Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

quyển 3 chương 4-1: mẫu thân, kinh hỉ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Kiri

Sau món tôm hấp ngày ấy, những ngày sau, với Lãnh Hạ, chính là ác mộng!

Thỉnh thoảng ăn tôm hấp nàng sẽ rất thích nhưng ngày nào cũng ăn, bữa nào cũng ăn?

Từ hôm đó, hai cha con ngày nào cũng xuống bếp thay đổi món, nói là đổi nhưng cũng chỉ là chuyển từ hấp sang luộc rán xào… mà thôi, rồi vui vẻ mang lên cho nàng, dùng đôi mắt chó nhỏ lưu lạc kia mà nhìn nàng chờ mong.

Cũng giống như bây giờ, Lãnh Hạ nhìn mâm tôm trên bàn, ngửa đầu nhìn trời, khóc không ra nước mắt.

“Mẫu thân, Thập Thất tự tay làm tôm kho tàu đó!” Chiến Thập Thất cong cong khóe mắt, gắp một miếng lên: “Mẫu thân nếm thử xem có ngon không?”

Một bóng người cao lớn đẩy mỗ tiểu hài tử ra đằng sau, Chiến Bắc Liệt túm chặt vai nó rồi bê một mâm khác lên, cười híp mắt nói: “Tức phụ, kho tàu gì đó không ngon đâu, tôm hầm măng mới bổ dưỡng!”

Lãnh Hạ nhìn về phía hai người, một lớn một nhỏ đứng ở trước mặt nàng, kề vai sát cánh cười tủm tỉm.

Hình ảnh cha con tình thâm, quả là khiến người khác cảm động đến rơi lệ!

Chung Thương vừa bước vào liền thấy một hình ảnh như vậy………

Ở góc Lãnh Hạ không thấy được, bàn tay nhỏ bé cấu mạnh đùi mỗ nam, bàn tay to lớn bóp chặt bả vai mỗ tiểu hài tử, hai người đấu nhau sống chết ở sau lưng, trước mặt lại tươi cười hòa hảo:

“Tức phụ…..”

“Mẫu thân……..”

Chung Đại ám vệ loạng choạng suýt quỵ xuống, đuôi mắt lặng lẽ liếc về phía hai cha con đang làm chuyện mờ ám.

Trong ánh mắt uy hiếp cảnh cáo của một lớn một nhỏ, hắn lập tức ho khan một tiếng rồi chuyển tầm mắt, nhìn thẳng nói: “Vương phi, bên ngoài có người cầu kiến.”

Lãnh Hạ hít sâu, chưa bao giờ cảm thấy cái mặt than này thuận mắt như thế, cho nên nụ cười cũng hòa ái hơn hẳn: “Được, ta ra đây!”

Vừa dứt lời liền biến mất!

Trong ánh mắt ai oán của Chiến Bắc Liệt và Chiến Thập Thất, Chung Thương rợn tóc gáy vô cùng cảnh giác……

Mỗ sát thủ nhanh chóng trốn thoát cái mâm tôm chết tiệt kia!

Lãnh Hạ không ngờ rằng, người cầu kiến, là người quen cũ đã bốn năm không gặp!

Nam nhân đứng chắp tay quay lưng về phía nàng, thân hình cao lớn, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đôi mắt nâu đậm đà như rượu, rực rỡ như đá quý.

Bốn năm, thời gian không để lại bất cứ dấu vết gì trên người này, vẫn là đôi mắt to mày rậm mũi cao thẳng, trên mặt không bớt đi chút ngạo mạn nào.

Hắn nói: “Nữ nhân, đã lâu không gặp.”

Vị bằng hữu không tính là bằng hữu này làm Lãnh Hạ cười rộ lên: “Thác Bạt Nhung, đã lâu không gặp.”

Nàng vươn tay ra làm tư thế mời rồi ngồi xuống trước, tự rót trà nhấp một ngụm.

Đánh giá bộ dạng mệt mỏi của Thác Bạt Nhung, và sự lo lắng không giấu được trong mắt hắn, nàng hỏi: “Không có chuyện không lên điện Tam Bảo, có chuyện gì cần ta giúp?”

Ngay lúc nhìn thấy Thác Bạt Nhung, Lãnh Hạ liền có dự cảm, những ngày thanh nhàn của nàng sắp chấm dứt.

Thác Bạt Nhung cũng ngồi xuống, không vòng vo mà nói thẳng: “Hoa Thiên đã xảy ra chuyện!”

Mày liễu nhíu lại, nàng cụp mắt, gật đầu nói: “Nói rõ.”

Từ sau lễ đăng cơ ba năm trước, Hoa Thiên ký hiệp nghị xong liền rời đi Lãnh Hạ đã biết chuyện này sẽ xảy ra, dù sao chuyện hắn làm là không tuân theo ý của Hoa Mị và Hoa Trọng Lập, nếu quay về thì nhất định sẽ không gặp chuyện tốt lành gì.

Sau đó trong ba năm, nàng cũng thường nhận được thư của Hoa cô nương, mũ rơm, chuông, chim hoàng yến, và vài câu thăm hỏi của hắn, đồ tuy không quý hiếm nhưng cũng là tấm lòng của hắn, nàng luôn tươi cười nhận lấy.

Mà Thác Bạt Nhung thì tháng nào cũng nhận được quà tặng của hắn, đến bốn tháng trước thì bỗng nhiên không có.

Lúc đầu hắn cũng không để ý, đi thuyền mà nên không có tin gì cũng là bình thường, nhưng đến tháng thứ hai vẫn không có tin, Thác Bạt Nhung mới bắt đầu hoài nghi.

Giữa lúc này, một trong bốn gã sai vặt của Hoa Thiên bị trọng thương chạy tới Cách Căn thành, vô cùng nhếch nhác, cố gắng gượng nói một câu rồi tắt thở.

Thác Bạt Nhung ngẩng đầu, trong mắt đầy kinh sợ: “Hắn nói, Hoa Thiên gặp nguy hiểm!”

Lãnh Hạ gật đầu, buông chén trà xuống, nghe hắn nói tiếp: “Ta lập tức chạy tới Nam Hàn, hắn ở Nam Hàn nhiều năm như vậy, cũng có một chút thế lực của mình, ta dùng bồ câu đưa tin để bọn họ tìm kiếm, ở biển giữa Đông Sở và Nam Hàn phát hiện mảnh vỡ của thuyền nhưng người thì như biến mất hoàn toàn. Đến lúc ta tới nơi, không ngờ……”

Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, siết chặt hai tay: “Toàn bộ Nam Hàn, không chỗ nào không dán lệnh truy nã của hắn, trên Hoàng bảng nói rõ, hắn cấu kết với tam quốc ký hiệp nghị, có mưu đồ gây loạn Nam Hàn! Mà trong bách tính Nam Hàn, nhất định là có kẻ lửa cháy đổ thêm dầu, nói hắn có ám muội với Đông Sở Hoàng đế, còn nói hắn cấu kết với Đại Tần Liệt Vương, lời bịa đặt nhiều vô số kể, nhưng nói chung thì đều là hắn phản bội Nam Hàn, ký hiệp nghị để tam quốc nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ ngày hợp tác phát binh tấn công Nam Hàn!”

Đến giờ Lãnh Hạ mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, nàng từng nghĩ hắn về nước sẽ gặp phiền phức nhưng vẫn luôn nghĩ Hoa Mị và Hoa Trọng Lập là phụ thân và tỷ tỷ ruột của hắn, không ngờ sự việc lại đến nước này, hiện giờ Hoa Thiên ở Nam Hàn có thể nói là chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh.

Nàng đứng lên, bước thong thả trong phòng khách, chợt nói: “Vậy thì Hoa Thiên đã chạy thoát!”

“Phải!” Thác Bạt Nhung gật đầu: “Cho nên ta mới tìm kiếm khắp nơi ở Nam Hàn chừng một tháng nhưng không tìm được chút tung tích nào……..”

Thác Bạt Nhung đột nhiên đứng dậy, chắc chắn nói: “Nhất định là Hoa Mị làm!”

Tuy rằng không biết tại sao hắn lại chắc chắn là Hoa Mị nhưng Lãnh Hạ hoàn toàn tin tưởng phán đoán của hắn, dù sao thì Thác Bạt Nhung vẫn hiểu quan hệ của họ với Hoa Thiên hơn nàng.

Nàng nghĩ một lát, trong ánh mắt lo lắng của Thác Bạt Nhung, quyết định: “Ngươi đi nghỉ ngơi một chút, sáng mai xuất phát.”

Thác Bạt Nhung thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nhìn nàng, gật đầu nói: “Nữ nhân, ta không nhìn lầm ngươi!”

Quay về Thanh Hoan uyển.

Lãnh Hạ vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng ầm ĩ ở trong.

Ba người Cuồng Phong đứng ngoài cửa đều đang thò đầu vào trong xem, thấy nàng liền hành lễ: “Vương phi……”

Thiểm Điện chỉ vào đại môn đang đóng chặt, ôm đầu nói: “Vương phi, từ lúc người đi, bên trong chưa từng dừng lại.”

Dùng móng chân để nghĩ cũng biết, đây là một lớn một nhỏ đánh nhau!

Nàng mỉm cười khoát khoát tay, vô cùng nghiêm túc: “Không sao, lúc ta đi, gia các ngươi nói muốn dạy tiểu chủ tử công phu.”

Nếu mẹ ruột đã nói là không có việc gì thì ba bảo mẫu ngu ngốc của mỗ tiểu hài tử cũng yên tâm ngay lập tức vui vẻ cảm thán phụ tử tình thâm, đang định rời đi thì chợt nghe nữ nhân vừa thuận miệng bán con trai kia dặn: “Dùng bồ câu đưa tin cho Chung Vũ, để hắn tra bên Nam Hàn một chút, tra tin tức của Hoa Thiên.”

Ba người không hỏi nhiều mà trực tiếp nhận lệnh.

Lãnh Hạ ngẩng đầu thở dài, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Một con tôm kho tàu bay qua trước mặt nàng!

Con tôm nhanh chóng đập vào đầu một nam nhân đang đen mặt!

“Nhóc con! Đừng để lão tử bắt được ngươi!”

Một cơn gió phất qua, nam nhân đã túm lấy đứa trẻ vừa ném con tôm kia, đè nó xuống, bắt đầu đánh đấm.

“Mười tám năm sau, ta lại là một trang hảo hán!”

Đại Tần Chiến thần mất hình tượng ngồi dưới đất, trên đầu có một con tôm, dưới chân có hai cái chân nhỏ đang vùng vẫy, tiếng gào khóc vang loạn cả phòng, mà căn phòng thì vô cùng lộn xộn, trên mặt đất, trên bàn, không chỗ nào không có tôm, măng,…..

Bỗng nhiên, Chiến Bắc Liệt dừng tay, lập tức đứng lên.

Trong lúc đứng dậy còn không quên kéo mỗ tiểu hài tử lên, cực kỳ từ ái vỗ vỗ y phục cho nó, ôn hòa nói: “Con xem, ta đã nói con đừng tựa vào Phụ Vương, thế mà còn cậy mạnh, ngã xuống rồi thấy chưa?”

Chiến Thập Thất chu miệng, đang muốn mắng đồ đê tiện, thì lập tức nuốt xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Dạ, Phụ Vương, sau này Thập Thất sẽ chú ý.”

Nói xong, hai khuôn mặt giống nhau như đúc quay sang, cười tủm tỉm nhìn Lãnh Hạ.

“Tức phụ.”

“Mẫu thân.”

Lãnh Hạ nheo mắt lại, chậm rãi hỏi: “Trong thời gian một nén nhang, dọn dẹp xong không?”

“Xong!” Hai người chân chó đáp: “Nhất định xong!”

Thái độ như vậy làm Lãnh Hạ rất hài lòng, mỉm cười khiêu mi, xoay người đi ra ngoài.

Tiếng đối thoại phía sau theo gió truyền đến tai nàng.

“Đúng là tiểu quỷ đáng ghét, mau dọn dẹp đi!”

“Còn ra vẻ Đại Tần Chiến thần cái gì, ném trách nhiệm cho trẻ con!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio