyền rõ vào tai hai người.