Chương
Ở đây không có gì cả.
“Nàng đang tìm thứ gì à?”
“Đương nhiên rồi, chàng ranh mãnh như vậy, lỡ như chàng giấu thứ tốt ở góc nào đó, cố ý không cho ta thấy thì chẳng phải ta bị lỗ à?”, Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng.
“Phòng bảo tàng không cần có hộp mật, nếu không có mệnh lệnh của bổn vương, không một ai có thể vào đây được”, hắn nói một cách tự tin.
Cố Thanh Hy tìm lần thứ ba vẫn không thấy gì, nàng nhịn không được bước đến trước mặt Dạ Mặc Uyên, dò hỏi: “Tất cả bảo bối đáng giá đều ở đây à? Đừng nói vì biết ta đến nên chàng đã lén lút giấu đi vài thứ đấy nhé!”
“Vương phi cảm thấy bổn vương muốn giấu thứ gì? Toàn bộ thiên hạ, ta muốn thứ gì mà phải giấu diếm à? Trái lại là nàng đấy, nàng có ý định gì khác à?”
“Nói cái gì vậy hả, ta chỉ sợ chàng giấu mấy thứ tốt đi thôi, được rồi, ta chọn cái này”.
Cố Thanh Hy chọn viên dạ minh châu to bằng chén cơm kia.
Trong bóng tối, viên dạ minh châu này phát ra tia sáng lóng lánh, có thể chiếu sáng khoảng không xung quanh. Có nó, sau này, buổi tối có thể dùng nó như đèn điện, hơn nữa, giá trị của nó cũng không thấp hơn những vật khác.
Có điều, Cố Thanh Hy không cảm thấy vui.
Mắt của la bàn không ở đây, vậy nó đang ở đâu?
Hoặc là…
Tin tức của Tiểu Lộ không chính xác?
“Được! Viên dạ minh châu này tặng cho Vương phi!”
“Có thể tặng thêm mấy món nữa không?”
“Không được!”
“Nhiều hơn một món là được mà!”
“Một món cũng không!”
“Keo kiệt!”
“Nghe nói trong cung đang có yến hội, nếu nàng thích, có thể đến xem”.
Cố Thanh Hy vốn định từ chối, nhưng nhớ đến mắt của la bàn, nàng liền đổi giọng: “Được, ta còn chưa nhìn thấy yến hội trong cung đâu, lần này phải mở mang tầm mắt mới được. Không biết là yến hội gì?”
“Tiệc sinh nhật của Đương Đương công chúa, qua hôm nay, nàng đã thành niên rồi”.
“Mười tám tuổi?”
“Mười lăm”, Dạ Mặc Uyên lườm nàng một cái.
Nữ tử Dạ quốc được xem là trưởng thành khi đến tuổi, chứ không phải . Sao ngay cả việc này mà nàng cũng không biết? Lại còn dám nói mười tám?
Nữ nhân mười tám tuổi có khi đã gả rồi.
Tưởng ai cũng kết hôn muộn giống như nàng à?
“À… cũng được, coi như có thêm kiến thức vậy!”, Cố Thanh Hy vẫn nghĩ nên làm cách nào để cắt đuôi Dạ Mặc Uyên.
Không ngờ Dạ Mặc Uyên lại lên tiếng trước: “Tối nay bổn vương có việc, một mình nàng đi tham gia cung yến là được rồi, Thanh Phong sẽ theo bên cạnh nàng”.
“Được”.
Nàng cầu còn không được đây này.