Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

quyển 3 chương 7-3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm nay, Chiến Thập Thất ngủ cùng Chung Vũ.

Sáng sớm hôm sau, cả hai căn phòng cùng mở cửa.

Lãnh Hạ và Hoa Thiên mặt đầy oán niệm, mắt thâm quầng, hai chân yếu ớt lảo đảo đi ra.

Hai người liếc nhau, đều là người lưu lạc thiên nhai, số phận bi thảm, yên lặng nhìn nhau, chỉ chưa ôm nhau òa khóc thôi!

Đi theo sau là hai nam nhân cực kỳ sảng khoái, phấn khởi, đều đang chép chép miệng, thỏa mãn cười tủm tỉm…….

“Ngao!”

Hai nam nhân cùng kêu đau một tiếng, một khom người, một lảo đảo ngửa ra sau.

Lãnh Hạ thu chân lại, không thèm quan tâm đến nam nhân vừa bị nàng đạp cho một cước kia, kéo tay Hoa cô nương cũng vừa thu nắm đấm, hai người sóng vai tay trong tay, như là tỷ muội tốt xuống lầu dùng bữa.

Còn lại Chiến Bắc Liệt và Thác Bạt Nhung trợn trừng mắt.

Sau khi xuống lầu.

Hai mắt Hoa cô nương lại bắt đầu tỏa sáng!

Cuồng Phong, Thiểm Điện, Lôi Minh, Mộ Nhị, bốn mỹ nam ngồi thành hàng, hắn ném cho mỗi người một cái mị nhãn rồi nhìn lần lượt từng người một, làm ba người Cuồng Phong rụt cổ cầu cứu Lãnh Hạ, Mộ Nhị ngơ ngác chuyển mắt vòng quanh…….

Khụ!

Bỗng nhiên, một tiếng tiếng ho khan đầy cảnh cáo vang lên.

Hoa Thiên thu hồi ánh mắt đang nhìn quanh lại, trông mong nhìn bốn mỹ nam, giống như tiểu tức phụ tủi thân ngồi xuống.

Thác Bạt Nhung rất hài lòng, đi vào cùng Chiến Bắc Liệt, một lát sau, Chung Vũ cũng tới.

Mọi người ngồi xuống dùng bữa, Lãnh Hạ hỏi ba người Cuồng Phong: “Vừa vào thành sáng nay à?”

Để tránh bị chú ý, nên lúc trước đã bảo ba người bọn họ đợi vài ngày rồi hẵng vào thành, giống như Thí Thiên, xé lẻ ra rồi vào.

Ba người gật đầu, trả lời: “Vâng, Vương phi, chắc vài ngày nữa Thí Thiên cũng sẽ vào thành.

Hàn huyên xong, bắt đầu chính sự.

Mấy ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Hoa Thiên, ý nói: Khai đi!

Lần này nhiều người chạy đến tìm hắn như vậy, Hoa cô nương không phải không cảm động, buông đôi đũa đang định gắp bánh bao xuống, lưu luyến nhìn rồi xoa xoa bụng, kể lại: “Ta dạo chơi trên biển chừng hai năm, đang chuẩn bị về, lúc gần đến Nam Hàn thì bị một đám hắc y nhân vây giết, đến đêm, thuộc hạ muốn để ta nhảy khỏi thuyền thì ta chợt ngất đi.”

Nói đến đây, trong mắt Hoa Thiên ẩn chứa lãnh ý nồng đậm: “Lúc tỉnh lại, ta bị trói ở trên xe ngựa, đi về phía Di thành, nghe hắc y nhân nói chuyện ta đã biết là người của Hoa Mị! Thật ra không cần nghe ta cũng đoán được, nữ nhân kia hận nhất những kẻ không nghe lời mình, ta ký cái hiệp nghị kia, nàng ta không tức giận mới là lạ, chắc đã tìm ta mất hai năm, cục tức vẫn nghẹn ở ngực, cuối cùng cũng chờ được ta về!”

Một bàn tay thô ráp nắm lấy tay hắn, Hoa Thiên cong cong khóe mắt, cảm nhận được sự ấm áp Thác Bạt Nhung truyền cho mình, nói tiếp: “Sau đó, ta đoán, nhất định là có gian tế, những người đến Đông Sở hoặc đi biển với ta đều là tâm phúc, ta nghĩ mãi nhưng thật sự là không muốn nghi ngờ bất cứ ai…… Sau đó ta nghĩ đến, lúc ở trên thuyền, Lạc Cầm hỏi ta lúc về rất nhiều lần, lúc đó không để ý, giờ nghĩ lại…..”

Hắn nhún nhún vai, tất cả mọi người đều hiểu ý hắn, Lạc Cầm này, có lẽ là người của Hoa Mị.

Thác Bạt Nhung cau mày, lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người trên thuyền đều biến mất, có người đã chết, chỉ còn duy nhất một kẻ còn sống, cũng là Lạc Cầm!”

Hoa Thiên gật đầu, vươn tay ra lấy bánh, vừa chạm vào thì……

Bốp!

Thác Bạt Nhung đánh tay hắn, trừng mắt: “Nói xong rồi ăn!”

Nhìn một đám tỏ vẻ đồng ý, Hoa cô nương nhìn trời, thở dài, nói tiếp: “Sau đó ta tìm được cơ hội trốn thoát! Hoa Mị giận dữ ra Hoàng bảng phát lệnh truy nã ta! Đã biết có gian tế nhưng ta không thể xác định là hắn còn sống hay đã chết nên không dám liên hệ với thuộc hạ! Hoa Mị chắc chắn sẽ không nghĩ rằng ta còn can đảm quay về Di thành, cho nên ta quay lại!”

Nói đến đây, hai mắt phát sảng, như là nhớ lại đại hội mỹ nam hôm qua……

Mím môi, ngượng ngùng.

“Sau đó các ngươi dùng chiêu dụ rắn ra khỏi hang, ta bị dụ ra…..”

Thác Bạt Nhung hừ lạnh, trừng mắt: “Ngươi không sợ chết hả, không nghĩ rằng đó có thể là kế của Hoa Mị sao?”

Hoa Thiên kiều mị cười: “Lâu lắm rồi ta chưa được ăn no!”

Mặc dù biết nghiệt súc này nhất định là đang đánh trống lảng nhưng Thác Bạt Nhung vẫn cẩn thận đưa cho hắn một cái bánh bao, nhìn khuôn mặt tươi cười thực hiện được gian kế kia lại thấy chướng mắt.

“Ngươi ngươi ngươi……. ngươi ngươi…. các ngươi……”

Tiếng lắp ba lắp bắp vang lên, ba người Cuồng Phong trợn tròn mắt, bộ dạng như thấy quỷ.

Tuy rằng dọc đường họ cũng đã đoán ra, nhưng tận mắt nhìn thấy một đôi nam nhân thì vẫn không thể tiếp nhận được.

Bốp!

Lãnh Hạ đập đầu Thiểm Điện một cái, âm trầm nói: “Ăn cơm của các ngươi đi!”

Thiểm Điện miệng méo xệch, vò vò tóc rồi ngoan ngoãn ăn cơm, liếc mắt nhìn hai người khác, tại sao người bị đánh luôn là ta?

Thác Bạt Nhung và Hoa Thiên cùng ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt, trong mắt hai người không có chút khinh bỉ nào, ngoại trừ trong ưng mâu có vài phần hiếu kỳ, hoàn toàn coi bọn họ là người bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn!

Nhất là Lãnh Hạ, liếc hai người một cái: Cái này có gì mà hiếu kỳ?

Tốt xấu gì nàng cũng là một người xuyên không, đương nhiên rất bình tĩnh với chuyện này, đặc biệt là sau khi có Chiến Bắc Liệt, đã biết yêu là gì…….

Chỉ cần là tình yêu, nàng đều tôn trọng!

Bất luận nam nữ!

“Được!” Thác Bạt Nhung tươi cười quát to: “Nữ nhân, Thác Bạt Nhung ta không nhìn lầm ngươi!”

Vô cùng cảm động, trong một ánh mắt ghét bỏ của Lãnh Hạ, tan thành mây khói……

Thác Bạt Nhung nghẹn lời, nữ nhân đáng chết này!

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy Hoa cô nương bên cạnh tỉnh táo hẳn lên, hưng phấn thế này, không cần phải nói, nhất định là thấy mỹ nam!

Chiến Thập Thất thở hổn hển chạy vào, làm nũng: “Mẫu thân, người không đợi con!”

Đang định nhào vào lòng Lãnh Hạ thì……

Một bóng người xanh xông đến trước mặt!

Hoa Thiên nhảy ra, nhìn Chiến Thập Thất đang hờn dỗi, cong cong khóe miệng: “Ai nha! Quả là một đứa bé đáng yêu!”

Thác Bạt Nhung bóp trán, thật mất mặt!

Hoa thiên bẹo má Chiến Thập Thất, rất thỏa mãn, không ăn được đậu hũ của Đại Tần Chiến thần thì ăn của tiểu Chiến thần, cũng rất sảng khoái a!

Hắn cười híp mắt nói: “Đây là Thập Thất phải không? Gọi ta là Hoa tỷ tỷ!”

Mọi người đều trợn tròn mắt, nổi đầy gai ốc, Lãnh Hạ ôm lấy con mình, lườm hắn: “Đàng hoàng một chút.”

Hoa cô nương méo miệng, ấm ức nói: “Ta chỉ nhìn một chút…….”

Chiến Thập Thất rất phối hợp, ngẩng mặt lên, ngọt ngào gọi: “Hoa tỷ tỷ……”

Lập tức có hiệu quả!

Hoa cô nương lâng lâng thầm nghĩ: “Đúng là một đứa trẻ ngoan!”

Vươn tay ra muốn bẹo má tiếp nhưng bị Lãnh Hạ hất ra, nàng quay sang lườm một cái, nàng cũng không muốn ẻo lả này phá hoại con mình!

Được rồi, tuy rằng con trai của nàng thật sự không cần phá hoại cũng đã là một tiểu ác ma!

Hoa cô nương rất dũng cảm, lại vươn, lại hất, lại vươn, lại hất,……

Cứ thế, chân của Hoa cô nương lại rời khỏi mặt đất lần hai!

Một nam nhân xách hắn lên lôi về chỗ ngồi, khiêu mi nói: “Ăn!”

Lãnh Hạ xoa đầu Chiến Thập Thất, hỏi Hoa Thiên: “Công Tôn Minh kia, tình cảm với ngươi không tệ?”

Nhắc tới Tiểu Hoàng đế, trên mặt của Hoa Thiên hiện ra vài phần cô đơn, gật đầu nói: “Ba năm trước, nó không như bây giờ, không ngờ ba năm không gặp, Hoa Mị kia đã hại nó thành như vậy, ngốc nghếch, tự đại, không quan tâm đến bách tính, tùy hứng làm bậy. Nữ nhân kia……. để có thể mãi mãi làm Thái hậu nắm quyền, cực kỳ hung ác với Minh nhi! Sắp xếp một đám nô tài không ra gì bên cạnh nó, từ lúc nó còn nhỏ đã xúi nó trốn học, trèo cây, trốn cung, đánh nô tài, thậm chí còn từng cho nó xem đông cung đồ!”

Đông cung đồ…….

Ba chữ này lập tức đạp vào chỗ đau của hai cha con, cũng nhắc nhở Lãnh Hạ.

Mày liễu nhướn lên, nàng liếc mắt nhìn sang.

Trong hai đôi mắt lưu lạc như chó nhỏ kia, Lãnh Hạ cười nhạt, nghe Hoa Thiên nói tiếp: “Minh nhi vốn rất lương thiện, nhưng bị những kẻ đó ảnh hưởng, hơn nữa thầy giáo ở trường cũng đều là người của Hoa Mị, nó bị mẹ ruột làm hại từng ngày….. Nhưng ta dám nói, Minh nhi không xấu, chỉ cần có người dạy dỗ nó thật tốt, nhất định có thể quay đầu.”

Mọi người trầm mặc, không ai nói gì, càng không có ai muốn tin, trên đời này lại có một người mẹ như thế……

Phượng mâu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khóe môi gợi lên một độ cong lạnh như băng, Lãnh Hạ chưa bao giờ phỉ nhổ một ai như vậy, dù Đông Phương Nhuận giết cha huynh, nàng cũng chưa bao giờ có cảm giác, dù sao trong Hoàng cung Đông Sở, hắn không phản kích thì sẽ chết!

Đông Phương Nhuận là vì sống, mà nữ nhân này….

Vì quyền thế địa vị, thật sự là không từ thủ đoạn!

Được ngôi vị Hoàng đế thì đã sao, người như vậy mãi mãi sẽ không thỏa mãn, nàng ta đã trở thành nô lệ của quyền thế, cả đời này quỳ rạp dưới chân quyền thế, mãi mãi không thể đứng dậy.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.

Một gã sai vặt đứng ở cửa, khom người bẩm báo: “Lão bản, bên ngoài có người nhắn lại, nói là muốn hẹn gặp cô nương trong sương phòng lầu ba.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio