Chương
Đế hậu Sở Quốc đã hiểu được ý của nàng, cũng không muốn hỏi vì sao nàng rõ ràng là chính phi của chiến thần lại trở thành thê tử của người trong Ma tộc.
Hoàng đế Sở Quốc nói: “Dù thế nào, trẫm cũng phải cảm tạ ngươi đã cứu hoàng hậu và hoàng nhi của trẫm. Sau này nếu ngươi có cần gì, cứ việc đến Sở Quốc tìm trẫm, nếu là chuyện trẫm có thể làm được, trẫm chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp đỡ”.
“Được”.
“Phong Nhi nó… có từng nhắc tới trẫm ở trước mặt ngươi không?”
“Cả ta nữa, Phong Nhi có nhắc tới ta với cô không?”, hoàng hậu Sở Quốc cũng thấp thỏm hỏi, trong đôi mắt tang thương phản chiếu toàn là nỗi khát khao của bà ấy.
Giọng nói Cố Thanh Hy có chút chua chát: “Có, hắn ta nói rất vui vì được làm con trai của hai người, cũng muốn chăm sóc dưới gối hai người, nhưng hắn ta lại không có nổi dũng khí đó. Lúc Diệp Phong chết còn dặn dò ta phải chăm sóc hai người thật tốt”.
“Tách…”
Một giọt nước mắt của hoàng hậu Sở Quốc rơi xuống, bà ấy che miệng mình, khóc nức nở.
Hoàng đế Sở Quốc siết chặt long ỷ vô cùng tự trách, đau lòng nói: “Đều tại trẫm vô năng, nếu trẫm có thể tìm thấy nó sớm hơn, nó đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy”.
“Lúc hắn ta chết, hắn ta đi rất thanh thản, ít nhất hắn ta biết được phụ mẫu mình là ai, cũng biết phụ mẫu mình sống rất tốt. Hoàng đế, hoàng hậu, mong hai người giữ gìn sức khỏe”.
Hai tay hoàng đế Sở Quốc run run, cầm một chiếc bánh hoa tươi lên, khẽ cắn một miếng chan hòa nước mắt.
Đây là món bánh mà Diệp Phong tự tay làm cho hoàng hậu.
Hoàng hậu để lại một phần nhỏ cho ông ta.
Những ngày qua, ông ta vẫn không nỡ ăn, chỉ ngửi rồi lại ngửi, dường như ngửi thấy mùi bánh hoa tươi là giống như Diệp Phong ở bên cạnh ông ta vậy.
Bây giờ, ông ta thử một miếng.
Bánh hoa tươi thơm ngát ngon miệng, mềm dẻo, ngon hơn bất cứ bánh hoa tươi nào mà ông ta từng ăn.
Vành mắt hoàng đế Sở Quốc đong đầy nước mắt, nhưng lại kìm nén mà nuốt xuống.
Chỉ để lại một câu buồn bã: “Nếu Phong Nhi ở bên cạnh thì tốt biết mấy”.
Hoàng hậu Sở Quốc đứng dậy, nắm chặt tay ông ta.
Hoàng đế Sở Quốc thuận thế ôm bà ấy vào lòng.
Im lặng.
Trong doanh trướng im lặng như tờ.
Cố Thanh Hy nhìn hình ảnh hai người ôm nhau, lặng lẽ thở dài.
Phải, nếu Diệp Phong còn sống thì tốt biết mấy.
Hắn ta chắc chắn sẽ là vị hoàng tử hạnh phúc nhất thế gian.
Hoàng đế Sở Quốc cả đời chỉ cưới một mình hoàng hậu.
Với vai trò là một hoàng đế, không cần hậu cung ba nghìn giai lệ, chỉ cưới một mình hoàng hậu, cũng không sinh con với người phụ nữ nào khác để có con nối dõi. Trong hoàng cung cổ đại này, e rằng không còn ai được như thế.
Nếu Diệp Phong còn sống, hoàng đế Sở Quốc chắc chắn sẽ rất yêu thương hắn ta.