Chương
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, mọi người trong yến hội mãi không thể lấy lại tinh thần.
Cuối cùng vẫn là thái giám hô to một tiếng, khiến mọi người hoàn hồn.
“Dạ Vương phi, mười mũi tên đều trúng tâm bia”.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Vô cùng yên tĩnh.
Một lúc lâu sau đó, Đương Đương công chúa mới hét to: “Ngươi giở trò”.
Cố Thanh Hy xoè tay, tỏ vẻ vô tội: “Đương Đương công chúa, cô lại bắt đầu chơi xấu rồi, ta giở trò bao giờ, cô nói ta nghe thử xem, ta mời người bắn giúp ta hay mời người nhặt mũi tên lên, cắm vào bia vậy?”
Đương Đương công chúa nghẹn họng.
Không ít người lên tiếng chỉ trích nàng ta.
Lúc trước nàng ta nhiều lần tỷ thí với Cố Thanh Hy, đều thua trong tay Cố Thanh Hy, hơn nữa nàng ta cũng nhiều lần chơi xấu nói người khác gian lận.
Có giở trò hay không, tất cả mọi người đều thấy rõ.
Liễu Nguyệt Vu Huy sùng bái nói: “Lão đại, chúng ta luôn cho rằng cô chỉ giỏi văn thôi, không ngờ cô bắn tên cũng lợi hại như thế, khi nào rảnh cô có thể dạy cho chúng ta không, chúng ta cũng muốn thập tiễn thập trúng, không, là bách phát bách trúng”.
“Yên tâm, thời gian thì có nhiều, đợi ngày mai rảnh, ta sẽ dạy cho các ngươi”, Cố Thanh Hy chớp mắt.
Đương Đương công chúa hét lên: “Vẫn còn một ván đấy, ngươi đắc ý cái gì, nếu đã tỷ thí bắn cung, đương nhiên bản công chúa sẽ không nuốt lời đi tỷ thí cái khác, ván thứ ba vẫn là bắn cung”.
“Được, tỷ thí thế nào”.
“Ta muốn thêm mười vòng lửa, vòng lửa bùng cháy, ngươi cưỡi ngựa, người và ngựa đều phải vượt qua mười vòng lửa, hơn nữa bắn mười mũi tên cùng một lúc, tất cả đều phải bắn trúng tâm bia”.
“Có nghĩa là ta bắn mười mũi tên cùng một lúc, chỉ cần bắn một lần là được?”
“Sai, một lần mười mũi tên, ta muốn ngươi bắn mười lần, một trăm mũi tên, mỗi lần bắn cả người và ngựa đều phải chạy qua mười vòng lửa”.
Nghe nàng ta nói thế, có không ít người nổi giận.
Hành động này của Đương Đương công chúa đúng là quá đáng.
Ngay cả chiến thần Dạ Mặc Uyên cũng rất khó làm được, huống hồ là một nữ nhân.
Liễu Nguyệt Vu Huy là hai người nổi giận đầu tiên: “Công chúa, sao cô làm khó người khác thế, ai không biết ngựa sợ lửa, vòng lửa cháy như thế, sao ngựa dám nhảy qua chứ”.
“Đúng thế, hơn nữa cô còn muốn nàng bắn một lúc mười mũi tên. Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đừng nói là mười mũi tên, dù bắn cùng lúc ba mũi tên cũng chưa chắc nàng có thể căng cung, rõ ràng là cô đang làm khó người khác”.
“Nếu nàng không làm được thì có thể chịu thua mà, bản công chúa cũng đâu ép nàng”.
“Cô…”
Liễu Nguyệt Vu Huy tức giận đến mức muốn liều mạng với nàng ta.
Cố Thanh Hy đưa mắt ra hiệu họ, bảo họ đừng kích động, sau đó thoải mái nói: “Nếu công chúa đã có hứng thú, vậy ta sẽ chơi với công chúa, hầy, nếu ta thua, mong công chúa có thể nương tay”.