Chương
Cố Thanh Hy mỉm cười nói: “Huynh đệ, mỗi người lại có một cách luyện đan khác nhau, chờ tạo ra thành phẩm thì chúng ta lại tiếp tục thảo luận về chuyện lửa luyện đan đi”.
Nhóm luyện đan sư đều lắc đầu.
Bọn họ thật sự không hiểu tại sao Nạp Lan cốc chủ lại để cho nàng tham gia đại hội. Chẳng lẽ chỉ vì thiếu cốc chủ thích nàng thôi hay sao?
Đầu óc của nữ nhân này thật sự không bình thường.
Khi vừa nhìn thấy Cố Thanh Hy đột nhiên mở nắp lò luyện đan ra bỏ vào trong một loại cỏ thì nhóm luyện đan sư đều cả kinh.
“Trong lúc luyện đang kiêng kị nhất là mở nắp lò luyện đan, sao cô nương lại đi mở nó ra, như vậy thì lò đan này của cô nương chắc chắn đều hỏng cả rồi”.
Một luyện đan sư khác tên Trương Vũ trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường đang nói bằng giọng điệu khó nghe.
“Nàng ta không biết luyện đan đâu, chỉ đến đây để chơi mà thôi. Ngay từ đầu đã không thể luyện ra đan dược thì cho dù có mở nắp ra cũng chẳng sao cả”.
Trần Siêu ngẩn ra.
Tuy rằng nói như thế nhưng nhìn thấy cô nương này cố gắng tập trung tinh thần luyện đan thì có vẻ như cô nương này cũng rất có hứng thú với thuật luyện đan. Nếu như có thể trợ giúp thì cũng không tệ.
“Cô nương, trong quá trình luyện đan kiêng kị nhất chuyện đan dược chưa thành hình mà đã mở nắp lò ra, sau này cô nương nên chú ý một chút. Ngoài ra cỏ Vô Ưu chỉ là đồ bỏ mà thôi, một lò đan tốt nếu bỏ vào trong loại cây cỏ vô dụng thì cho dù đan dược luyện ra có phẩm cấp cao tới đâu cũng chỉ sẽ trở thành đồ bỏ”.
Cố Thanh Hy nhướng mày, liếc nhìn về phía thiếu niên đang kiên nhẫn chỉ dạy cho mình rồi hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Tên ta là Trần Siêu”.
Trần Siêu phải không?
Nàng sẽ nhớ kỹ.
Thiếu niên này tuy có tướng mạo bình thường và tư chất không quá cao nhưng tâm địa cũng không tồi, ít nhất thì hắn ta không giống những kẻ khác đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường.
Cố Thanh Hy nói: “Mặc dù cỏ Vô Ưu chỉ là đồ bỏ nhưng nếu như kết hợp với phong lan tím thì có thể trung hoà tất cả dược tính, thúc đẩy quá trình đan dược thành hình, cũng có thể chuyển hóa tạp chất trong đan dược”.
Trần Siêu ngẩn người.
Nàng đang nói chuyện với hắn ta sao?
Những luyện đan sư còn lại đều bật cười, cho rằng Cố Thanh Hy vừa ngu dốt vừa lố bịch.
Có thứ gì vừa trung hòa được dược tính mà lại còn có thể chuyển hóa tạp chất chứ?
Bọn họ luyện đang nhiều năm như vậy sao chưa bao giờ được nghe qua?
Nữ nhân này rõ ràng là dốt mà còn hay nói chữ.
Trần Siêu cũng không quá xem trọng lời nói của nàng, chỉ nghĩ rằng nàng đang nói đùa.
“Cô nương, ta vừa mới nhìn thấy cô nương lấy ra không ít dược liệu… ừm… những thứ từ bên trong chiếc nhẫn không gian của cô nương kỳ thật mười phần đều chỉ là cỏ dại, không phải là dược liệu. Nếu như cô muốn học luyện đen mà không chê ta tư chất kém cỏi thì ta cũng có thể chỉ giáo cho cô nương một chút”.