Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

quyển 1 chương 72-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoài đại điện, Chung Thương và Cuồng Phong Lôi Minh hầu ở trước xe ngựa, đang thảo luận chuyện xảy ra trong điện.

Cuồng Phong với khuôn mặt cương nghị có vẻ nghi ngờ: “Trên thế giới lại có hai người giống nhau như đúc sao?”

Chung Thương lắc lắc đầu: “Hẳn là thuật dịch dung.”

Lôi Minh bĩu môi, lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Cuồng Phong đầy khinh bỉ: “Làm sao có thể giống nhau như đúc, Tiểu Vương phi đẹp hơn!”

Nói đến đây, Cuồng Phong liên tục gật đầu: “Đương nhiên, thần tượng tuyệt đối là độc nhất vô nhị!”

Ba người vừa thấy Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đi ra nhất thời một bộ dáng như trẻ nhỏ tò mò, ánh mắt chăm chú nhìn Lãnh Hạ, sau đó lại gật gật đầu, quả nhiên là thần tượng đẹp hơn!

Nhưng Tiểu Vương phi có phải là Tây Vệ hòa thân công chúa không?

Lãnh Hạ trực tiếp không nhìn ba người kia, vén rèm bước lên xe ngựa, Chiến Bắc Liệt nhất thời bị ba ánh mắt chuyên chú kia làm nổi lên tính tính cảnh giác, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.

Ba người nhìn trời, Vương gia, chúng ta không hề có ý muốn đoạt thần tượng a.

Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường, Lãnh Hạ nói ra phỏng đoán của mình: “Hành động của Mộ Dung Triết hôm nay rất bất thường, không chỉ muốn đuổi một công chúa không thể khống chế là ta đi, mà còn ……”

Chiến Bắc Liệt dựa lưng vào phía sau, gật đầu nói tiếp: “Muốn chia rẽ quan hệ của chúng ta.”

Lãnh Hạ nghiêm túc nhìn hắn, thong thả nói: “Ta là Mộ Dung Lãnh Hạ.”

Mẫu sư tử đang giải thích cho hắn! Chiến Bắc Liệt chậm rãi cong khóe môi lên, kéo tay nàng nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve nói: “Ngươi đã nói, ngươi là cũng không không phải.”

Vấn đề này hắn cũng không muốn theo đuổi đến cùng, hắn đã có chút đoán với thân phận của nàng, tuy rằng có chút khó tin, hắn đang đợi, đợi Lãnh Hạ hoàn toàn mở rộng cửa lòng, hoàn toàn đón nhận hắn, nàng sẽ tự nói chuyện này cho hắn.

Chiến Bắc Liệt thanh âm ẩn chứa sự thấu hiểu mọi chuyện, nắm chắc mọi thứ: “Yên lặng xem biến trước.”

Lãnh Hạ nghiêng người cười cười, trêu chọc nói: “Không bằng nhận lấy nữ nhân kia, mỹ nhân giống nhau như đúc, Chiến thần thật có phúc khí.”

Chiến Bắc Liệt nhất thời đen mặt, mẫu sư tử này, một chút dấm chua cũng không ăn!

Hắn vừa vô cùng vui mừng vì Lãnh Hạ tin tưởng hắn, lại vừa cảm thấy tâm trạng không tốt vì Lãnh Hạ thấy không sao cả, từ khi thích Lãnh Hạ tới giờ, lòng hắn ngày càng nhỏ.

Chiến Bắc Liệt không để tâm tới giọng điệu trêu tức của Lãnh Hạ, cười nhạo một tiếng: “Giống nhau như đúc? Cũng chỉ là một kẻ giả mạo thôi.”

Nhìn thấy nhìn bộ dáng hắn đang khó chịu liền cảm thấy thú vị, phượng mâu mị lên: “Nếu thật sự giống nhau như đúc thì sẽ nhận lấy?”

Người nào đó nghiến răng tức giận, nhưng trong giây lát đột nhiên ưng mâu sáng ngời, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, chẳng lẽ là mẫu sư tử ghen nên mới cố tình công kích hắn sao?

Đại Tần Chiến thần vạn phần kinh hỉ, hạnh phúc, kiêu ngạo, hắn run rẩy kề sát tai Lãnh Hạ hỏi thử: “Ngươi ……… đang …… ghen?”

Lãnh Hạ cười giễu một tiếng, mặc kệ hắn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đùa sao, sát thủ chi vương kiên quyết không thừa nhận là mình đang ghen!

==

Trở lại Liệt Vương phủ, Lãnh Hạ vô cùng xem thường kẻ có hành động nhắm mắt theo đuôi, thập phần tự giác, bước vào phòng ngủ của mình – Chiến Bắc Liệt.

Chiến Bắc Liệt trực tiếp không để ý cái nhìn xem thường ẩn chứa các loại cảm xúc phản đối, đi thẳng đến bên cạnh giường, nhếch miệng cười với nàng, ngồi xuống, lại nhếch miệng cười, lui vào trong giường, vẫn nhếch miệng cười, cởi giày.

Lãnh Hạ thản nhiên khoanh tay, cũng không nói lời nào, nhìn Đại Tần Chiến thần cởi giày, cởi tất, cởi ngoại bào, chỉ còn mặc trên người một lớp áo lót mỏng, nhấc chăn lên, chui vào, nằm xuống, sau đó, đôi mắt đen nhánh kia lại bày ra một bộ dạng cún con đi lạc.

Lãnh Hạ từng bước từng bước đi tới giường, mỗi bước đều như giẫm vào lòng Chiến Bắc Liệt, tim cũng sắp nhảy ra rồi.

Biểu hiện của hắn vừa rồi rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương, sợ mẫu sư tử phi ra một ám tiễn, sau đó hét lớn bảo hắn cút đi.

Lãnh Hạ đi đến bên giường, bĩu môi, cũng giống như Chiến Bắc Liệt vừa nãy, cũng cởi ngoại bào rồi nằm lên giường, nhắm mắt ngủ.

Chiến Bắc Liệt hút vào một ngụm lãnh khí, hắn làm như vậy cũng giống như mọi ngày thôi, muốn được hoàn thành nguyện vọng nho nhỏ một lần, nhưng cũng biết chỉ là nguyện vọng thôi, hắn chưa từng nghĩ mẫu sư tử sẽ đồng ý cho hắn ở lại.

Cánh tay vung lên, một cỗ nội lực làm tắt nến, phụt một tiếng, trong phòng tối đen.

Trong bóng đêm, hàm chiếc răng trắng sáng cực kỳ nổi bật, Chiến Bắc Liệt vui đến miệng cũng không thể ngậm nữa, toàn thân đều lâng lâng hạnh phúc, vui sướng cảm thụ hạnh phúc được nằm cạnh Lãnh Hạ, đây là tức phụ của lão tử!

Đương nhiên, những cái khác hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, vạn phần không dám làm gì cả, hắn thật cẩn thận vươn tay, ôm lấy thắt lưng Lãnh Hạ, một tay khác đi tìm tay nàng, nắm lấy rồi thỏa mản nhắm mắt ngủ.

Khóe môi chậm rãi gợi lên một độ cong thoải mái, Lãnh Hạ cảm thụ được độ ấm của người bên cạnh, cũng dần dần ngủ.

Gió nhẹ lướt qua, làm rèm cửa bay bay trong gió, ánh trăng mát lạnh, trong phòng ấm áp……..

==

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Hạ đang trong vòng tay của Chiến Bắc Liệt, mở mắt.

Người bên cạnh tư thế ngủ cực kỳ cẩn thận, vẫn duy trì tư thế ngủ từ đêm qua, một tay ôm thắt lưng của nàng, một tay nắm tay nàng, khóe môi vẫn cong, ẩn chứa vài phần ý cười thỏa mãn.

Lãnh Hạ lòng lại có vài phần run rẩy, người này từ lúc ở cạnh mình vẫn luôn thật cẩn thận, cũng không dám làm điều gì quá phận, hôm qua chỉ là ngủ cùng giường mà khiến hắn vui như vậy.

Lãnh Hạ khe khẽ thở dài, tay bị Chiến Bắc Liệt nắm chặt, cũng không dậy chạy bộ mà nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Trên giường, Chiến Bắc Liệt chậm rãi mở mắt ra, trong ưng mâu là vui mừng không thể kiềm hãm, dòng tình yêu cứ thế chảy xuôi dòng, miệng ngoác tới tận mang tai, tiếp tục ngủ, ôm tức phụ ngủ.

Bên ngoài Thanh Hoan Uyển, Cuồng Phong nghi hoặc nhìn sắc trời, nói: “Sao hôm nay đã muộn thế này rồi mà Tiểu Vương phi còn chưa chạy bộ?”

Lôi Minh nắm chặt hai tay, trong mắt tràn đầy lệ nóng, cảm thán nói: “Đây là sức mạnh của tình yêu!”

Cuồng Phong vò đầu, khó hiểu hỏi: “Sức………sức mạnh……… gì?”

Lôi Minh khinh thường liếc mắt nhìn hắn, tên ngốc này, chỉ có Thiểm Điện mới có thể hiểu ta!

Cuồng Phong cũng nhìn hắn đầy khinh thường, bĩu môi, vậy sao ngươi luôn đập đầu hắn!

==

Lúc Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ dậy đã gần trưa rồi, hai người trước đó đều tỉnh vài lần nhưng đều vì không muốn quấy rầy đối phương mà tiếp tục ngủ.

Chiến Bắc Liệt thân là Đại Tần Chiến thần, tất nhiên không thể dậy muộn như thế, mỗi ngày đều có vô số việc chờ hắn xử lý, đâu có được nhàn nhã phút nào.

Lãnh Hạ đời trước là sát thủ chi vương, cũng sẽ không để mình chìm sâu vào giấc ngủ như thế, mỗi ngày đều dậy từ sớm để thực hiện các dạng huấn luyện khác nhau, chỉ có giữ gìn được trạng thái tốt thì mới có thể bảo vệ mạng của mình.

Từ bên ngoài truyền đến thanh âm bước chân, Chu Phúc đứng ở cửa, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, ngài dậy rồi chứ?”

Nghe được thanh âm Chiến Bắc Liệt, trong đầu hắn suy nghĩ rất lâu mà không biết nên dùng từ nào để xưng hô với nữ nhân kia, đành phải nói: “Tây Vệ công chúa giả kia ……… tới chơi.”

Hoàng cung từ trước đến nay là nơi không thể giấu được bí mật, mỗi ngày trong hoàng cung xảy ra chuyện gì, thì sáng sớm ngày thứ hai chắc chắn sẽ thành đề tài bàn tán trong trà lâu, tửu quán. Chuyện nghiêm trọng như thế xảy ra đêm qua, sáng nay đã truyện khắp thành.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đồng thời nhíu nhíu mày, hỏi: “Một người?”

“Dạ, nha hoàn và xa phu đều bị giữ lại ở ngoài, nàng vào một mình.” Chu Phúc bĩu môi, nữ nhân kia đúng là giống Tiểu Vương phi như đúc, lúc tháo khăn che mặt xuống làm hắn sợ chết khiếp. Tiểu Vương phi không phải là Tây Vệ công chúa? Hắn cũng không nghĩ gì về cái vấn đề này, dù sao Tiểu Vương phi là Tiểu Vương phi!

Thế sự thật khó lường, nếu nữ nhân kia một mực chắc chắn mình mới là công chúa thật, thì đương nhiên muốn bồi dưỡng tình cảm với hôn phu, nhưng nàng có phải thật không thì trong lòng rất rõ, lại còn dám đơn thương độc mã chạy đến Liệt Vương phủ, không thể không nói là gan dạ sáng suốt hơn người.

Lãnh Hạ nhẹ nhàng cong khóe miệng, cười nói: “Ừ, ta đi gặp nàng.”

Nói xong liền đứng dậy, vừa đứng lên được chút đã ngã xuống, xoa xoa cánh tay cực kỳ xem thường, hôm qua ngủ đến tận giờ mà không đổi tư thế!

Chiến Bắc Liệt mắt nhìn khắp nơi, thấy Lãnh Hạ không thoải mái, rồi ngã xuống, hắn kéo Lãnh Hạ vào lòng, ánh mắt vô cùng chân thành, một bộ dáng tuyệt thế hảo trượng phu, trịnh trọng nói: “Cánh tay nương tử đau, vi phu giúp ngươi xoa bóp!”

Nói xong, liền nắm lấy tay Lãnh Hạ bắt đầu xoa bóp, lực đạo kia không nhẹ không nặng, ánh mắt kia vạn phần hạnh phúc.

Lãnh Hạ xoay người xem thường, đẩy hai tay đang lợi dụng cơ hội của hắn ra, trong ánh mắt vô cùng ai oán của Đại Tần Chiến thần, đứng dậy, thay quần áo.

Chiến Bắc Liệt trở về phòng ngủ của hắn, rửa mặt thay quần áo, còn Lãnh Hạ một mình tới khách điện.

Trong điện, một nữ tử mảnh mai đang ngồi uống trà, thích ý thưởng thức bài trí trong Liệt Vương phủ, nghe được thanh âm, nàng chậm rãi quay đầu lại, trên khuôn mặt giống hệt Lãnh Hạ có một nụ cười đầy ngại ngùng.

Lãnh Hạ khó chịu áp chế cảm giác nổi gai ốc trên người, nhìn thấy bộ dáng ‘mình’ như thế, thật sự là một cảm giác quỷ dị.

‘Mộ Dung Lãnh Hạ’ nhìn thấy nàng tới một mình, sự ngại ngùng trên mặt nhất thời thu lại, trong mắt chuyển sang một loại cảm xúc phức tạp giống như hận thù, công phu biến sắc mặt thật sự không phải là người thường.

Lãnh Hạ không chút bất ngờ, hôm qua đã thấy biểu hiện của nàng ở đại điện, liền đoán được nàng cố ý diễn trò, diễn tốt như vậy sao có thể là người hiền lành.

Lãnh Hạ có trực giác nữ nhân này nàng đã từng tiếp xúc, khuôn mặt này chắc là dịch dung, nhưng trong mắt nàng ta lại cho mình một cảm giác như đã từng quen biết.

Lãnh Hạ nhìn thẳng vào mắt nàng, muốn từ đó tìm được vài manh mối, ‘Mộ Dung Lãnh Hạ’ nhanh chóng giấu đi cảm xúc trong mắt, cánh tay bưng chén trà run nhè nhẹ.

Lãnh Hạ vẫn ngồi trên ghế chủ tọa, cũng không nói gì, thu lại ánh mắt lạnh lẽo, không khí trong điện nhất thời cực kỳ quỷ dị.

‘Mộ Dung Lãnh Hạ’ trong ánh mắt lãnh liệt bức người dần dần bắt đầu có chút nôn nóng, nàng đặt chén trà trong tay xuống bàn, nhẹ nhàng hít vào một hơi, chuyển hướng Lãnh Hạ, dùng tiếng nói hoàn toàn giống Lãnh Hạ, nói trước: “Bản cung………”

Mới nói được hai chữ, đã bị cái nhếch miệng đầy châm chọc của Lãnh Hạ ngắt lời, ‘Mộ Dung Lãnh Hạ’ gắt gao nắm chặt hai tay, lại là biểu tình này, vĩnh viễn là một bộ dạng cao cao tại thượng, giống như ở dưới chân nàng, những người khác đều là con kiến.

‘Mộ Dung Lãnh Hạ’ áp chế sự xấu hổ, giận dữ và chua xót trong lòng, lúc này chỉ có hai người, nàng cũng không cần phải giả vờ, tiếp tục nói: “Hôm nay bản cung tới gặp Liệt Vương gia.”

Lãnh Hạ cảm thấy thú vị, nàng nhíu nhíu mày liễu, khẽ cười, hỏi: “Chúng ta biết nhau?”

‘Mộ Dung Lãnh Hạ’ ngón tay khẽ run rẩy, trốn tránh việc này: “Bản cung vẫn luôn ở Tây Vệ, sao có thể quen biết loại người như ngươi.”

“Loại người như ta……….” Lãnh Hạ khóe môi khẽ cong lên, nhẹ nhàng nỉ non một lần: “Cứ như ngươi thực sự biết ta là loại người nào……..”

Những lời này nói cực kỳ khẽ, lại giống như thở dài, ‘Mộ Dung Lãnh Hạ’ Ngẩng đầu, ánh mắt có vài phần bối rối nhìn nàng, trong sự mờ mịt đó hình như có một dòng nước ngầm đang nhẹ nhàng bắt đầu khởi động, nàng bỗng giật mình tỉnh lại, chớp chớp mắt che dấu cảm xúc, kiên quyết phủ nhận: “Ý của bản cung là, ngươi là loại người ti tiện.”

Lãnh Hạ mỉm cười, thanh âm lạnh nhạt nói: “Mặt của ngươi là của ta là của ta, thanh âm là của ta, tên cũng là của ta, một kẻ không là gì, lấy thân phận của ta……….”

Mỗi một câu của Lãnh Hạ đều làm mặt ‘Mộ Dung Lãnh Hạ’ thêm trắng bệch, đột nhiên nàng oán hận trừng mắt nhìn Lãnh Hạ, nghiến răng nói: “Ai cũng có thể nói những lời này, chỉ có ngươi là không được!”

Lãnh Hạ chắc chắc nói: “Ngươi hận ta.”

‘Mộ Dung Lãnh Hạ’ lạnh lùng cười nhạo vài tiếng, trong tiếng cười có vài phần tự giễu, vừa giống như oán hận Lãnh Hạ, lại vừa giống như thương xót chính mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phải! Ta hận ngươi! Ta muốn cướp đi mọi thứ của ngươi, thân phận của ngươi, vinh hoa của ngươi, nam nhân của ngươi, chỉ cần có thể khiến ngươi không thoải mái, ta vô cùng vui sướng.”

Ánh mắt của nàng giống như những lưỡi dao nhọn bắn về phía Lãnh Hạ, nhưng trong ánh mắt kia, Lãnh Hạ không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, mà nàng cảm thấy là ………………

Ái mộ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio