Chương
Khí lạnh trên người Dạ Mặc Uyên giảm đi vài phần, vì e ngại làm Cố Thanh Hy sợ.
“Bổn vương ra ngoài là vì có chuyện cần phải làm, nàng nghĩ đi đâu vậy? Nếu nàng đã không thích những thứ kia, vậy nàng thích gì? Bổn vương sẽ tặng cho nàng!”
“Thật à? Bất kể ta muốn gì, chàng đều tặng à?”
Tim Dạ Mặc Uyên thoáng đập nhanh một nhịp.
Hắn rất quen với ánh mắt này, có cảm giác như nàng lại đang tính toán cái gì đó.
“Chỉ cần bổn vương lấy được, đương nhiên sẽ tặng, thế nhưng… ngoại trừ Long Châu!”
“Dù ta có đòi Long Châu thì chàng có để tặng ta à? Yên tâm đi, ta không có hứng thú với Long Châu!”
Cố Thanh Hy đến gần Dạ Mặc Uyên, giật giật ống tay áo của hắn, cười nịnh nọt: “Vương gia, nghe nói trong hoàng cung có một nơi gọi là phòng bảo tàng hoàng gia, chỗ đó có rất nhiều bảo bối, chàng có thể dẫn ta đi xem được không?”
“Ồ… khẩu vị của nàng đúng là không hề nhỏ, mỗi một thứ trong đó đều là chí bảo của Dạ quốc, có giá trị liên thành đấy!”
“Vương gia không nỡ à? Ta biết ngay mà, nam nhân các người chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, nhưng trên thực tế là vắt cổ chày ra nước…”
Dạ Mặc Uyên cau mày, thầm nghĩ vì sao nàng lại đột nhiên đòi đến phòng bảo tàng hoàng gia?
Tuy nơi đó có không ít thứ tốt, nhưng hầu hết đều là đồ cổ, tranh chữ cùng một vài món kỳ trân dị bảo mà thôi, tính ra cũng không có gì là đặc biệt.
Nàng muốn đến đó để tìm thứ gì?
Dường như nhìn ra Dạ Mặc Uyên nghi ngờ, Cố Thanh Hy nhếch miệng: “Chàng nghĩ về ta tệ hại đến thế là cùng, ta cũng chỉ muốn đi xem trân bảo trong đó mà thôi, nếu có thích thì lại thương lượng cùng Vương gia một phen. Nếu chàng không muốn thì thôi đi, xem như ta chưa từng nói gì cả, dù sao ta cũng nhìn thấu rồi, nam nhân chẳng có ai là tốt cả!”
“Ngày mai, ngày mai bổn vương sẽ đưa nàng đến phòng bảo tàng hoàng gia”.
“Thật à? Chàng không tiếc mấy món… trân bảo kia nữa à?”
Dạ Mặc Uyên dở khóc dở cười.
Thái độ này là sao?
Cứ như hắn đau lòng mấy món đồ kia lắm vậy?
Có nhiều báu vật hơn nữa thì đối với hắn cũng chẳng bằng một cọng lông của nàng.
“Không đau lòng”.
“Nếu vậy thì chúng ta đi ngay đi!”
“Bây giờ à? Sao lại vội như vậy?”
“Vẫn còn sớm mà, trở về cũng không có chuyện gì làm. Ta ở suốt trong Vương phủ, sắp chán đến chết rồi. Hơn nữa, hôm nay ta vui vì đã kiếm được rất nhiều tiền”.
“Được”, Dạ Mặc Uyên nở nụ cười yêu chìu.
Hắn cũng không truy hỏi nàng đã học được thuật luyện đan từ đâu, và từ đâu nàng có được dược liệu để có thể luyện ra nhiều đan dược tốt như vậy.