Chương
“Chờ một chút! Hay là thôi đi, nếu tiểu tỷ tỷ biết ngay cả việc này mà ta cũng đoán không ra, chứng minh bản tọa không đủ hiểu nàng, chắc chắn nàng sẽ tức giận”.
Huyết Sát vốn muốn nói: Cố cô nương chỉ đơn giản viết một câu chuyện mà thôi, không hề đem người nào làm hóa thân cả.
Nhưng chủ tử ngày đêm suy nghĩ, một lòng kiên định như thế, hắn ta nào dám nói ra nên chỉ có thể đứng hầu bên cạnh.
“Bản tọa có cảm giác, Sở Vũ Thần chính là bản tọa. Sao bản tọa lại là Phong Lăng cho được, phải biết, vừa bắt đầu, Phong Lăng đã lựa chọn thiên hạ, từ bỏ Dương Sở Nhược, hắn ta chỉ xem Dương Sở Nhược là một quân cờ để lợi dụng mà thôi, còn ta thì từ đầu đến cuối đều không hề lợi dụng tiểu tỷ tỷ, hơn nữa, nếu bảo bản tọa lựa chọn giữa thiên hạ và tiểu tỷ tỷ, bản tọa bị ngốc mới đi chọn thiên hạ đấy!”
“Vâng, chủ tử nói phải!”
“Cái tên Phong Lăng này đúng là ngu xuẩn, có được ngai vàng thì đã sao? Có được thiên hạ thì thế nào? Đến lúc chết cũng đâu mang theo được, muốn chạm cũng không thể chạm, chẳng bằng du sơn ngoạn thủy cùng tiểu tỷ tỷ, cùng tận hưởng niềm vui trong cuộc sống”.
“Vâng…”
“Còn nữa, tiểu tỷ tỷ viết đến đoạn sau khi Dương Sở Nhược gả cho Sở Vũ Thần mà vẫn phát sinh quan hệ với Phong Lăng, không biết rốt cuộc đứa bé trong bụng nàng là của ai? Có phải nàng muốn ám chỉ rằng nàng không muốn sinh con với Dạ vương, mà muốn sinh con cho bản tọa hay không?”
Huyết Sát lại lần nữa đổ mồ hôi hột.
Hắn ta không dám trả lời câu hỏi này.
“Hay là thuộc hạ phái người đến hỏi Cố cô nương thử nhé!”
“Đầu ngươi là đầu heo à? Nếu tiểu tỷ tỷ biết bản tọa không đoán ra được việc này, thử hỏi một người hiếu thắng như nàng có chịu gả cho ta không?”
“Vâng…”
“Lại phái người đi thúc giục một phen, mau mau đem phần sau của câu chuyện đến đây”.
“Chủ tử, đã phái mười tám người đi hỏa tốc rồi”.
“Thì phái thêm mười tám người nửa, nhanh lên một chút, đừng có lầu bầu…”
Học viện Hoàng Gia.
Cố Thanh Hy viết từ sáng đến tối, lại viết từ tối đến sáng, viết đến mức cánh tay sắp tê dại.
Đám người bên cạnh ríu rít không ngừng, âm thanh bàn tán liên tục vang lên, cũng có không ít người thúc giục nàng viết nhanh lên.
Cố Thanh Hy giận dữ, ném cây bút lông sói trong tay đi: “Xem náo nhiệt không thấy mệt à? Nếu các ngươi viết nhanh thì tự đến mà viết”.
“Dạ vương phi, là do người viết quá tốt, chúng ta xem mà lòng ngứa ngáy hết cả lên, rất muốn đọc hết toàn bộ”.
Cố Thanh Hy hất ống tay áo.
Đám người này vây kín ba tầng trong, ba tầng ngoài, bộ định khiến nàng chết ngạt hay sao?
“Muốn ta viết tiếp thì tất cả mau lui về sau hai mươi bước, không cho phép đến quá gần ta”.