Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

quyển 1 chương 54-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một bóng người chạy vội vào phòng, tóc tai bù xù, thân mình chật vật, trong mắt vụt sáng, lộ vẻ mừng như điên khi nhìn thấy hy vọng sống.

Người vừa tới bổ nhào vào bên chân Lãnh Hạ, thê lương kêu rên: “Nghĩa mẫu a!”

Lãnh Hạ dịch chân, né cái thế ‘hổ đói’ của hắn, khiêu mi nói: “Lý công tử kêu gì thế?”

‘Hổ đói’ chính là Lý Tuấn ngày đó bị Cuồng Phong ba người lôi đi, hắn ngẩng đầu lên lộ rõ gương mặt gầy gò, lệ rơi đầy mặt gào khóc: “Nghĩa mẫu a, người không thể không quản con a!”

Lý Tuấn bây giờ làm sao còn nửa phần kiêu ngạo ở sòng bạc lúc trước, bộ dáng này hoàn toàn là của một tiểu thê tử đang chịu ủy khuất, Lãnh Hạ nhếch môi, ẩn chứa một chút ý cười không lường được, lấy ác chế ác, ba người kia thật có năng lực.

Đang nghĩ ngợi, Cuồng Phong ba người từ đâu hạ xuống, véo tai hắn, hung tợn quát: “Ngươi, tiểu tử này, ba ngày rồi còn chưa lau sạch gian nhà trên, vừa mới buông lỏng ngươi một chút, lại dám đến quấy rầy tiểu vương phi!”

Lý Tuấn nhất thời run lên, đang muốn há miệng gào khóc, Lôi Minh túm lấy gáy hắn, trừng mắt, trách mắng: “Hôm nay ngươi thực can đảm a! Bát đũa ngươi chưa rửa, quần áo chưa giặt. Tay chân thực vụng về, còn quét rác, nấu nước, chẻ củi, rửa nhà vệ sinh,….. ngươi định bao giờ mới làm hả?”

Nói xong, lập tức chân chó cười với Lãnh Hạ nói: “Vương phi yên tâm, thuộc hạ lập tức lôi hắn đi.”

Thiểm Điện bước tới phía trước nắm đầu hắn, cam đoan nói: “Tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo!”

Lãnh Hạ thản nhiên khoanh tay trước ngực, phượng mâu liếc nhìn Lý Tuấn bộ dạng vô cùng đáng thương, gật gật đầu: “Làm không tồi.”

Ba người thấy nàng sắc mặt bình thường, không nổi giận, đồng loạt đứng nghiêm, cao giọng hô: “Vì Vương phi phục vụ!”

Dứt lời liền không hẹn mà cùng nhau hung hăng trừng mắt nhìn Lý Tuấn, đây là nhiệm vụ đầu tiên thần tượng giao phó, tiểu tử nhà ngươi suýt thì gây rắc rối cho chúng ta, quay về xem ngươi có chịu được trừng phạt không, hừ! Túm chặt lấy vạt áo hắn, cả bốn nháy mắt biến mất dạng.

“Nghĩa mẫu a………..” Bên ngoài Thanh Hoan uyển, giọng Lý Tuấn run run kêu rên. Lãnh Hạ lắc đầu, chuyển hướng nhìn một đống người trước mắt, đầu bếp, bà vú, nha hoàn, gã sai vặt, tổng cộng khoảng ba bốn mươi người, đều lo lắng, bất an, đang đứng cúi đầu.

Tầm mắt sắc bén đảo qua một lượt, đảo qua trên người gã sai vặt áo xanh, gã sai vặt kia gầy gò, đen đúa, đôi mắt nhỏ dài, nhắm hờ lại như đang muốn giấu đi suy nghĩ trong lòng mình. Lãnh Hạ khẽ cười, thu hồi tầm mắt, ngoài mặt nói với mọi người: “Nhiều ngày nay trong Vương phủ bận rộn, phòng bếp vất vả rồi.”

Mọi người nhất thời kinh ngạc đồng thanh hô ‘ Không dám không dám’ đợi đến lúc không ai nói gì nữa, Lãnh Hạ lại tiếp tục: “Vài ngày trước, Hoàng hậu nương nương ở đây, nàng cực kỳ vừa lòng với các món ăn do phòng bếp làm, hôm qua bản cung bị chút vết thương nhỏ, đồ ăn hôm nay liền loãng, nhạt, dễ tiêu, các ngươi thật ra rất có tâm, đáng được thưởng.”

Nghênh Tuyết hiểu ý, lập tức lấy ra tiền lì xì đã chuẩn bị, phong bao lì xì căng phồng, mọi người liền vô cùng vui vẻ, sắc mặt vui mừng, ai cũng hồng hào, vui sướng.

Chỉ có gã sai vặt áo xanh kia, hành động, vẻ mặt tuy rằng giống mọi người, nhưng trong mắt không có lấy nửa phần vui sýớng.

Tiền lì xì dần dần phát hết cho mọi người, đợi bọn họ tạ ơn xong, Lãnh Hạ khoát tay cho bọn họ rời đi, mấy chục người mặt tươi như hoa đi về làm việc.

Lãnh Hạ chuyển ánh mắt nhìn gã sai vặt áo xanh, khóe môi lại gợi lên, suy đoán trong lòng nay đã được chứng thực, con cá này, trước hết cứ cho nó dạo chơi đi.

Liệt vương phủ, thư phòng.

Hắc bào tùy ý khoác trên người, quanh thân ngập tràn mùi hương tắm rửa, Chiến Bắc Liệt ngồi sau chiếc bàn lớn, nhìn thủ hạ trước mặt hỏi: “Có manh mối?”

Chung Thương cung kính bẩm báo: “Gia, Chung Mặc truyền tin tới, xác nhận Đặng Cửu Chỉ đã chết từ mười năm trước, chết ở một thôn bình thýờng tại biên giới Đông Sở, cái chết không có gì khả nghi, nghe nói hắn trước khi chết đã cưới vợ, có một người con, không rõ tung tích.”

Chiến Bắc Liệt gật gật đầu, nói như vậy, chiếc Liên hoàn tử mẫu kia, khả năng bị người con kia mang đi là rất cao, có phải chính là người mặc hắc bào trên đỉnh núi hay không thì chưa thể chắc chắc.

Tiếp tục hỏi: “Từ thi thể của nhóm thích khách thứ hai có phát hiện được gì không?”

Chung Thương khóe miệng chợt co quắp, Mục Thiên Mục Dương đồng loạt nuốt vào một ngụm nước miếng.

Ba người âm thầm liếc nhìn nhau: gia a, người cũng nên để lại một người sống a!

Nhớ tới thời điểm đi tìm manh mối, trong rừng không có lấy một thi thể còn nguyên vẹn, đều bị Vương gia cắt ra từng khúc trong lúc tức giận, từng khúc thi thể như thế kia thì còn phát hiện được cái gì đây?

Ðương nhiên lời này chỉ có thể nói trong lòng, tất cả mọi chuyện liên quan tới tiểu Vương phi, gia đều không thể bình tĩnh, huống chi là nàng bị trọng thương do tên độc.

Chung Thương rất nhanh suy nghĩ, chọn lựa từ ngữ, trả lời: “Không phát hiện được gì từ thi thể thích khách nhưng ở chỗ của người mặc hắc bào phát hiện một chút dấu vết, ở sườn núi tìm được một mũi tên, có dính máu đen do bị nhiễm độc, còn có chút vụn vải màu đen, hẳn là kẻ kia bị Vương gia phản kích, mũi tên xuyên qua cả xương cốt nên rơi xuống sườn núi……..”

Mục Thiên bổ sung nói: “Thuộc hạ đã điều tra rõ, vải vóc là của Đại Tần, cung tên cũng là Đại Tần chế tạo, chắc chắn hắn đã chuẩn bị vẹn toàn, đây cũng là nguyên nhân thuộc hạ cho rằng hai nhóm thích khách không phải là cùng một nhóm, thích khách Bắc Yến rõ ràng là ngày đêm thần tốc, vội vàng tới, nên mới để lại nhiều sơ hở như vậy.”

Mục Dương nhìn Chiến Bắc Liệt nhăn mày, thầm nghĩ không tốt, hai kẻ không có đầu óc, biết rõ Vương gia nóng lòng điều tra rõ hung thủ ám sát tiểu Vương phi còn nói đông nói tây, toàn thứ vô dụng.

Hắn ho nhẹ một tiếng, vội vàng bẩm báo manh mối mấu chốt: “Gia, chúng thuộc hạ phát hiện vấn đề ở máu độc trên mũi tên kia, độc tố kia không chỉ giống hệt loại độc Vương phi trúng, còn có một loại độc do Hoàng thất Đông Sở sử dụng để khống chế thuộc hạ, giống hệt với độc trên người đám thích khách ám sát trên đường vào cung………..” Còn chưa nói xong, đột nhiên ngừng lại.

Mục Dương cảm thấy nhiệt độ trong phòng thấp xuống đến mức thảm hại, khí tức xung quanh Vương gia trong nháy mắt biến đổi, thanh âm âm trầm vang lên: “Bổn vương không biết, từ khi nào trong Liệt vương phủ lại có người am hiểu độc như vậy?”

Không đợi Mục Dương trả lời, Mục Thiên tiến lên giải thích: “Vương gia, chúng thuộc hạ phải đi hỏi thần y Mộ Nhị, Mộ công tử y độc song tuyệt, thiên hạ đều biết, nhưng không ngờ Mộ công tử chỉ liếc mắt một cái đã biết rõ ràng………”

” Khụ!”

” Khụ khụ! “

Chung Thương và Mục Dương đồng thời ho khan, cuối cùng cũng ngắt được lời có chứa ý vị sùng bái của Mục Thiên, ngươi là đồ đại ngốc, cái này có thể nói ra sao?

Chưa từng nghe ‘hễ tình địch là khinh’ sao?

Nhìn gia đen mặt kìa, xem thân thể gia đang cố kiềm chế kìa, xem gia nắm chặt tay kìa, chỉ còn thiếu lao ra sống mái với Mộ Nhị thôi!

Ba người trộm nhìn sắc mặt Výõng gia, thấy hắn bực bội phất phất tay, nhất thời như được đại xá, thoắt cái đã không thấy bóng người, đợi bọn họ đi rồi, Chiến Bắc Liệt mày kiếm nhíu lại thành một đường trên mặt, kẻ lỗ mãng kia, sẽ không muốn đoạt thê với lão tử đi………..

Lãnh Hạ không biết đã nhiều ngày nay Chiến Bắc Liệt bị làm sao, chỉ cần chỗ nào có Mộ Nhị, chỗ đấy sẽ có hắn.

Độc của quan viên đã được giải, sắp tới sẽ là ngũ quốc đại điển, hắn không tới quân doanh cũng không vào triều, quân vụ, chính vụ đều mang đến thư phòng xử lý, bất cứ lúc nào, chỗ nào, chỉ cần Mộ Nhị xuất hiện ở xung quanh nàng trong vòng mười thước, Chiến Bắc Liệt như một trận cuồng phong lao tới từ thư phòng.

Như bây giờ, Mộ Nhị mặt không đổi sắc bắt mạch cho nàng, Chiến Bắc Liệt ngồi bên cạnh, một đôi ưng mâu như đèn pha nhìn chằm chằm Mộ Nhị.

Lát sau, Mộ Nhị thu hồi ngón tay thon dài đang đặt ở cổ tay Lãnh Hạ, bạc môi khẽ mở, phun ra hai chữ: “Không ngại.”

Lãnh Hạ vốn rèn luyện cơ thể tốt nên rất khỏe mạnh, hơn nữa mấy ngày nay đều nằm trên giường tĩnh dưỡng, thương thế đã từ từ khôi phục.

Thấy nàng gật đầu tạ ơn Mộ Nhị, Chiến Bắc Liệt lập tức cảnh giác nheo mắt lại, ngữ điệu thâm trầm mang mùi dấm chua sặc sụa, kiên quyết bảo vệ chủ quyền: “Ơn cứu giúp của thần y, bổn vương thay nội tử đa tạ.”

Lời này chủ yếu muốn nói ngươi chạy đi đâu thì chạy đi, mẫu sư tử này đã có chủ.

Nội tử……..

Lãnh Hạ đang cầm chén thuốc Nghênh Tuyết bưng lên, nghe vậy thì cánh tay nhất thời run rẩy, Mộ Nhị hiển nhiên là không hiểu hàm nghĩa uyên thâm trong đó, vẫy vẫy tay với Chiến Bắc Liệt, thái độ kia muốn bao nhiêu chân thành có bấy nhiêu chân thành.

Ngay tại thời điểm Chiến Bắc Liệt cảm thán ‘Kẻ lỗ mãng kia cũng thực thức thời’, Mộ Nhị nhíu nhíu mày, ánh mắt chuyển qua trên người Lãnh Hạ, thong thả nói ra một câu dài nhất từ hôm hắn tới đến giờ.

” Nội tử, còn có chuyện gì cần ta hỗ trợ?”

“Phụt!” Lãnh Hạ nhịn không được phun ra một ngụm nước thuốc, khóe miệng co rút trả lời: “Không……….” Không có việc gì.

Mộ Nhị thở phào, giống như trút được gánh nặng, con ngươi trong veo, thanh lãnh, không nhiễm một chút bụi trần, ai nhìn cũng có thể hiểu hắn là người không hiểu chuyện. Nhưng ‘ai’ này tuyệt không bao gồm Chiến Bắc Liệt đang ăn dấm chua…… Nội tử!

Con mẹ nó kẻ lỗ mãng kia, quả nhiên là muốn đoạt thê của lão tử. Hôm nay bổn vương liền cùng ngươi nghiên cứu ý nghĩa đời người……

Bên ngoài Thanh Hoan uyển.

Một thiếu niên lưng đeo tay nải mở to mắt nhìn cảnh sân uyển bị tàn phá nặng nề, miệng mở to, bộ dáng mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Lúc này mặt uyển lồi lõm, nhấp nhô, ở trên tường không biết từ đâu xuất hiện một lỗ hổng lớn, nóc nhà đôi chỗ bay mất vài mảnh, nhiều viên ngói vỡ nát, run rẩy cuốn theo chiều gió.

Thiếu niên ‘ực’ một tiếng nuốt một ngụm nước miếng, cha mẹ ơi, cái này so với tận thế còn khủng bố hơn!

Lại nhìn lên trời, hai bóng dáng ngươi tới ta đi, ngươi một quyền, ta một cước, lấy hai người làm trung tâm, xung quanh là một trận gió lốc gào thét xoay vần, từng dòng khí mang theo nội lực mạnh mẽ nhanh chóng lan rộng………. dòng khí?

Dòng khí!

Thiếu niên hoảng sợ co chân bỏ chạy, một lực mãnh liệt đột nhiên đánh úp lại từ phía sau, cả người bị đánh bay ra phía trước, mặt mày xám xịt bị đánh bay tới góc tường, gạch ngói vụn như bông tuyết rơi xuống, toàn bộ nện xuống đầu hắn.

Thiếu niên nhặt lên một mảnh gạch ngói vụn, xoa đầu khóc không ra nước mắt: “Ngắm cũng không chuẩn như vậy a!”

“Lâm Thanh, lại đây!” Một thanh âm lén lút vang lên từ xa xa, Thiểm Điện đang tránh dưới hiên, vẫy vẫy tay gọi hắn.

Thiếu niên này chính là Lâm Thanh đã hoàn thành xong một tháng huấn luyện địa ngục, hắn nhanh chóng lao tới chỗ Thiểm Điện, trên đường đi còn phải ngăn cản, phòng ngừa những vật thể lạ tự nhiên bắn tới, vượt mọi chông gai anh dũng vô địch đến nơi an toàn.

Cuồng Phong vô cùng trượng nghĩa đưa cho hắn một cái vung nồi, rồi gõ vào cái vung trên đầu mình, ý bảo: đội lên.

Nhân gian đều có tình cảm chân thành a! Lâm Thanh lệ rơi đầy mặt nhận lấy, rụt cổ lại, né tránh một tảng đá bay tới, co quắp hỏi: “Ai gây ra vậy?”

Thiểm Điện nắm chặt hai tay, ngưỡng mộ, sùng kính đáp: “Nghiên cứu ý nghĩa cuộc đời.”

Lôi Minh hai mắt tỏa sáng, kích động đáp: “Dọn sạch chướng ngại vật trên con đường hạnh phúc.”

Cuồng Phong núp dưới cái vung nhếch miệng, cộc lốc đáp: “Luận võ…., người.”

Khóe miệng co rút, Lâm Thanh nhìn hai bóng dáng đang chiến đấu kịch liệt trên không trung, Chiến thần và Thần y, quả nhiên chúng ta – những kẻ phàm phu tục tử không thể hiểu được.

Mấy người bọn họ vừa ngồi thủ sẵn vung nồi thảnh thơi xem cuộc chiến, vừa thầm nghĩ, đi theo tiểu Vương phi thực nhàn nhã a, không có việc gì làm không nói, còn có thể xem cao thủ so chiêu.

Nhìn tư thế gia và thần y giao tranh kìa, rất suất!

Hai chưởng đánh vào nhau, nổ giữa không trung, một trận gió thổi ra tứ phía, khí tức sắc như dao a, mắt thấy sắp cắt đứt người mình, bốn người không ai bảo ai mà cùng phi thân về bốn hướng, trong lòng còn rất sợ hãi vỗ vỗ ngực, ừ, nhàn nhã thì nhàn nhã, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, đang định mở miệng nói chuyện, liền thấy Lãnh Hạ thản nhiên đi ra, bạch y bay phấp phới trong gió, trắng muốt như tuyết, không vương chút bụi trần, đi lại có vẻ cực kỳ thong thả, như đám mây lững lờ trôi nhưng trong nháy mắt đã tới gần đây.

Đánh giá Lâm Thanh một tháng không gặp, không nói hai lời lập tức ra chiêu, Lâm Thanh kinh hãi rút lui về phía sau, vừa tránh được một chưởng phía dưới, còn chưa hoàn hồn đã bị nàng nắm lấy yết hầu.

Lãnh Hạ thu thế, khẽ gật đầu: “Cũng không tệ lắm, đi theo ta.”

Lâm Thanh thở phào, cuối cùng cũng không khiến cô nương thất vọng, huấn luyện một tháng ít nhất cũng tránh được một chiêu của cô nương.

Lãnh Hạ đi thẳng ra phía ngoài, cũng không nhìn hai người vì nàng mà đánh nhau đến khói lửa mịt mù, vừa đi vừa phân phó Cuồng Phong ba người: “Lúc ta trở về, phục hồi nguyên trạng.”

Ba người nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, đồng loạt nhìn trời, vừa rồi kẻ nào nói là nhàn nhã?

Lãnh Hạ thu hồi lại vũ khí rồi mang Lâm Thanh đi về phía biệt viện phía Tây.

Lúc này vũ khí kia được đeo trên cổ tay nàng, nhìn qua giống như phục trang bình thường thôi, không thu hút chú ý chút nào.

Lâm Thanh trộm ngắm cổ tay nàng, đột nhiên, một tầm mắt rét lạnh đảo qua, cơ thể nhất thời cứng ngắc, bày ra một bộ dáng ‘ta cái gì cũng không biết’

Nói đùa sao, hắn còn chưa quên lúc trước vì sao đi theo cô nương, thủ đoạn không có bưu hãn nhất chỉ có càng bưu hãn đã khắc sâu vào trong xương cốt, lỡ như cô nương mất hứng, coi hắn như cây lúa, cắt một cái thì sao?

Còn chưa tới gần biệt viện đã có thể nghe được thanh âm chạy bộ và tiếng hét lớn rất có lực, đây là đã qua huấn luyện tốt.

Lâm Thanh nghi hoặc xoa xoa cằm, một tháng qua hắn ở quân doanh, coi như cũng biết chút ít, không nhịn được hỏi: “Cô nương, những người này không giống như là binh lính mất chỉ huy, lời hô nghe thực có quy tắc.”

Lãnh Hạ vừa lòng gật gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, thản nhiên bước tới phía trước.

Tốt lắm, bị bắt ở lại biệt viện một tháng, tự sinh tự diệt, ý chí chiến đấu vẫn như cũ sục sôi, sĩ khí còn tăng vọt, những người này chính là thế lực đầu tiên nàng cần.

Lúc này trong biệt viện, bốn trăm thị vệ chạy liên tục không nghỉ xung quanh võ trường, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả người,

Đột nhiên, một gã hán tử chợt dừng chân, giơ cánh tay lên, ý bảo những người phía sau dừng lại.

Bốn trăm người đồng loạt dừng bước, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía cầu thang.

Một cô gái bạch y thướt tha bước tới, khuôn mặt đẹp như vẽ, sắc mặt lãnh liệt, tay áo bay bay thản ra khí độ nghiêm nghị, tựa như tiên nữ đạp hoa bước đến, dưới chân từng bước từng bước nở hoa sen.

Mọi người không khỏi sửng sốt, An Bình công chúa bọn họ đều biết, trên đường hòa thân không ít người đã tiếp xúc với nàng, nhát gan khúm núm, nếu không cũng không bị gán danh phế vật mười lăm năm trời, sao có thể có phong thái nhường này?

Hán tử to lớn tuy rằng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không thất lễ, cau mày thi lễ: “Thuộc hạ là thống lĩnh thị vệ Trì Hổ, tham kiến công chúa.”

Trì Hổ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng ngươi cao lớn, làn da ngăm đen, chính là người đứng đầu Lãnh Hạ thấy đêm hôm đó.

Lãnh Hạ khẽ gật đầu, gọi nàng là công chúa chứ không phải Vương phi, đây không phải là xưng hô thích hợp, chính là nhắc nhở thân phận chính mình, khóe môi khẽ nhếch: “Sau này các ngươi có dự định gì không?”

Trì Hổ đứng dậy, cúi đầu đáp: “Thuộc hạ đi theo công chúa tới Đại Tần, đương nhiên là đi theo người.”

Lãnh Hạ nhìn Trì Hổ, mỗi câu mỗi chữ đều nhắc nhở thân phận của nàng, tâm tư kín đáo nhìn khác xa vẻ bề ngoài, lát sau, nàng chậm rãi nói: “Ngươi nên gọi ta là Vương phi.”

Lời vừa nói ra, không ít thị vệ ngẩng đầu lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn nàng, ánh mắt như dao kia rõ ràng lên án nàng bội nghĩa.

Nàng thản nhiên, mặc kệ ánh mắt mọi người, tựa như không hiểu, tiếp tục quăng một quả bom: “Các ngươi là thị vệ sính lễ tới Đại Tần, cũng không còn là người Tây Vệ.”

Trong bốn trăm người nổi lên những đợt nghị luận nhỏ, một người thiếu kiên nhẫn bước lên cao giọng quát: “Công chúa, ngươi còn nhớ Thái tử điện hạ sao?”

Lãnh Hạ tìm vị trí người vừa lên tiếng, một thanh niên hoảng hai mươi tuổi, nhìn qua rất khí khái, là người nàng đã thấy lần trước, Tề Thịnh.

Nhing ánh mắt hắn tràn ngập tức giận, Lãnh Hạ một chữ một chữ phun ra: “Ta không nhớ rõ.”

Đám người nhất thời sôi trào, bốn trăm ánh mắt bắn về phía Lãnh Hạ, trong mắt ẩn chứa kinh sợ và căm thù, Tề Thịnh hai mắt đỏ bừng định xông lên bị người bên cạnh giữ chặt, người nọ Lãnh Hạ cũng nhớ rõ, là nam tử trung niên mặt chữ điền, Chu Trọng.

Nàng rất có hứng thú nhìn hắn túm lấy Tề Thịnh, miệng nhịn không được khuyên nhủ: “Đừng xúc động!”

Chu Trọng nghi hoặc nhìn Lãnh Hạ, hai người ánh mắt giao nhau trong chốc lát, thân thể run lên, đây là ánh mắt gì, lãnh liệt khiếp người, người như vậy cũng không phải kẻ tầm thường, làm sao có thể là phế vật yếu đuối lại chất phác kia?

Lãnh Hạ thu hồi ánh mắt, nắm lấy tay Trì Hổ, nói: “Không cần quanh co, các ngươi từ nay về sau đi theo ta.”

Trong đám người vang lên thanh âm cười nhạo, nhưng cũng có ít người cau mày âm thầm suy nghĩ, trong đó có Trì Hổ và Chu Trọng.

“Thù của Thái tử, ta báo!” Lãnh Hạ cũng không để ý tiếng cười khinh thường, chế nhạo, thanh âm lãnh liệt vang lên: “Dù ta có nhớ rõ hắn hay không, thù này ta báo!”

Nhất thời, mọi người lặng yên không nói, sau phút trầm mặc ngắn ngủi, Tề Thịnh trào phúng nói: “Ngươi báo? Ngươi dựa vào đâu?”

“Tề Thịnh!” Trì Hổ và Chu Trọng đồng loạt lên tiếng, cắt ngang lời hắn.

“Lão tử hôm nay phải nói, ai cũng đừng hòng ngăn cản ta!” Tề Thịnh chỉ vào mặt Lãnh Hạ, quát to: “Nói dễ nghe quá nhỉ, ngươi dựa vào đâu mà báo thù cho Điện hạ? Chỉ bằng danh hiệu phế vật của ngươi?”

Đúng vậy, nàng dựa vào đâu? Mọi người cười nhạo nhìn Lãnh Hạ.

Một phế vật hòa thân công chúa, cũng giống bọn họ bị Tây Vệ vứt bỏ, báo thù cái gì chứ?

Lãnh Hạ cũng không giận, Mộ Dung Lãnh Hạ danh hiệu phế vật quá nổi tiếng trong ngũ quốc rồi, thực sự không đáng cho mọi người tin tưởng, đã vậy thì áp dụng biện pháp trực tiếp nhất.

Không phục? Vậy thì đánh tới khi các ngươi phục.

Lãnh Hạ sắc mặt lạnh lùng, tùy ý nhặt lên một nhánh cây, lạnh lùng chỉ thẳng vào đám người, cuồng vọng đến cực điểm, cùng lên!

Chỉ một động tác mà làm cho bốn trăm thị vệ mặt xanh mét, bọn họ là đội thị vệ của Thái tử Điện hạ, ai cũng đã được huấn luyện thân thủ, hiện giờ một phế vật đều không có nội lực lại muốn bọn họ cùng lên?

Một địch bốn trăm.

Đây chính là vũ nhục!

Lãnh Hạ lạnh lùng cười, phượng mâu bắn ra hàn quang: “Các ngươi đã không quý trọng cơ hội, vậy đừng trách ta!”

Còn chưa dứt lời, phi thân bay lên, nhánh cây cầm trong tay giống như sao băng xẹt qua bốn trăm người, sát khí nhè nhẹ dần dần bao phủ.

Bốn trăm người nhất thời có phản ứng, giơ binh khí lên ngăn cản, giống như bày thiên la địa võng chờ nàng xông tới.

Lâm Thanh căng thẳng nắm chặt tay, dù biết cô nương bưu hãn, nhưng hai đấm khó địch bốn tay, bốn trăm người vây đánh, cô nương chỉ có một người làm sao chống đỡ được?

Nhưng hắn không biết, Lãnh Hạ kiếp trước là sát thủ chi vương, bá chủ hắc đạo!

Nàng trưởng thành trong vũng máu, trong chém giết!

Nếu nói cái khác, Lãnh Hạ không dám kiêu ngạo nhưng giết người? Nàng mà đứng thứ hai, tuyệt không ai dám xưng thứ nhất, sát khí lạnh như băng toát ra từ trong ánh mắt, Lãnh Hạ lướt như quỷ mị, xuyên qua tầng lớp bao vây của bọn thị vệ, binh khí sáng loáng nhưng không ai có thể chạm đến nàng, nhánh cây trong tay tựa như khiêu vũ lướt qua khắp mọi nơi……. Non nửa khắc sau, Lãnh Hạ vung tay áo về phía sau, một vệt sáng xẹt qua, trong chớp mắt đã đứng ngoài vòng vây của bốn trăm người.

Mà bốn trăm người đứng đối diện, trên cổ đều có vết máu, không ai không có!

Lãnh Hạ nhợt nhạt cười, bạch y tà váy bay bay, lẳng lặng đứng, phượng mâu ẩn chứa ngọc quang, khiến người khác không dám khinh thường, ý cười cười yếu ớt bên môi, làm sao có nửa phần ngoan lệ như vừa nãy. Bốn trăm thị vệ liếc mắt nhìn nhau, hoảng sợ nhìn chằm chằm vết máu ở cổ đối phương, nếu vừa rồi trên tay công chúa có vũ khí sắc nhọn, bọn họ chẳng phải sẽ….. Thanh âm sợ hãi liên tiếp vang lên, không ai muốn nghĩ tiếp nữa, thân thủ như vậy, thủ đoạn như vậy, nếu nàng không thể báo thù cho Điện hạ, vậy ai còn có thể đây?

Bọn họ sao?

Bọn họ – một đàn chó để tang chủ sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio