Chương
“Ngươi mau véo ta, có phải ta đang nằm mơ hay không?”
“Thôi đi, vừa rồi ta cũng cho rằng mình đang nằm mơ, tự véo một cái rõ mạnh, đến bây giờ còn đau đây, ngươi vẫn nên tự véo mình đi”.
Mọi người rối rít nhìn nhau, giống như hiểu ra điều gì, sau đó dồn dập xin Cố Thanh Hy bán đan dược cho bọn họ.
Cố Thanh Hy lườm bọn họ một cái, cũng lười nhờ Hoa Khởi La mở hộp, tự mình mở liên tiếp ba hộp khác cho tiết kiệm thời gian.
Mỗi một chiếc hộp được mở ra, nơi đây lại vang lên những tiếng thảng thốt kinh ngạc.
“Đan Hoàn Hồn, đan Băng Tâm, còn có… còn có đan Toàn Năng, trời ạ, thế mà thật sự là đan Toàn Năng”.
“Còn có luyện đan sư nào nghịch thiên hơn nàng sao? Một lò luyện đan lại có thể tạo ra năm loại đan dược, hơn nữa phẩm cấp của đan dược trong mỗi hộp còn càng ngày càng cao, ta quả thật không dám tin vào mắt mình nữa rồi”.
“Đan Hoàn Hồn và đan Băng Tâm là đan dược tam phẩm đỉnh cấp, đan Toàn Năng là tứ phẩm! Chính là tứ phẩm đấy! Cho dù luyện công pháp gì, chỉ cần uống đan Toàn Năng này chắc chắn có thể đột phá, người nào may mắn còn có thể đột phá liên tiếp mấy cấp”.
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Thanh Hy với ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, hận không thể nhìn thấu trong ngoài cơ thể nàng.
Hoa Khởi La cười nói: “Cố tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, một lò lại có thể luyện ra nhiều đan dược cấp cao như vậy, bây giờ tỷ cũng mới chỉ là cấp ba sơ cấp”.
Tịch Thấm và Bạch Cẩm khẽ mỉm cười, vui vẻ khi thấy người khác dùng ánh mắt sùng bái nhìn Cố Thanh Hy.
Thất trưởng lão vừa uống rượu vừa vuốt râu cười khúc khích.
Nha đầu này không hổ là tộc trưởng của bọn họ, dù đã mất toàn bộ võ công nhưng vẫn có thể đạt đến cấp ba trong thời gian ngắn nhất, đồng thời còn luyện ra được đan dược tứ phẩm.
Dạ Mặc Uyên càng ở lâu với Cố Thanh Hy thì càng bị nàng thu hút.
Nữ nhân này giống như một kho báu, đào thế nào cũng không hết được.
Nàng luôn có thể khiến hắn ngạc nhiên mà vui vẻ hết lần này đến lần khác.
Bất kỳ chuyện gì vào tay nàng cũng trở nên nhỏ bé không đáng để tâm.
Ma chủ vung cánh tay thon dài như ngọc, nở nụ cười trong sáng thuần khiết, đối mặt với khen ngợi của mọi người, ma chủ kiêu ngạo nói.
“Đúng vậy, tiểu tỷ tỷ nhà ta cái gì cũng biết, tỷ ấy trâu bò bá đạo như vậy đấy”.
Huyết Sát vừa khiếp sợ vừa che trán.
Chủ tử đi theo Cố cô nương lâu ngày, bây giờ nói chuyện cũng giống Cố cô nương rồi.
Thanh Phong Giáng Tuyết cũng không dám coi thường Cố Thanh Hy nữa.
Thử hỏi, ngay cả đan dược tứ phẩm mà cũng có thể luyện ra thì còn có gì nàng không làm được?
Thảo nào vương phi luôn kiêu ngạo như vậy, hóa ra… nàng có tư cách để kiêu ngạo.
Cốc chủ Nạp Lan bỗng đứng bật dậy, trên mặt đều là sự không dám tin.