Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

quyển 1 chương 68

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Kiri

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cùng nheo mắt lại, liếc nhau, cong cong khóe môi, sau đó xoay người, đi vào trong Liệt Vương phủ.

Vừa vào cửa, Lãnh Hạ hơi dừng bước nhìn sang phía bên kia, hơi hơi nhíu nhíu mày, ở lầu hai của tửu lâu ở phía đó đã không còn một bóng người.

Nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đi tới khách phòng của Mộ Nhị.

Lúc này ở ngoài khách phòng, Mộ thần y dùng đôi mắt nhạt lợt kiên quyết biểu đạt một ý tứ với Chu Phúc, trị ngay ngoài cửa.

Chu Phúc nhìn năm người đang hôn mê trên cáng, khóe miệng không thể khống chế trở nên co quắp, đến tột cùng đây là dạng thần y gì?

Năm người xếp thành hàng ở trước cửa, hô hấp rất yếu ớt, Mộ Nhị chậm rì rì đến trước mặt Tề Thịnh là người bị thương nặng nhất, nhìn chằm chằm vào cổ tay dính đầy máu tươi và vết bẩn của hắn, gắt gao nhíu nhíu mày, ngón tay thon dài đặt lên.

Trong chốc lát, mở miệng nói với người vừa vào cửa – Lãnh Hạ: “Có thể cứu chữa.”

Lãnh Hạ gật gật đầu, thấy hắn lấy ra một cái hộp theo phong cách cổ, bên trong là những ngân châm dài ngắn khác nhau, xếp từ trái sang phải theo thứ tự, giống như hắn, chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ.

Mộ Nhị lấy ra một cây ngân châm, kẹp ở đầu ngón tay, vẫn là động tác chậm rì rì như cũ, thận trọng đâm xuống đại huyệt quanh thân Tề Thịnh, vân vê một chút, ngân châm liền đâm vào huyệt vị một cách thuận lợi, nông sâu khác nhau giữa từng huyệt vị.

Sau khi ngân châm được đâm xuống, hô hấp của Tề Thịnh dần dần ổn định lại, khuôn mặt tái nhợt cũng hồi phục được chút hồng hào, mạng này quả thực đã được lấy về.

Mộ Nhị khoát tay một cái, ngân châm lập tức rút khỏi người bay về tay hắn, rồi tiếp tục đến bên cạnh Sấu Hầu, tiếp tục thi châm.

Tề Thịnh chậm rãi mở to mắt, hiện lên một tia mê man, sau khi thấy được người đứng trước mặt, liền muốn cử động quỳ thỉnh tội, nhưng vừa đứng được một chút thì lại ngã xuống, mặt đầy mồ hôi, khàn khàn nói: “Cô nương………..”

“Nằm đi, dưỡng thương cho tốt.” Lãnh Hạ thấy bọn họ đã không nguy hiểm đến tính mạng nữa liền mặt không đổi sắc đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Dưỡng thương tốt rồi nhanh chóng cút đi.”

Tề Thịnh con ngươi tối sầm lại, sắc mặt trắng bệch, đang định nói thì nghe thấy thanh âm Lãnh Hạ mang theo ý cười lại truyền đến: “Cút đi tiêu diệt!”

Hắn ngơ rồi ngẩn, đến lúc hiểu được ý tứ thì vui không kiềm được, gãi đầu ngây ngô cười, cô nương đã tha thứ cho chúng ta!

Liệt Vương phủ, thư phòng.

Ở bên kia, Chiến Bắc Liệt trở lại thư phòng, ngồi xuống nghe thuộc hạ báo cáo: “Gia, sứ giả Đông Sở đã tới Trường An hôm qua, lần này đi sứ là Thất hoàng tử Đông Phương Nhuận và Đại hoàng tử Đông Phương Lỗ.

Chiến Bắc Liệt trầm giọng nói: “Bổn vương đã gặp qua hắn.”

Lời nói không rõ ràng nhưng ba người lại biết người hắn ám chỉ nhất định không phải Đại hoàng tử vô năng kia, có thể làm đối thủ của Vương gia cũng chỉ có Đông Phương Nhuận lòng dạ thâm trầm.

Chung Thương khuôn mặt nghiêm khắc hàm chứa chút ý cười: “Phương Bắc truyền đến tin tức, Bắc Yến thái tử trên đường về nước, ở biên giới Yến Tần bị thổ phỉ sát hại, hơn trăm sứ giả Bắc Yến và Thái tử đều chết không thấy xác.”

Mục Dương tiếp tục: “Bắc Yến Hoàng đế giận dữ, hiện giờ đã xuất binh tiêu diệt!”

Chiến Bắc Liệt khẽ cong môi, gật đầu khen: “Làm rất tốt.”

Ba người tràn đầy sùng kính nhìn Chiến Bắc Liệt, chỉ thiểu xông lên ôm đùi để thể hiện sự ngưỡng mộ và sùng bái trong lòng.

Chung Thương khóe miệng hơi hơi giật giật, nháy mắt ra dấu với Mục Dương, gia một mũi tên trúng hai con chim, một là giải quyết việc Bắc Yến thái tử, một là không phí quân lính nào đã giải quyết được bọn thổ phỉ kia ………

Mục Dương dùng sức gật đầu, tổng kết: Thực sự là âm hiểm!

Mục Thiên quăng về phía dịch quán Đông Sở một ánh mắt thương hại, Đông Phương Nhuận đến Đại Tần lại thu được một phần lễ lớn như vậy, không biết có giận đến lệch mũi không.

Chiến Bắc Liệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra, ưng mâu tràn đầy ý chí chiến đấu, hắn chờ đối phương đáp lễ.

Trong Thanh Hoan Uyển truyền ra hai thanh âm quen thuộc, một trong trẻo ương ngạnh, một kiêu ngạo tràn đầy từ tính.

“Thì ra là một Tiểu cô nương, lão nương đã nói ngươi lén lút cả ngày, nhất định có vấn đề!”

“Là nam hay là nữ liên quan gì đến ngươi? Nhìn dáng người ngươi xem, người như cái sọt!”

“Ngươi nói ai là cái sọt? Ngươi cả người bằng phẳng, là nam nhân mới đúng!”

“Bụng ngươi to gấp ba lần ta đó!”

Lúc Lãnh Hạ vào cửa, nhìn thấy Tiêu Phượng đập bàn hét lớn: “Lão nương trị tội ngươi!”

Niên Tiểu Đao ngửa cổ hừ lạnh, bĩu môi: “Ta sợ ngươi chắc?”

Hai người hung hăng trừng mắt nhìn nhau thật lâu rồi đồng thời ‘Xì’ một tiếng, cười phá lên, rồi lại trừng, rồi phất tay ……. Không thèm nhìn.

Lãnh Hạ có chút buồn cười, đi đến giữa hai người, rót một chén trà rồi thong thả ngồi xuống uống, nhìn hai người tiếp, ý tứ: Các ngươi cứ tiếp tục!

Tiêu Phượng nháy mắt mấy cái, làm bộ như vô tình: “Không biết Bắc Việt đang làm gì bây giờ a?”

Niên Tiểu Đao quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, một bộ dáng ‘Không liên quan tới ta, ta một chút cũng không muốn biết’, quản tiểu bá vương kia làm gì!

Lãnh Hạ cũng phụ họa Tiêu Phượng, kẻ xướng người hoạ, trêu tức nói: “Việt Vương phủ mấy hôm trước được ban thưởng hai mĩ cơ thiên kiều bá mị.”

Niên Tiểu Đao nắm chặt một cái chén, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng nghiến răng ‘Ken két’

Hai người cười thầm trong lòng, nếu như hiện tại Chiến Bắc Việt ở đây, khẳng định sẽ bị nàng chặt đứt cổ.

Tiêu Phượng che miệng cười, không ngừng cố gắng trêu tức: “Hắn nhất định là trái ôm phải ôm, uống rượu đùa vui …………………!”

Niên Tiểu Đao bật dậy, tiểu bá vương chết tiệt!

Tưởng tượng đến Chiến Bắc Việt thật sự có thể trái ôm, phải ôm, cơn tức bắt đầu xông lên, Niên Tiểu Đao không thể nhịn được nữa, đập mạnh chén trà xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi quát to: “Hắn dám!”

Tiêu Phượng trực tiếp không nhìn sự tức giận của nàng, cười gian đề nghị nói: “Đi, đi một chút, đi xem một chút, lão nương còn chưa gặp hai đệ muội kia đâu!”

Hai người nắm tay thong thả bước đi, vẫn có thể nghe thấy thanh âm thở hồng hộc trong phòng, còn có giọng căm hận: “Ta mới không thèm đi!”

Niên Tiểu Đao trừng mắt nhìn hai bóng phía trước, cắn môi tự giận mình, thật lâu sau mới chớp chớp mắt, gật đầu nói: “Ta chỉ là đi xem, đúng! Chính là đi xem!”

Nói xong, chạy đi nhanh như thỏ.

Thành Trường An, Việt Vương phủ.

Chiến Bắc Việt một thân tử y cẩm bào quý phái, ngây ngô cười đi ra ngoài, đáng muốn đi tìm Tiểu Thái Bản, thì chợt một mùi hương thơm ngát xông vào mũi.

Vân Nghê Nguyệt Vũ, hai mỹ nhân một thân lụa mỏng nửa kín nửa hở, mỗi người cầm một bát sứ trắng, thướt tha đi về phía này.

Chiến Bắc Việt mở to mắt trừng lớn, tăng tốc độ lên, đã nhiều ngày rồi, Việt Vương phủ quả thực chính là địa ngục của hắn, hai nữ nhân này mỗi ngày đều có một cách để làm phiền, luân phiên biến đổi các bộ dạng để quấy rầy.

“Vương gia……..” Thanh âm có thể so với Hoa cô nương ôn nhu yêu kiều, theo gió bay tới bên tai hắn.

Chiến Bắc Việt sởn gai ốc, sợ hãi chạy ra ngoài.

Hai cô nương lão luyện khôn khéo, rất hiểu việc đối phó nam nhân, nhất là Chiến Bắc Việt lại non nớt, chỉ thấy Vân Nghê lấy một tốc độ quỷ dị đứng chắn ngay trước cửa, bàn tay mềm mại kéo xuống ……

Cổ áo vốn đã cực thấp nay liền lộ ra phần da trắng mịn ngọc ngà.

Chiến Bắc Việt ánh mắt bối rối nhắm lại, Nguyệt Vũ ở bên này lại phối hợp cực kỳ ăn ý ‘rầm’ một tiếng đóng chặt cửa lại!

Cái này gọi là …….. đóng cửa đuổi mỹ nhân!

Chiến Bắc Việt xoa xoa trán, tâm lý bồn chồn, xong rồi xong rồi, nếu Tiểu Thái Bản biết ta nhìn nữ nhân khác, nhất định chém ta vứt xác cho sói tha!

Vân Nghê ngượng ngùng thả ra một cái mị nhãn, mềm mại nói: “Vương gia, đây là cháo tổ yến nô tỳ đặc biệt làm cho ngài.”

Nguyệt Vũ tiếp sau: “Còn có canh hoa quả của nô tỳ!”

Chiến Bắc Việt hung hăng trừng mắt nhìn hai người, ánh mắt kiên định, run rẩy chỉ vào các nàng, nói lắp: “Cút ngay! Cút … ngay…. cho bổn vương…….”

“Vương gia…………..” Còn chưa dứt lời, hai nàng lại lã chã chực khóc: “Nô tỳ ……… nô tỷ chỉ mong Vương gia nhận lấy tâm ý của nô tỳ, mỗi ngày rót nước bưng trà hầu hạ Vương gia ……….”

“Cút ngay!” Chiến Bắc Việt nóng vội đi gặp Tiểu Thái Bản, phiền chán đẩy hai nữ nhân kia ra.

Niên Tiểu Đao không được tự nhiên đi theo Lãnh Hạ và Tiêu Phượng đến Việt Vương phủ, trong lòng không tự giác cũng có vài phần chờ mong, đương nhiên, ngoài miệng là tuyệt đối không thừa nhận!

Đột nhiên, một tiếng thở nhẹ mềm mại quyến rũ truyền ra từ trong phòng đập thẳng vào tai nàng.

“Vương gia …….. ngươi nhẹ chút ……. làm người ta đau a…….”

Sau đó……………

Niên Tiểu Đao ngây dại!

Niên Tiểu Đao trừng mắt!

Niên Tiểu Đao đen mặt!

Niên Tiểu Đao run rẩy!

Niên Tiểu Đao giận dữ!

Niên Tiểu Đao ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: “Vương bát đản! Ta con mẹ nó phế ngươi!”

Thiếu niên nhỏ bé và yếu ớt kia nhanh như chớp giật lao vào phòng, đá phăng cánh cửa đi, tuân thủ truyền thống tốt đẹp ‘Không có vũ khí không phải vì không có vũ khí’ quét qua gian phòng, tay trái ghế tựa, tay phải nghiên mực, trừng mắt thật lớn, đi tới trước mặt ba người………..

Chiến Bắc Việt rốt cục phản ứng lại, một cước đá văng nữ nhân ở bên cạnh, lắp bắp giải thích: “Tiểu Thái Bản, ngươi nghe ta ………….”

Bốp!

Đầu bị trúng cái ghế!

Chiến Bắc Việt ôm lấy đầu đầy máu chảy, vội la lên: “Ngươi nghe ta, ………..”

Bốp!

Lại trúng nghiên mực!

“Ngươi nghe ………”

Bộp!

Bụng trúng một quyền!

Chiến Bắc Việt ngã xuống đất, chịu đau cố gắng giải thích: “Ngươi ……….”

“A!”

Niên Tiểu Đao một cước dẫm nát phía trên hạ bộ của hắn, ánh mắt rực lửa nhìn hai nữ nhân đang ngồi dưới đất.

Lúc này Vân Nghê Nguyệt Vũ đã bị dọa đến khóc cũng không dám khóc, bình thường, nữ nhân tranh thủ tình cảm luôn trước mặt chửi rủa sau lưng hãm hại, cùng lắm thì tát vài cái, giật tóc, cào cấu mà thôi, làm gì đã gặp qua tình cảnh bạo lực như vậy!

Các nàng sao lại khổ như vậy a! Thật vất vả nâng cao năng lực lại còn không bằng một nam nhân!

Nhìn xem, Vương gia bộ dáng sắp bị đánh chết rồi, toàn thân đầy máu, còn thiếu niên này hỏa bạo thật lớn a, hung ác vạn phần ………

Vân Nghê Nguyệt Vũ run rẩy, phát ra một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, đồng loạt dốc toàn lực muốn chạy ra ngoài.

Bỗng nhiên, đầu hai người bị kéo lại phía sau, Niên Tiểu Đao kéo tóc hai nàng, lôi vào phòng rồi nhìn quanh tìm vũ khí ………..

Lãnh Hạ và Tiêu Phượng vừa rồi bị thanh âm kiều mỵ kia làm sửng sốt, sau đó lại bị tiếng gào to của Niên Tiểu Đao làm ngẩn người, sau đó lại bị kinh sợ trước những tiếng động trong phòng.

Cũng may cuối cùng tiếng thét chói tai của Chiến Bắc Việt và hai nữ nhân kia làm các nàng tỉnh lại.

Tiêu Phượng hô to một tiếng, vẻ mặt hưng phấn, e sợ cho thiên hạ không loạn túm tay Lãnh Hạ chạy nhanh, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nhanh nhanh, trò hay sắp hết!”

Đi vào trong phòng, Lãnh Hạ mày liễu giương cao, Tiêu Phượng nuốt vào một ngụm nước miếng, khuôn mặt tươi cười tràn đầy sùng bái.

Lúc này trong phòng quả thực có thể so với thảm án diệt môn, khắp nơi đầy máu, mảnh vải của quần áo, những sợi tóc phất phơ, Niên Tiểu Đao ngồi trên ghế thở hổn hển, mắt lạnh nhìn Chiến Bắc Việt toàn thân đầy máu đang nằm trên mặt đất gào khóc.

Hai nữ nhân kia ……………. trên mặt đầy vết bầm tím, mũi không còn là mũi, mắt không còn là mắt, dường như đã bị đánh đến hoàn toàn thay đổi, tóc bị giật hết, đứt gãy, ngắn dài toán loạn, quần áo mỏng tang nay bị xé đi không biết bao nhiêu mảnh, giống như tấm vải nát khoác lên người vậy.

Hai người đầu oa oa khóc lớn, khóc cực kỳ bi thảm, tê tâm liệt phế, làm người người nghe thấy đều thương tâm rơi lệ.

Lãnh Hạ ngồi xuống ghế rồi hỏi Chiến Bắc Việt: “Sao lại thế này?”

Chiến Bắc Việt kể lại mọi chuyện làm Niên Tiểu Đao cắn môi liếc nhìn hai nữ nhân kia, chẳng lẽ thật sự là đã trách lầm hắn sao?

Hai nữ nhân đang oa oa khóc lớn bị nàng liếc qua liền run rẩy lui người về phía sau, không dám khóc thành tiếng nữa.

Lãnh Hạ đi đến trước người Vân Nghê Nguyệt Vũ, lạnh lùng phân phó: “Ta cho các ngươi hai con đường, một là tiếp tục ở lại đây, làm bao cát cho nàng giải trí ……..”

Hai nàng ngẩng đầu, hoảng sợ điên cuồng lắc lắc, cố gắng mở ra đôi mắt bị đánh đến biến dạng trộm nhìn Niên Tiểu Đao, đường đường là Đại Tần Vương gia lại như thế, khí khái nam tử quá a!

Lãnh Hạ khiêu mi, vừa lòng gật gật đầu: “Hai là tìm cho cho các ngươi chỗ dung thân, rời phủ dưỡng bệnh đi.”

Sau khi hai nữ nhân rời đi, Niên Tiểu Đao chột dạ nhìn xung quanh nhưng không dám nhìn Chiến Bắc Việt, nghe hắn kêu thảm thiết trên mặt đất lại hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.

Lãnh Hạ và Tiêu Phượng liếc nhau, Tiêu Phượng không thú vị bĩu môi, trò hay đã xong, vậy tan cuộc đi!

Đã là chạng vạng rồi, vầng trăng non cũng đã e lệ nhô lên sau đỉnh núi.

Lãnh Hạ ra khỏi Việt Vương phủ, đem Tiêu Phượng đưa đến cửa cung, sau khi lưu luyến cùng nàng liền bước chậm về Liệt Vương phủ.

Lúc này sắc trời đã có chút tối, nhưng trên đường vẫn rất náo nhiệt, cờ bay phấp phới, cửa hiệu ồn ào, hai bên đường đầy những gánh hàng rong, vạn phần náo nhiệt.

Lãnh Hạ không khỏi nhớ tới lần dạo phố cùng Chiến Bắc Liệt, túi áo căng phồng còn giơ giơ xâu mứt quả cho nàng, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Đột nhiên, một người lao về hướng nàng, cánh tay giơ lên, một thanh niên áo xám lướt qua sườn nàng.

Lãnh Hạ khẽ cong môi, ngọc thủ vươn ra, lát sau thu tay về đã cầm lấy một tập ngân phiếu, chính là ngân phiếu vừa bị thanh niên kia trộm đi, người thanh niên kia chạy thật nhanh tới một ngõ nhỏ rồi vui tươi hớn hở sờ sờ trong ngực, lập tức trừng mắt.

Suy nghĩ một hồi, liền biết gặp phải người trong nghề, trong nháy mắt dâng lên ý chí chiến đấu, không tin không lấy lại được.

Lãnh Hạ cảm nhận được phía sau có người, liền nổi lên tâm tư trêu tức, bước chậm lại chờ hắn đi tới, sát thủ chi vương cũng không phải chỉ biết giết người, trộm đồ ư? Nàng là tổ tông của kẻ trộm.

Đúng lúc này, vẫn là cánh tay kia lướt qua cổ tay áo nàng, kẹp lấy tập ngân phiếu rồi nhanh chóng nhét vào ngực, vô cùng đắc ý bước nhanh về phía trước.

Thanh niên áo xám dừng lại tại một ngõ nhỏ, lúc sờ sờ trong ngực, nụ cười trên mặt liền cứng lại, trừng lớn mắt.

Không có sao?

Không có!

Hắn tìm qua tìm lên trên người, thậm chí quần áo cũng cởi nhưng vẫn không có, nuốt một ngụm nước miếng, oán hận nghiến răng, người này rất độc ác! Lấy ngân phiếu của mình thì lấy đi, sao phải lấy cả ngân phiếu của ta?

Lúc này tâm tình Lãnh Hạ vô cùng tốt, trong tay cầm một tập ngân phiếu thật dầy, tên trộm này không biết đã trộm của bao người phú quý, ước chừng có mấy vạn lượng bạc.

Đột nhiên, nàng nhướn mày, nắm lấy cổ tay vừa tiến tới, cười khẽ một tiếng: “Còn muốn tiếp tục sao?”

Thanh niên áo xám lúc này vô cùng hối hận, sao lại trộm phải một người cao tay thế này, bị lấy đi hết bạc rồi, thậm chí còn không biết người này có võ công không.

Hắn cười cười với Lãnh Hạ: “Không muốn ……… không muốn ……… Nữ hiệp đại nhân đại lượng, tha cho ta một lần đi…”

Lãnh Hạ buông tay, dưới ánh mắt chờ mong kia nhét tập ngân phiếu vào ngực, thản nhiên cười nói: “Quá tam ba bận, nếu còn để ta thấy ngươi …………”

Thanh niên áo xám vô cùng đau xót nhìn tập ngân phiếu vừa biến khỏi tầm mắt kia, vội vàng thu hồi ánh mắt, liên tục gật đầu, mặt xám xịt chạy đi.

Đúng lúc này, một tiếng nói thanh nhuận nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, tiếng nói như màn nước đầu xuân, nhẹ nhàng chảy vào trong tâm can mỗi người.

“Liệt Vương phi………….thật hào hứng!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio