Chương
Thiên Phần tộc chính là những kẻ đã làm hại hàng ngàn người của Ngọc tộc…
Trên diễn võ trường, Thiên Phần tộc do Ôn Thiếu Nghi cùng phó tộc trưởng Tư Không Trường Thanh dẫn đầu cùng một nhóm người chậm rãi đi tới.
Sắc mặt Tư Không trưởng lão nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, quanh thân có hàn ý lạnh như băng lượn lờ, mỗi bước đi đều uy phong lẫm liệt, vừa nhìn đã biết chính là cao thủ.
Lại nhìn sang Ôn Thiếu Nghi, bộ y phục trắng như tuyết khiến cho hắn ta trông thật tiêu diêu tự tại.
Ôn Thiếu Nghi đeo mặt nạ hình con bướm nên không nhìn rõ mặt thật của hắn ta, chỉ thấy hắn ta có khí chất xuất thần thoát tục, cho dù đúng trông đám đông cũng cực kỳ nổi bật thu hút người khác.
Ôn Thiếu Nghi dịu dàng như ngọc, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, hắn ta mới vừa xuất hiện thi ở đây đã có không ít cô nương đều bị hắn ta hấp dẫn.
Nạp Lan cốc chủ liền vội vàng tiến lên nghênh đón.
“Tư Không phó tộc trưởng, Ôn thiếu gia, đã lâu không gặp, không biết gần đây hai vị có khỏe không?”
Tư Không phó tộc trưởng cười nhạt, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Dạ Mặc Uyên: “Nhờ vào hồng phúc của Nạp Lan cốc chủ nên bọn ta đều khỏe, nhưng nếu như Nạp Lan cốc chủ không mời người nào đó thì Thiên Phần tộc bọn ta lại càng cảm thấy tốt hơn”.
Người hiểu chuyện đều biết Tư Không phó tộc trưởng đang nhắm vào Dạ Mặc Uyên.
Thiên Phần tộc không biết có ân oán gì với Dạ Mặc Uyên, hai bên đấu với nhau cả ngoài sáng lẫn trong tối, chuyện này tất cả mọi người đều biết.
Bọn họ không ngờ đến tham gia đại hội thưởng đan lần này ngoài thiếu tộc chủ thì còn có Tư Không phó tộc trưởng.
Tư Không phó tộc trưởng thiết diện vô tư, lòng dạ ác độc, thiên hạ không ai không biết.
“Chuyện này…”, Nạp Lan cốc chủ toát mồ hôi hột.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, con sóng này chưa lặn xuống thì con sóng khác lại tràn tới?
Xem ra sau này khi mời các thế lực lớn phải hết sức cẩn trọng.
Dạ Mặc Uyên giễu cợt nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tư Không phó tộc trưởng cùng thiểu tộc chủ của Thiên Phần tộc. Lần trước để chạy ra khỏi U Lan cốc chắc là các ngươi đã trả giá không ít nhỉ?”
Đám đông sững sờ.
Nụ cười nơi khóe miệng Ôn Thiếu Nghi cứng lại.
Sắc mặt Tư Không phó tộc trưởng vô cùng lạnh lùng, ông ta siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.
Thấy tình hình không ổn, Nạp Lan cốc chủ sợ bọn họ đánh nhau nên vội vàng khuyên nhủ: “Các vị các vị, lần này Đan Hồi cốc bọn ta luyện ra rất nhiều đan dược mới, mời mọi người cùng thưởng lãm một chút”.
Ý của Nạp Lan cốc chủ chính là, ân oán cá nhân của các người hãy tạm gác qua một bên đi đã.
Tư Không phó tộc trưởng cố gắng kiềm nén sát khí, trơ tráo cười nói: “Nếu Nạp Lan cốc chủ đã nói như vậy thì ta sẽ nể mặc cốc chủ vậy”.
Trong lúc đang nói thì người của Thiên Phần tộc đã bắt đầu tìm chỗ ngồi xuống.
Ngồi ở vị trí chủ tọa vẫn là Đan Hồi cốc.
Ở bên trái vị trí chủ tọa là Thiên Phần tộc, thứ hai là Băng tộc, thứ ba là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.