Buổi sáng là thời điểm thích hợp để các cặp đôi vận động lành mạnh cùng nhau.
Người đàn ông không thích lắm, bởi vì hắn buồn ngủ chết đi được, nhưng chàng trai cứ hay nài nỉ mãi, thỉnh thoảng cũng phải gật đầu đồng ý.
Thông thường bọn họ sẽ làm ở phòng khách, không vì lý do gì cả, chẳng qua y thích như thế.
Nhưng những hôm lười như hôm nay thì làm ở phòng ngủ cũng được.
"A!" Một giọt mồ hôi rỉ xuống lăn trên gò má hắn, Thành Công đau đớn kêu lên.
Cường Thụ không hề nương tay chút nào, càng đẩy mạnh hơn: "Mới có vậy anh đã kêu, còn nhiều động tác khác làm sao đây?"
"Anh không làm nữa...!Hộc, từ bỏ..." Lời này cũng là lời chân chính từ đáy lòng hắn.
Lớn tuổi rồi vẫn còn bị lăn lộn qua lại như vậy, cột sống "người già" chịu không nổi.
"Bây giờ mới bắt đầu mà." Y nhăn mũi, còn tiện tay sờ soạng hai mông của hắn, "Bình thường em làm ít nhất phải một tiếng!"
"...!Rồi, anh biết em giỏi rồi." Thành Công cắn răng ngăn cho bản thân không kêu la mất mặt như ban nãy nữa.
"Hầy, chán anh quá đi.
Nhấc cái chân này lên nào." Cường Thụ túm chân hắn kéo ra, "Mở càng to càng tốt, chịu không nổi cứ la thoải mái."
Thành Công nhìn bắp đùi mình bị đẩy ra, mặt già thẹn thùng không thôi: "Anh la thì em có dừng lại không?"
Cường Thụ nhìn y mỉm cười: "Đương nhiên không rồi."
Có người yêu trẻ tuổi tràn đầy năng lượng đôi lúc cũng là một loại cực hình.
Đặc biệt là khi người yêu của bạn có niềm đam mê sâu sắc với bộ môn yoga.
Thời điểm Thành Công được thả ra, cả người hắn đã ướt nhẹp như miếng giẻ lau, tay chân cơ bắp đều rã rời hết.
Hắn nằm dài trên thảm trải, không muốn động đậy tí nào.
"Anh yếu quá, phải rèn luyện thường xuyên hơn." Cường Thụ nhận xét.
"Tha cho anh đi." Thành Công thở dài, mặt úp xuống sàn tạm thời không muốn nhìn y, "Anh đã là ông chú ba mươi tuổi rồi."
"Mới có ba mươi đã sa đoạ thế này, vài năm nữa chẳng lẽ anh muốn biến thành bộ dáng bụng bia đầu hói?" Mới nghĩ tới viễn tưởng đó thôi, Cường Thụ đã muốn ngất xỉu, "Không được, anh mà như thế thì em sẽ bỏ nhà ra đi tìm tình yêu mới đấy!"
"Ờ." Thành Công không nghĩ ngợi nhiều, bởi vì bình thường y vẫn thường xuyên đùa giỡn kiểu đó.
Đợi lát nữa ăn cơm xong lại quên béng đi hết ấy mà.
Quả nhiên sau khi tận hưởng đồ ăn sáng ngon lành, Cường Thụ vui vẻ chơi điện thoại không hề nhớ tí tẹo gì chuyện lúc nãy nữa.
"Anh phải lên công ty một chốc nhé." Hắn vừa nhận được thông báo yêu cầu giao một văn kiện quan trọng ngay hôm nay.
Cường Thu chê game đến mê mẩn, chỉ vẫy tay ra hiệu đã nghe.
Việc giao đồ này mất chẳng bao lâu cả, sau khi rời khỏi công ty, Thành Công nhớ ra tủ lạnh cũng sắp hết đồ ăn rồi, định bụng đi bộ qua siêu thị gần đó mua vài món rồi mới về nhà.
Trên đường đi bị một cô gái trẻ tuổi giúi tờ rơi vào tay, còn huyên thuyên giới thiệu về phòng tập gym sắp khai trương bên mình.
Người đàn ông vốn định từ chối, nhưng sau đó hắn nhìn tấm bảng hiệu người đàn ông cơ bắp trước cửa phòng gym, đột nhiên có chút dao động.
Nếu biến thành bộ dáng bụng bia hói đầu...!
"Cho tôi đăng ký tập thử một tháng đi.".