“Tam tiểu thư, ngươi đánh ta cũng đành, dù sao ta cũng chỉ là một di nương nhỏ bé, nhưng sao ngươi có thể nói năng như vậy với cha mình, ông ấy là cha đẻ của ngươi đó”, Ngũ di nương giả vờ tủi thân, không ngừng lấy tay lau nước mắt.
Cố Thanh Hy đến nhìn một cái cũng chẳng buồn nhìn bà ta, hoàn toàn coi như không thấy bà ta, dường như trong mắt nàng, Ngũ di nương còn chẳng bằng nổi một con kiến.
Cảm giác bị người khác coi thường này, lại còn là bị người mà mình coi thường nhất xem thường, trong lòng Ngũ di nương đã sụp đổ.
Con tiện tì nha đầu này tế bái cho người mẹ hạ tiện của nó một lần, tính tình liền thay đổi rồi sao?
“Tại sao ngươi lại đánh chết Hạ Vũ, tại sao lại đánh Ngũ di nương của ngươi?”, Cố thừa tướng mặt mày tối sầm lại hỏi, chọn bỏ qua những lời Cố Thanh Hy vừa nói.
“Khi cha hỏi câu này thì có phải trước tiên nên hỏi Ngũ di nương mà cha yêu nhất mấy năm qua đã làm những gì với con không? Cũng phải, bất luận con có bị ức hiếp thế nào thì trong mắt cha, cũng chẳng có gì đáng bận tâm”.
“Ngươi đang trách ta sao?”
“Trách? Trước đây có lẽ là trách, nhưng bây giờ thì cha không xứng”.
Xôn xao…
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Cố Thanh Hy điên rồi ư?
Lại dám trả treo như vậy trước mặt lão gia?
Thu Nhi toàn thân run rẩy, trong lòng lo lắng như ngồi trên đống lửa.
Xong rồi xong rồi, sự việc không thể kiểm soát nữa rồi.
Cố thừa tướng giận dữ cười nói: “Được, được được, rất được, ta đã sinh ra một đứa con gái rất tốt, đánh chết người hầu, đánh cả di nương, ức hiếp muội muội, tát cả công chúa, đánh cả phu tử, ra ngoài cả đêm không về, giờ lại dám trả treo cãi tay đôi với ta, ngươi giỏi lắm.
Hôm nay nếu như ta không dạy dỗ ngươi tử tế thì ta không mang họ Cố, người đâu, dùng gia pháp”.
Thu Nhi quỳ bụp xuống một tiếng, liên tiếp dập đầu.
“Lão gia khai ân, tiểu thư biết sai rồi, lần này tiểu thư về là để nhận lỗi với người, xin lão gia tha cho tiểu thư một lần này, tiểu thư nhất định sẽ không dám tái phạm nữa”.
“Nó to gan lớn mật như vậy đều là do điêu nô như ngươi ở sau lưng bao che giúp đỡ, người đâu, lôi con ác nô này ra ngoài, đánh chết cho ta trước rồi sau đó phạt đánh Tam tiểu thư trượng”.
“Lão gia khai ân, người có thể đánh chết nô tỳ, nhưng tiểu thư là thiên kim, không chịu được trượng đâu ạ, cô ấy không chịu nổi đâu ạ”.
Cố Thanh Hy một tay kéo Thu Nhi đứng lên, phẫn nộ nói: “Không có tiền đồ gì cả, làm mất sạch mặt mũi của tiểu thư nhà ngươi rồi, ta không phải đã nói với ngươi ngoài ta ra thì ngươi không phải quỳ trước mặt bất cứ ai sao?”
“Tiểu thư…”
Thu Nhi khóc nức nở, giờ là lúc nào rồi mà tiểu thư vẫn còn làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ.
“Còn ngây ra đấy làm gì, ra tay”.
Cố thừa tướng tức giận, ông ta không tin hôm nay không xử lý được đứa con gái này của mình.
Đám người Cố Sơ Lan đều không giấu nổi vẻ vui sướng, cười trên nỗi đau của người khác, chờ đợi Cố Thanh Hy bị đánh cho phải quỳ xuống xin tha.