Hai người cùng vào ngồi bên trong quán cà phê ở dưới chân chung cư, cái loại bàn ghế nhựa không có cả chỗ tựa ấy.
Thành Công nhìn người đàn ông đang khuấy ly cà phê mười hai ngàn trước mắt, từ vẻ ngoài đến khí chất đều hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh sống nơi đây, thế nhưng động tác vẫn hết sức nho nhã không lời nào để chê.
Làm bàn tay cầm ly đen đá của hắn cũng lúng túng theo.
"Anh tới tìm y làm gì? Chẳng phải các người đã đuổi y khỏi nhà sao?" Thành Công buột miệng mở lời trước.
Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra trong giọng nói của mình có sự bao che và phẫn nộ thay người kia như thế nào.
Năm năm trước, lúc Cường Thụ vừa tròn mười tám tuổi, y vì công khai xu hướng tính dục với cha mẹ nên bị đuổi ra khỏi nhà trong tình trạng không một xu dính túi.
Kể từ đó tới nay hắn chưa từng thấy mặt người thân của y đến thăm lấy một lần.
Lần té gãy chân phải vào bệnh viện hơn ba năm trước, cũng chỉ có một mình hắn chăm nom.
"Có vẻ cậu vẫn chưa biết điều này.
" Giọng nói vị anh trai kia hơi trầm ngâm, "Tầm ba năm trước em ấy và gia đình đã hoà hảo, mối quan hệ đã hàn gắn, không còn vấn đề gì nữa rồi.
"
"Nhưng nếu vậy! !" Thành Công suýt nữa hất đổ ly cà phê, cũng may hắn kiềm lại kịp thời.
Nếu đã hoà hảo, vì sao y vẫn ở lại đây?
Anh trai của y vẫn mặt không đổi sắc, đoán được tâm tư trong lòng hắn: "Việc giữa cậu và em trai tôi, gia đình tôi cũng không hiểu được.
"
Nói rồi, tay anh đẩy tới trước mặt Thành Công một tấm thẻ ngân hàng.
Truyện Teen Hay
"Ý anh là gì?" Thành Công gằn giọng.
"Nhiều năm qua anh chăm sóc em trai tôi hẳn cũng cực khổ lắm đi? Cứ xem số tiền này là bồi thường cho tổn thất anh phải chịu.
" Giọng điệu của anh vẫn từ tốn như thế, "Chẳng qua còn có một điều kiện đi kèm.
"
Vẻ mặt Thành Công càng lúc càng rét lạnh, nắm tay dưới bàn bất giác co chặt lại, không muốn nghe thêm lời nào nữa.
.