Mọi người khi đọc truyện có phát hiện lỗi cấu trúc ngữ pháp hay sai chính tả thì hú ta với nhé!
——————–
Soviet dùng tay động chạm mấy cái, lại nghe Tô Đông Thi mãnh liệt rên hừ hừ, cảm giác thảm hại tràn đến, nhưng cũng chưa phải trọng điểm nha.
Mà là bởi sắc mặt Soviet sau khi phát tiết có chút ửng đỏ, hai mắt ngấn nước, hắn ngẩng đầu lên, mím môi một cái, trong đầu đang chuẩn bị câu từ để thay đổi chủ đề câu chuyện, đã thấy Tô Đông Thi đang nhìn chầm chầm vào mình, hai mắt âm trầm. Tiếp theo, khi hắn đang há miệng ra, Tô Đông Thi lại dùng sức ghì chặt đầu hắn lại, ép tới gần mình. Sau đó, trực tiếp nhắm vào môi hắn mà hôn thêm một bận nữa.
Hai lần hôn trước đã tích đủ kinh nghiệm, lần này đầu lưỡi Tô Đông Thi đã linh hoạt không ít. Ít nhất, đối với Soviet mà nói, ngoại trừ cảm giác lạnh như băng quen thuộc ra, trong lòng đã sớm theo nụ hôn của Tô Đông Thi mà tản ra chút rung động.
“A! Mẹ nó chứ!” – Nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự rất bi phẫn. Soviet không ngừng giãy giụa.
“Ngươi đừng nghĩ đến chuyện cử động. Nhượng cho ta thư thái, ta sẽ cho ngươi thoải mái thêm một lần!”
Tô Đông Thi mở miệng nói, vừa nói vừa dùng tay chạm vào tiểu điểu Soviet.
Em gái ngươi! Ta một chút cũng không cần thoải mái!
Nhưng mà! Nói đi nói lại, dù sao thì vẫn không thể tránh thoát, vả lại, bản thân mình cũng có chút cảm giác thoải mái chứ…ân!
Soviet xấu hổ nghĩ, lúc Tô Đông Thi giúp hắn an ủi, động tác giãy giụa dần dần biến thành qua loa chiếu lệ, thậm chí lúc y an ủi mình, chính mình cũng nhịn không được mà an ủi y.
Khi bàn tay nóng hổi của hắn chạm vào tính khí lạnh như băng cảu Tô Đông Thi, Soviet nhịn không được liền đờ người ra. Chậm rãi đón nhận, hắn ngửa đầu nhìn trời, âm thầm nhủ, Soviet, ngươi quả thật hết thuốc chữa rồi, cho nên, hảo hảo mà hưởng thụ đi!
Vì vậy, đầu thì nghĩ, tay đã vô thức động. Thỉnh thoảng, còn có thể nghe được tiếng Soviet trầm thấp rên hừ hừ.
Này, Soviet, ngươi làm như vậy thật sự không sao chứ?
Bên kia còn có Tiểu Nhất cùng tiểu Mị Thi a!
Tiểu Mị Thi còn nhỏ lắm a!
Làm loại chuyện này ở đây, thật sự không sao chứ?
Quản cái gì? Soviet hung hăn nghĩ, lúc Tô Đông Thi cúi xuống hôn hắn thêm một lần nữa, hắn quyết định chủ động.
Hôn! Cứ hung hăng mà hôn lên đi! Nhất định không thể chịu thiệt.
Kì thật, khung cảnh bây giờ thật sự rất tốt.
Ít nhất là tiểu Mị Thi cùng Tô Đông Thi đều rất tán thành.
Khi cảm giác được đầu lưỡi mềm mại của Soviet luồn vào trong khoang miệng của mình, Tô Đông Thi cực kì vui sướng, khó nhịn được mà tăng nhanh động tác tay, híp mắt lại, ý cười mãn nguyện.
Đáng tiếc, loại cảm giác hạnh phúc gì đó, thật sự tồn tại rất ngắn ngủi.
Chính là lúc đang triền miên, có âm thanh vật gì đó bay tán loạn, một giọng nói tràn đầy tức giận rống lên:
“Được lắm! Mị Thi yêu tộc, ngươi dám làm hại đồ nhi của ta!”
“Tiểu Mị Thi, đừng chạy đến đó!”
Tiểu Nhất kinh hoàng hét lên, sau đó một loạt âm thanh vụt tránh vang lên.
“Đây là cái gì nha?”
Tiểu Mị Thi nghiêng đầu, hiếu kì nhìn đến, sau đó gào một tiếng đau đớn.
“Nha đau quá a!”
Mùi cháy khét lan tới, tựa như là mùi lá bùa cháy, hơn nữa khí tức người đến không đơn giản, Tô Đông Thi liền khó chịu mà dứt khỏi Soviet, trong mắt ngập tràn chán ghét!
“Đạo sĩ thối, ngươi lại dám đến đây!”
Tô Đông Thi dùng mức âm thanh thấp nhất gằn lên từng tiếng một, quanh người tỏa ra hàn khí.
Đương nhiên, Tôn đạo trưởng nọ không thể nghe hiểu tiếng của Tô Đông Thi, chỉ thấy thần sắc của y toát ra rõ ràng mấy ý, y chán ghét mình!
Bất quá, Mị Thi tộc cùng đạo sĩ vốn là thiên địch của nhau, song song mà tồn tại. Tôn đạo trưởng cũng là một mặt chán ghét mà nhìn Tô Đông thi. Nhưng hắn vẫn là nhịn không được mà nhìn đến Lâm Cô không biết còn sống hay đã chết năm yên trên vai Tiểu Nhất.
Cô nhi, ngươi gắng chịu đựng, sư phụ nhất định sẽ cứu ngươi thoát ra!
Bởi vì có sự tồn tại của Lâm Cô lúc đó, cho nên Tôn đạo trưởng mới không dám dùng đến đạo phù lợi hại nhất, hắn là sợ mình sẽ làm Lâm Cô bị thương.
“Tiểu Nhất, sang đây!”
Tô Đông Thi tức giận quát lên.
Tiểu Nhất hai mắt không cam lòng, cuối cùng vẫn là nghe lời Tô Đông Thi chạy sang. Chỉ là khi nhìn thấy tiểu Mị Thi mắt đỏ hoe, cúi đầu nhìn tay nhỏ đang bốc khói, nhịn không được mà tiến tới ôm tiểu Mị Thi vào lòng.
Tộc nhân bọn họ trăm năm nay không có tân tộc nhân xuất hiện. Bây giờ xuất hiện một tiểu tộc nhân, mặc kệ ban nãy nó đùa bỡn hắn thế nào, giờ phút này vẫn là thấy thương nó.
Đây chính là người cũ bênh người mới a. Dẫu sao thì, tiểu Mị Thi vẫn chưa thể giác ngộ được loại chuyện này. Cho nên nó thuận cho Tiểu Nhất ôm lấy về phía Tô Đông Thi. Mà bản thân nó thì đang tự mình thương tiếc, nhát thấy thân ảnh Sovite, vành mắt liền đỏ hoe, sau đó mếu máo nói:
“Cha, đau đau nha!”
Vừa nói, vừa nhào đến bên người Soviet, lại thành công bám lấy đám lá cây mà Soviet đã hảo hảo che chắn lại.
Soviet nãy giờ còn đang trong trạng thái ngơ ngác, muốn giãy giụa bên cạnh người Tô Đông Thi, bị vò tới vò lui muốn nhũn người ra. Sau khi dứt ra liền trừng mắt nhìn Tô Đông Thi một cái, dau đó đột nhiên thấy sợi dây buộc đám lá cây đang che chắn trên người lỏng ra. Hắn nhanh tay dùng tay níu lại, tâm tình biến chuyển.
Vì thế mà, hắn không cần đối mặt với vẻ mặt ngập tràn bi thương của tiểu Mị Thi.
Hắn có thể làm bộ như không thấy thế không?
Ngẫm nghĩ thì, hết thảy chuyện ác hôm nay đều do tiểu ma đầu này gây ra cả. Soviet hậm hực nghĩ.
“Cha!”
Mắt thấy Soviet quay đầu lại không thèm ôm lấy mình, tiểu Mị Thi rơm rớm nước mắt. Một giọt thánh thoát rơi xuống, miệng mếu lên một cái, sau đó cực kì bi thương mà khóc rống lên:
“Cha! Đau đau a! Muốn sưng!”
Tại sao tiểu Mị Thi cũng biết khóc. Thật là bi kịch. Soviet tiếp tục thờ ơ.
Sau đó liền thất bại.
Hắn chỉ cảm thấy trên tay nặng một cái, tiếp theo Tiểu Nhất cực kì khó chịu mắng
“Xô Việt, ngươi quá nhẫn tâm với tân tộc nhân của chúng ta rồi!
Nói đùa! Cũng đâu phải là tộc nhân cảu hắn. Còn nữa, ngươi thật sự biết nhẫn tâm nghĩa là sao hả tiểu Nhất!
Được được được! Coi như ta thua.
Mắt thấy cuối cùng tiểu Mị Thi cũng nằm yên trong g ngực hắn, Soviet nhẹ nhàng đôi tay tránh làm nó bị thương. Mà tiểu Mị Thi cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ Soviet, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt hồng hồng nhìn chăm chăm, phát hiện hắn không có chút nào muốn an ủi, liền cúi đầu dụi dụi mấy cái vào ngực hắn, miệng âm ỉ mấy tiếng nhõng nhẽo đáng thương.
Soviet bị nó quậy trong lòng, tay không thể khống chế được, đành dùng một giọng nói ngọt đến muốn nổi da gà nói:
“Không khóc nữa không khóc nữa! Tiểu Mị Thi ngoan ngoan nha! Thúc thúc thương ngươi nha!”
“Đau, muốn thổi thổi!”
“Được được được, không đau nữa, thổi mà thổi mà”
Soviet run run khóe miệng, chiều lòng theo.
“Thật sao?”
Hỏi xong, tiểu Mị Thi liền ngẩng đầu, giơ bàn tay trắng trẻo mịn màn đã cháy đen một chút đến bên miệng Soviet, hai mắt long lanh chờ đợi.