Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

quyển 2 chương 63-1: ngươi nha nếu không lui binh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Kiri

Sủng hạnh vi phu…….

Ý cười hả hê trên mặt Lãnh Hạ, vì câu nói nửa giả nửa thật này mà cứng lại, phượng mâu chớp chớp, không phải là như nàng nghĩ chứ?

Vẻ trố mắt khó thấy này làm tâm tình Chiến Bắc Liệt tốt hẳn lên, sự bực bội trong lòng cũng không cánh mà bay, khuôn mặt tuấn tú lại khôi phục vẻ hồng hào như trước.

Hắn bước lại gần, lấy mũ miện trên đầu nàng xuống, mái tóc đen lập tức bung ra, Chiến Bắc Liệt vuốt ve mái tóc nàng, ưng mâu híp lại, cười nói: “Nói chút thôi mà, không thể làm con gái bị thương.”

Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, vừa cởi long bào vừa thuận miệng nói: “Ba tháng trước và sau mang thai thì không được, còn những tháng khác…….”

Đang nói chợt ngừng, nhìn hai mắt đang lóe sáng của Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ liền hối hận, thật là hận không thể cắt đứt đầu lưỡi mình.

Đại Tần Chiến thần vốn đang híp mắt, nay liền mở to ra, ánh mắt lấp lánh hỏi: “Tức phụ, những tháng khác thì sao?”

Lãnh Hạ nhìn trời, đánh chết cũng không thừa nhận, nghiêm mặt nói: “Những tháng khác cũng phải cẩn thận!”

Hình như đối với chuyện này, nam nhân có một loại nhạy cảm trời sinh, hắn ra vẻ như chó sói dụ dỗ cừu non, giọng nói nhu hòa: “Hả?”

Lãnh Hạ nhắm mắt giả chết, hành động này với Chiến Bắc Liệt, chắc chắn là ngầm thừa nhận.

Tuy rằng Chiến Bắc Liệt không hiểu những cái này, nhưng trong lòng hắn, mẫu sư tử đến từ một hành tinh khác, đương nhiên là hiểu mấy cái này, hơn nữa, thế giới thần bí kia còn tiên tiến gấp trăm lần ở đây.

Đại Tần Chiến thần tin tưởng tức phụ tuyệt đối, lòng nở hoa mà cúi người xuống, tranh qua ‘ Tiểu Lãnh Hạ’ mà hắn đang tâm tâm niệm niệm, hôn nhẹ lên mí mắt nàng, nụ hôn này nhẹ nhàng chậm rãi, không mạnh mẽ như nụ hôn phạt trước đó, dần dần hôn xuống chóp mũi, rồi cuối cùng dừng lại ở hai cánh môi đỏ mọng, ngậm nhẹ, cắn mút.

Bàn tay phủ lên chỗ mà vì mang thai nên nảy nở không ít, loại ám chỉ khiêu khích này, người đến từ hành tinh khác như Lãnh Hạ đương nhiên là hiểu.

Nàng than nhẹ một tiếng, mở miệng ra đáp trả lại nụ hôn của hắn, hai tay vòng lên ôm cổ, mơ hồ nói: “Phải cẩn thận.”

Đại Tần Chiến thần liền phát cuồng, quả thực muốn ngửa mặt lên trời mà tru một tiếng, ăn chay sáu tháng, cuối cùng cũng đến ngày ăn mạn…….

Dù là thịt bọt, cũng được!

Chiến Bắc Liệt nửa năm trời mới có đồ mặn, cố nhịn máu sói đang sôi trào trong huyết quản, ôn nhu cởi từng nút áo của long bào, dáng người thướt tha yểu điệu dần dần lộ ra trước mắt.

Trên làn da trắng nõn mịn màng, nổi bật lên một đóa phù dung tuyệt diễm, nở từ ngực nàng kéo xuống bụng, nơi có kết tinh tình yêu của hai người đang nằm đó, trần ngập tình mẫu tử.

Hai cảm giác khác biệt hòa vào với nhau, làm ưng mâu chậm rãi nheo lại, có một ngọn lửa bắt đầu lan lên từ dưới.

Ngọc thủ chậm rãi cởi hắc bào ra, Lãnh Hạ đẩy hắn xuống giường rồi xoay người ngồi lên trên.

Phượng mâu nhìn xuống nam nhân dưới thân mình, cánh môi đỏ mọng cong lên: “Hoàng phu, Trẫm sẽ sủng hạnh ngươi thật tốt.”

Khóe môi cong lên một độ cong khiêu khích, Chiến Bắc Liệt cười ám muội: “Tạ ơn Hoàng thượng.”

Búng khẽ một cái, tắt nến………..

==

Một đêm đại chiến, sáng hôm sau kiệt sức.

Lãnh Hạ đang mơ mơ màng màng ngủ, sờ sang chỗ bên cạnh thì thấy lạnh.

Từ từ mở mắt ra, liền thấy người đáng nhẽ phải nằm lại đang ngồi trên giường, ánh mắt chờ mong nhìn bụng nàng.

Ánh mắt kia, hết sức chăm chú, như keo như sơn, không thể chia lìa, đúng là có lôi ra cũng không lôi nổi.

Nàng đau nhức khắp người, rất mệt mỏi, nhìn bên ngoài thì thấy vẫn tối đen, trời còn chưa sáng.

Lãnh Hạ ngáp một cái, kéo cánh tay người kia, ngái ngủ hỏi: “Sao không ngủ.”

Hắn ngồi ngây người ở đó, chậm rãi vươn tay đặt lên bụng nàng, cực kỳ cẩn thận, như là sợ chỉ cần chạm mạnh một tý là cái bụng kia sẽ vỡ tan.

Một lúc sau, bàn tay to lớn kia nhẹ nhàng vuốt ve, rồi hắn thỏa mãn thở phào, khẽ nhếch môi, không dám tin nói: “Tức phụ, ta thật sự sắp làm cha rồi ư!”

Lãnh Hạ thở dài, lười để ý đến hắn, nhắm mắt, ngủ.

Nhưng nói thì dễ nhưng làm lại khó, nhất là bên cạnh còn có một kẻ khiến lòng người bốc hỏa.

Từ lúc nàng nhắm mắt lại, hắn vẫn cứ cười kỳ quái ngớ ngẩn liên tục, còn cứ lẩm bẩm cái gì đó………

Lặng lẽ vểnh tai lên nghe, cuối cùng cũng nghe được: “Không phải là lão tử đang nằm mơ chứ?”

Khóe môi cong lên, Lãnh Hạ thật sự nghĩ, đối với Chiến Bắc Liệt, nhất định phải dùng thủ đoạn không giống bình thường!

Bốp một tiếng!

Ngọc thủ vung lên nhanh như trước, tát một cái vào khuôn mặt tuấn tú kia, Lãnh Hạ nhìn nam nhân bị tát đến choáng váng kia, gật đầu nói: “Không phải mơ.”

Chiến Bắc Liệt vuốt ve dấu tay trên má, cười toét miệng.

Lúc nãy tỉnh dậy, nhìn bụng mẫu sư tử, hắn còn có một cảm giác như nằm mơ, thật sự sắp làm cha rồi ư?

Đến bây giờ, hắn mới dám xác nhận, dấu tay bỏng rát trên mặt kia rõ ràng là đang nói với hắn: Không phải mơ.

Chiến Bắc Liệt cười vui vẻ, cười như một tên ngốc, nằm xuống ôm tức phụ, vuốt ve bụng nàng, chép chép miệng thỏa mãn nói: “Ngủ!”

Hắn thỏa mãn như thế đến tận khi trời sáng.

Lúc Lãnh Hạ tỉnh lại, người nằm ngủ bên cạnh vẫn đang cong cong khóe miệng, ngủ như trẻ con.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiểu cung nữ dò hỏi: “Hoàng thượng, người thức dậy chưa ạ?”

Sau đó vang lên tiếng gõ cửa nhẹ: “Hoàng thượng, đến giờ lâm triều rồi ạ.”

Tiếng nói này dù không lớn nhưng Chiến Bắc Liệt vẫn nghe rõ, chậm rãi mở mắt ra, việc đầu tiên hắn làm là chép chép miệng, vẻ mặt thích ý.

Tối qua ăn mặn no nê, lại xác định chắc chắn hắn sắp làm cha, bây giờ Chiến Bắc Liệt cực kỳ thỏa mãn và hạnh phúc.

Lãnh Hạ nhìn bộ dạng thỏa mãn của hắn, nói: “Vào đi.”

Cửa phòng bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng, cung nữ Lan Chỉ đi đầu, phía sau nàng có mấy tiểu cung nữ đang cầm y phục các thứ đi theo, đồng loạt thỉnh an: “Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng phu.”

Chiến Bắc Liệt đang tươi cười thích ý, lập tức bị hai tiếng ‘Hoàng phu’ này làm cứng đờ, một lúc sau mới bĩu môi, thích ứng.

Lãnh Hạ được cung nữ hầu hạ rửa mặt thay y phục xong, uy nghi bước ra khỏi cửa.

Đi được nửa đường, quay đầu lại nhìn người nào đó cũng y phục chỉnh tề đang đi theo mình, chớp chớp mắt hỏi: “Ngươi cũng đi?”

Chiến Bắc Liệt nhướn mày: “Chẳng phải nàng nói là còn có ta à?”

Lãnh Hạ nghĩ đến câu đảm bảo tối qua, lại có cảm giác muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, thấy người nào đó chậm rãi nheo mắt lại một cách nguy hiểm, lập tức gật đầu: “Đương nhiên!”

Lúc này Đại Tần Chiến thần mới hài lòng, nghênh ngang đi theo Tây Vệ Nữ hoàng, đi về phía Kim Loan điện.

Kim Loan điện.

Lãnh Hạ ngồi thẳng trên long ỷ, phượng mâu liếc nhìn bên cạnh, bật cười.

Bên cạnh nàng, có một chiếc ghế đặt dưới ghế nàng một chút, Chiến Bắc Liệt đang bình thản ung dung ngồi trên đó, một chút mất tự nhiên cũng không có.

Mà quần thần phía dưới thì không có được tố chất tốt như nàng, cả đám vã mồ hôi, khóe miệng co giật, mi mắt run rẩy.

Hay thật, làm gì có chuyện Tây Vệ lâm triều, Vương gia Đại Tần lại tới tham gia, còn ngồi thiên kinh địa nghĩa như thế!

Lãnh Hạ gật đầu, giọng nói the thé của thái giám liền vang lên: “Có việc khải tấu, vô sự bãi triều!”

Lễ bộ Thượng thư bước ra, chắp tay cung kính khải tấu: “Hoàng thượng, sứ giả Đông Sở và Nam Hàn sắp đến, bộ Lễ nên tiếp đãi như thế nào ạ?”

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cùng nhíu mày, chuyện như vậy mà cũng cần hỏi sao?

Nhưng suy nghĩ một chút thì cũng hiểu ra, Vệ vương chuyên quyền độc đoán, là người cực kỳ tàn bạo, liền sinh ra thói quan chuyện gì cũng hỏi của triều thần, thánh ý khó dò, nếu họ tự tiện quyết định, lỡ may một lúc nào đó khiến Hoàng đế chán ghét, đừng nói là chán ghét, chỉ cần hơi nghi ngờ, hậu quả đương nhiên là không dám nghĩ.

Nhẹ thì phạt roi, nặng thì nhốt vào ngục mất mạng!

Thậm chí, tru di tam tộc cũng không phải là chưa có!

Lãnh Hạ nhìn Lễ bộ Thượng thư cúi người chờ lệnh, hơi nhíu mày, hỏi: “Ái khanh cho rằng nên dùng cách nào?”

Lễ bộ Thượng thư trầm ngâm trong chốc lát rồi cân nhắc đáp lời: “Bẩm Hoàng thượng, theo ý vi thần, lần này sứ giả đến là vì Hoàng thượng đăng cơ, đại diện cho Hoàng đế cả hai nước, nên tiếp đãi trang trọng, vi thần sẽ tự mình lo liệu, để tỏ thành ý.”

Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, cũng nên có lễ với sứ giả Đông Sở, để đáp tạ hai thành trì đã tặng.”

Nói xong, Lễ bộ Thượng thư khom người, căng thẳng chờ Lãnh Hạ trả lời.

Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, gật đầu nói: “Cứ làm thế đi, khanh gia quản lý bộ Lễ đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, Trẫm không thể sánh bằng, nếu không có chuyện lớn gì thì cứ tự giải quyết.”

Lễ bộ Thượng thư sửng sốt, lập tức than nhẹ một tiếng, gật đầu liên tục rồi cúi người lui xuống.

Đến bây giờ, chúng quan viên mới thật sự an lòng, trước khi đăng cơ, thủ đoạn của Nữ hoàng bọn họ rất rõ, dù là với Hoàng hậu hay Tam Hoàng tử, sát phạt tàn nhẫn, không lưu tình chút nào, trong lòng vốn còn có chút lo lắng, chỉ sợ tân đế giống với Vệ vương đời trước, là một người tàn bạo mà độc đoán.

Không ngờ, không như bọn họ nghĩ, mà còn hơn dự đoán của họ nhiều.

Một câu nói rất đơn giản nhưng lại chứa đầy thâm ý, vui lòng uỷ quyền cho quan lại, thừa nhận mình không có nhiều kinh nghiệm, có Đế vương nào có thể không ngại mặt mũi làm được như thế?

Chúng thần nhìn về phía long ỷ với ánh mắt đầy tha thiết, hiểu cảm hờ hững, phượng mâu trong veo, nữ tử ấy làm chúng quan lại xúc động, có mấy người có tuổi, còn suýt rơi nước mắt.

Trời xanh có mắt, cuối cùng Tây Vệ cũng có được một minh quân!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio