Ba ngày sau, Chung Vũ mang đến tư liệu của tiên sinh dạy học kia.
Họ Liễu, không tên, hai mươi tuổi.
Chín năm trước xuất hiện ở ngoại ô phía nam Di thành cùng với một hộ gia đình, năm năm trước, hai người già cả đều mất, nam tử họ Liễu này dùng bạc của họ để lại xây một phòng học, chuyên dạy những đứa trẻ của các gia đình nghèo khổ, dần dần bộc lộ tài năng, tài hoa phi phàm, kinh tài tuyệt diễm, được rất nhiều quan lại tán thưởng, được mời dạy học vô số lần nhưng đều uyển chuyển cự tuyệt.
Mà gia đình kia cũng được điều tra rõ, là quản gia đã nghỉ việc, không có chỗ nào đáng nghi, chỉ là những người đã từng quen biết họ đều nói hai người cả đời không có con, nam tử họ Liễu này giống như đột nhiên xuất hiện.
Hơn nữa, họ vốn ở một huyện nhỏ xa kinh thành, vậy mà lúc nghỉ việc lại đột nhiên có con, đi tới kinh thành không nơi nương tựa, dựa vào nghề nông sống qua ngày, giống như mọi thứ đều là vì đứa bé này!
Bộp!
“Nói cách khác, vẫn chưa rõ!” Lãnh Hạ nhướn mày, ném quyển tư liệu xuống bàn, càng tò mò với vị Liễu tiên sinh này.
Hoa cô nương tựa vào bả vai Thác Bạt Nhung, vẫy vẫy khăn tay chớp chớp mắt hỏi: “Bao giờ quay về Đại Tần?”
Vừa dứt lời…..
Lãnh Hạ huýt sáo một tiếng, nhún vai: “Qua sông đoạn cầu!”
Chiến Bắc Liệt khoanh tay lại, cảm thán: “Xay xong giết lừa!”
Chiến Thập Thất chống nạnh nhìn trời, gật gù nói: “Được chim quên ná, đặng cá quên nơm!”
Ba người Cuồng Phong thở dài: “Có mới nới cũ!”
Hoa Thiên lập tức rụt cổ, ngậm miệng.
Một lúc sau hắn nhìn về phía mọi người, trong mắt có sự nghiêm túc lạ thường, thở dài: “Ở đây rất nguy hiểm, vì bằng hữu, các ngươi làm thế đủ rồi, ta không muốn… liên lụy đến các ngươi!”
Sao họ có thể không biết suy nghĩ của Hoa Thiên, tuy rằng không biết Hoa Thiên và Hoa Mị sao lại có hận thù lớn như thế, nhưng chuyện này đâu phải mới có, trong Hoàng thất ngũ quốc, những chuyện mờ ám nhiều vô số kể.
Oán hận của Hoa Thiên bọn họ đều thấy rõ, không chỉ hắn, Thác Bạt Nhung cũng căm thù Hoa Mị đến tận xương tuỷ.
Bọn họ……
Muốn mạng của Hoa Mị!
Giờ này Hoa Mị đang là Thái hậu buông rèm chấp chính, quyền hành khuynh quốc, đâu thể dễ dàng mất mạng như thế được, nếu không phải vậy thì Hoa Thiên cũng không cần giấu tài nhiều năm, Thác Bạt Nhung cũng không cần đến Bắc Yến, hai người ly biệt.
Mà Đại Tần Chiến thần và Tây Vệ Nữ hoàng, thân phận như vậy mà lại nhảy vào trong này, sẽ gặp phải vô số nguy hiểm, hai người nghìn dặm đến đây giúp đỡ, Hoa Thiên và Thác Bạt Nhung đã là vô vàn cảm kích, vì phần ân tình này nên không muốn họ bị cuốn vào thị phi ở nơi này.
Mọi người đều cong khóe môi lên.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt nhìn hai người rất nghiêm túc kia, trong tim thấy ấm áp.
Nàng cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai hắn, khiêu mi hỏi: “Không phải tỷ muội sao?”
Dứt lời, không để ý tới Hoa cô nương nữa, chuyển sang Thác Bạt Nhung, nện cho hắn một quyền rồi trừng mắt: “Không phải bằng hữu sao?”
Thác Bạt Nhung xoa xoa vai, hít một ngụm lãnh khí, thầm oán một câu: “Nữ nhân chết tiệt không giống nữ nhân này!”
Thấy Lãnh Hạ liếc sang, lập tức nhìn trời.
Nói không cảm động là giả, tỷ muội, bằng hữu, mấy chữ đơn giản như vậy nhưng lúc này lại nặng nghìn cân!
Trong đó còn có nguy hiểm và lợi ích, Thác Bạt Nhung và Hoa Thiên không hiểu hết nhưng cũng chỉ cần như thế, họ không cần phải nhiều lời nữa, không cần kiểu cách nữa, khắc sâu phần ân tình này vào tim, nếu không thể lên núi đao xuống biển lửa, nếu không thể giúp bạn không tiếc mạng, nếu không thể cùng hội cùng thuyền sẻ chia hoạn nạn….
Sao dám xưng là bằng hữu?
Hoa cô nương ấm áp hỏi: “Sao ngươi không hỏi ta?”
Lãnh Hạ biết hắn muốn nói gì, có lẽ là một đoạn quá khứ hắn không muốn nhớ lại nên nếu hắn không muốn nói nàng cũng sẽ không hỏi nhiều, nàng chỉ nói: “Chờ ngươi muốn nói thì nói, mà không nói thì cũng không sao.”
“Quả là tỷ muội tốt!” Hoa cô nương mỉm cười, trịnh trọng nói ra mấy chữ này.
Bỗng nhiên hắn vung khăn tay lên, mùi hương ào ra nồng nặc, làm Lãnh Hạ liên tục ho khan.
Trong dự cảm kỳ quái của nàng, Hoa Thiên đỏ ửng hai gò má, chớp chớp mắt liên tục, nhìn loạn xung quanh: “À….à….. nếu là tỷ muội tốt…….”
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra……….
Cuối cùng, hắn cắn răng, giậm chân một cái……..
Lấy dũng khí phun ra một tràng: “Đem đứa bé đáng yêu dễ thương xinh đẹp trắng trẻo như tiên đồng cho tiên nữ hạ phàm quốc sắc thiên hương ta mượn hai ngày đi?”
Vừa dứt lời, mỗ nam mím môi, chờ đợi.
Chờ a chờ, chờ a chờ, Hoa cô nương thận trọng hé mắt ra nhìn, thì thấy trong phòng vắng tanh, làm gì còn bóng người nào nữa?
Ngoại trừ…….
Khuôn mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trợn trừng……… Thác Bạt Nhung!
Hoa cô nương mờ mịt nhìn xung quanh, ấm ức nói: “Đứa bé đâu?”
A! Còn chưa nói xong đã bị người nào đó xách lên, đè lên bàn.
Mà lúc này, Lãnh Hạ đã sớm tiêu sái rời đi.
Trên đường phố Di thành, tất nhiên là vô cùng ồn ào náo nhiệt, càng không nói đến đô thành Nam Hàn rất cởi mở, cả nam lẫn nữ ăn mặc mát mẻ chạy trên đường, lộ ra cổ chân trắng nõn đeo lắc chuông, những tiếng chuông lanh lảnh làm đầu hạ khô nóng này dịu đi vài phần.
Lãnh Hạ mặc nam trang, nàng và Chiến Bắc Liệt mỗi người một bên, nắm lấy tay tiểu quỷ mà Hoa cô nương tâm tâm niệm niệm.
Một nhà ba người đi bộ trên đường, vô cùng hài hòa và đẹp mắt, nhất thời hấp dẫn đầy thiếu nữ ở hai bên đường…….
“Ai u, công tử bạch y kia là công tử nhà ai vậy, thật là tuấn tú!”
“Ta thích người bên cạnh mặc hắc y, cường tráng cao lớn, anh tuấn uy vũ!”
“Ở giữa mới tốt, phúng phính đáng yêu, thật là muốn ôm vào lòng a!”
Những tiếng xì xào bàn tán vang lên liên tục, Lãnh Hạ cười tủm tỉm, Chiến Bắc Liệt mặt đen như than, bỗng nhiên, một chiếc khăn tay bay tới, ngay sau đó, vô số khăn tay đủ màu sắc cùng với túi thơm cũng bay theo!
Bóng trắng nho nhỏ chợt lóe!
Tiểu quỷ thi triển khinh công, bay lên không bắt lấy từng chiếc khăn tay một, trong vô số tiếng hoan hô của các nữ tử Nam Hàn, vẫy vẫy tay rất vui vẻ, tiểu ưng mâu cong cong, vô cùng đắc ý.
Đúng lúc này!
Một tiếng nói ngạo mạn chợt vang lên: “Bản công tử cứ tưởng là ai? Hóa ra là tên tiểu súc sinh nhà ngươi!”
Chiến Thập Thất bĩu môi, nó đã nhận ra giọng nói này, quay đầu lại nhìn.
Người nói chuyện là một đứa bé chừng mười tuổi đứng cạnh một gian hàng, phe phẩy quạt rất ngạo mạn, trong mắt tràn đầy hưng phấn và lãnh ý.
Chính là Tiểu Hoàng đế, Công Tôn Minh!
Phía sau nó có không ít tùy tùng, bộ dạng ẻo lả yếu ớt, chắc là thái giám trong cung.
Chiến Thập Thất lắc lắc đầu ngạc nhiên nói: “Tiểu súc sinh, chửi ai đó!”
Xoạch!
Công Tôn Minh gập quạt lại, chỉ vào nó, không suy nghĩ mà nói luôn: “Tiểu súc sinh, chửi ngươi!”
“À……..” Mỗ tiểu hài tử ranh ma cười, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là tiểu súc sinh đang chửi ta?”
“Ha ha ha ha…….” Dân chúng Nam Hàn cùng cười to lên.
Lãnh Hạ dở khóc dở cười, không thể tưởng tượng nổi nhìn mỗ tiểu hài nhi rồi ngửa đầu nhìn trời.
Con à, con là Dương Quá xuyên tới sao? (Những ai xem Thần điêu đại hiệp thì chắc biết đoạn trên giống như lời Dương Quá nói với tên Mông Cổ gì gì đó, còn hắn tên là gì thì ta quên rồi, nhưng ta nhớ là tập nha ^^)
Mọi người cười nghiêng ngả, đến giờ Công Tôn Minh mới có phản ứng, tức hộc máu quát to: “Đánh cho bản công tử!”
Bọn thái giám rụt cổ lại, nhìn về phía Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt ở phía sau Chiến Thập Thất, nhất là nam tử áo đen kia, vừa nhìn đã thấy rất khó đối phó!
Nam tử trẻ tuổi theo hầu hôm trước bước lên nói nhỏ: “Hoàng thượng, đừng….. chấp nhặt với đám dân đen này.”
Hắn nhớ là đứa trẻ kia có công phu, vậy thì hai người ở sau có lẽ còn khó đối phó hơn.
Công Tôn Minh quay người lại, vung tay lên!
Bốp!
Trên mặt thái giám hằn đỏ vết năm ngón tay, cúi đầu không dám nói lời nào nữa.
Công Tôn Minh trừng mắt nhìn Chiến Thập Thất, lạnh lùng nói: “Chỉ là một đứa trẻ mà các ngươi cũng sợ sao? Bọn họ biết thân phận của Bản công tử, sao dám đánh trả?”
Bọn thái giám lập tức sáng mắt lên, nếu đã biết thân phận của hoàng thượng vậy thì không cần sợ nữa! Nghĩ vậy liền xông lên bao vây lấy Chiến Thập Thất.
Mười mấy nam tử mười lăm mười sáu tuổi, vây đánh một đứa bé ba bốn tuổi, hình ảnh này thật sự khiến mọi người không nỡ nhìn, không ít nữ tử trẻ tuổi đều che mắt lại, không đành lòng xem tiếp.
Mỗ tiểu hài tử cười tủm tỉm, không hề lo lắng chút nào, cha mẹ ta đang ở phía sau a!
Đại Tần Chiến thần và Tây Vệ Nữ hoàng, dạy dỗ mấy tên này chỉ là một bữa ăn sáng thôi.
Nghĩ như vậy, Chiến Thập Thất vui vẻ quay đầu lại nhìn……
Vừa nhìn đã bối rối.
Chỉ thấy hai cha mẹ vô lương tâm kia đang khoanh tay lui lại phía sau, bốn mắt nhìn trời, vẻ mặt như muốn nói chuyện này không liên quan đến mình.
Mỗ tiểu hài tử trừng mắt —— hai người……. hai người….
Mỗ cha ruột cong cong khóe mắt —— nhóc con, thời khắc khảo nghiệm ngươi đến rồi!
Mỗ mẹ ruột khiêu mi —— con trai, cố lên!
Xung quanh là một đám người cười gằn bước tới, Chiến Thập Thất khóc không ra nước mắt, nhắm mắt lại, giậm chân một cái thật mạnh, ta liều mạng!
Sau đó, hùng dũng oai vệ ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng……
Chạy!
Chiến Thập Thất thi triển khinh công chạy còn nhanh hơn cả thỏ, mọi người xung quanh liền bối rối, đứa nhỏ này vừa mới hét to một tiếng rất có khí thế, vậy mà giờ lại…..
Chạy?
Công Tôn Minh chỉ thấy mỗ tiểu hài nhi vừa chạy vừa hét lên: “Ngươi đừng có đuổi theo ta, sẽ hối hận đấy!”
Công Tôn Minh nhìn một đám thuộc hạ đang sững sờ đứng đó, tức giận giậm chân.
Xông lên đạp một tên thái giám rồi vội vàng nói: “Còn không mau…… đuổi theo!”
“Rõ!”
Vì vậy, trên đường Di thành, xuất hiện một hình ảnh gà bay chó sủa như vậy, một đứa nhóc ba bốn tuổi chạy phía trước, tiện tay cầm lấy cam quýt gì đó trên đường ném về phía sau…….
Lại còn ném rất chuẩn!
Làm mấy cả đuổi theo ở phía sau liên tiếp trúng đạn……..
Đám thái giám kia trừng mắt nhìn bóng người nho nhỏ trước mặt, tức đến tái mặt, càng thế càng không thể bỏ qua cho thằng nhóc này!
“Nhóc con, đừng chạy!”
“A! Chờ đấy cho ta!”
“Tiểu tử thối, đừng để chúng ta bắt được ngươi!”
Bọn họ điên cuồng gào thét đuổi theo, mặc kệ chủ tử không chạy theo kịp, chỉ muốn dạy dỗ thằng nhóc này một trận, biết ro thân phận của bọn họ còn dám động thủ, dám trêu chọc cả người trong cung à?
Công Tôn Minh thở hổn hển, không đuổi nổi nữa, nó đi tới một gốc cây đại thụ, nhìn một đám thái giám chạy xa tít tắp ở phía trước, gập người lại rất oán hận.
Bỗng nhiên, vai bị vỗ hai cái.
“Mẹ nó ai dám động vào bản công tử!” Nó chửi ầm lên, vừa quay đầu lại…….
Bốp!
Trước mắt tối sầm, trán bỗng đau xót, trợn trắng hai mắt lên, hôn mê.
Chiến Thập Thất ném hung khí là một cái gậy sang một bên, cười híp mắt nhìn Tiểu Hoàng đế đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất, vỗ vỗ tay, khuôn mặt vô tội.
“Aizz….. Ta đã nói là ngươi sẽ hối hận mà!”