Chương
Phải biết rằng ngay cả vương gia đương triều cũng không có tư cách được phòng đấu giá Phong Tương mời riêng, hơn nữa vừa mới đến, Tiểu Lộ đã đích thân ra đón.
“Cố cô nương, người đã làm ta đợi lâu rồi. Lúc trước người bảo sẽ tới nhưng lại làm ta đợi đến bây giờ”.
Tiểu Lộ vừa nói câu đầu tiên đã nũng nịu lại gần.
Dạ Mặc Uyên đưa tay ra ngăn cản cơ thể mềm mại không xương của Tiểu Lộ, để nàng ta giữ một khoảng cách với Cố Thanh Hy.
Tiểu Lộ hờn dỗi: “Cố cô nương, nhìn phu quân của người tốt với người chưa kìa, Tiểu Lộ hâm mộ muốn chết, hôm nào người cũng giới hiệu cho Tiểu Lộ một tá phu quân như thế này đi”.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Giới thiệu một tá phu quân?
Đây không phải từ ngữ hiện đại ư? Tại sao Tiểu Lộ cũng biết nói?
Là trùng hợp, hay là…
Cố Thanh Hy nhìn lướt qua Dạ Mặc Uyên, chớp mắt với Tiểu Lộ, cười đáp: “Tiểu Lộ tỷ tỷ, hay là ta tặng phu quân của ta cho tỷ nhé?”
“Đừng đừng đừng, Tiểu Lộ còn muốn sống thêm vài năm nữa, vẻ đẹp này ta không có phúc nhận”.
Những người bên cạnh kinh ngạc, rốt cuộc hai người đeo mặt nạ đó là ai, sao họ lại được quản gia Tiểu Lộ của phòng đấu giá Phong Tương đối đãi khác biệt như thế, còn đích thân tiếp đón?
Trạch Vương cũng đến, hắn ta ở trong phòng riêng chứng kiến mọi thứ bên dưới.
Chỉ nhìn thoáng qua hắn ta đã nhận ra Cố Thanh Hy, dáng người xinh đẹp thướt tha ấy ngoài Cố Thanh Hy ra thì không có ai khác.
Nhưng nam nhân đeo mặt nạ bên cạnh nàng, là Dạ Vương?
Mặt nạ mà Dạ Vương đeo không phải là mặt nạ quỷ sao? Tại sao hôm nay lại đổi?
Nhìn hai chân bình thường và khí chất cao quý bá đạo của hắn, Trạch Vương cảm thấy rất ghen tị.
Cố Thanh Hy đã biến mất rất lâu, không biết là đi đâu, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Chẳng lẽ nàng cũng nghe tin phòng đấu giá Phong Tương sẽ tổ chức một buổi đấu giá quy mô lớn nên mới đến?
Nhiều ngày không gặp, trông nàng có vẻ chững chạc hơn nhiều, nụ cười cũng có vẻ đau buồn.
Lẽ nào cuộc sống của nàng ở phủ Dạ Vương không được tốt?
Trạch Vương muốn đi qua chào hỏi nàng nhưng chân lại không nhấc lên nổi như bị rót chì.
Cố Sơ Vân bước ra, ánh mắt nàng ta sâu thẳm, không biết có nhận ra Cố Thanh Hy hay không.
Có thể nhìn ra được ánh mắt của nàng ta sắc bén hơn trước rất nhiều.
“Hai vị, ở đây người nhiều phức tạp, chi bằng theo ta lên tầng ba”, Tiểu Lộ cười bảo.
“Ừm”, Cố Thanh Hy trả lời.
Nàng không chú ý đến việc ngày thường tầng ba không cho phép người ngoài lên.
Chỉ có quản gia của phòng đấu giá Phong Tương mới được lên, nhưng bây giờ họ lại mời các nàng lên.