Y nhất định phải chạy thoát khỏi bàn tay của tên ác ma kia, sau đó sẽ thống lĩnh đội quân tinh nhuệ cường đại của Tây Vực đi san bằng Trung Nguyên của hắn! Y muốn chính tay mình sẽ kết liễu tên nam nhân chết tiệt ấy, bắt lấy hắn… sau đó, làm những chuyện mà hắn đã từng làm ra với y, hung hăng lăng nhục hắn, buộc hắn phải nằm dưới chân y mà ai khóc cầu xin tha thứ, cuối cùng thì không chút do dự mà giết hắn… Đúng, y muốn giết hắn! Chỉ có hắn chết, mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng y… Y nhất định, nhất định sẽ không mềm lòng… Giết hắn…
Tinh Diệm một lần lại một lần tự nhủ trong lòng, cố gắng chống đỡ ý thức càng lúc càng mơ hồ của chính bản thân mình, cùng với thân thể vì đau đớn mà càng trở nên vô lực. Y cho dù phải cắn răng tới chết cũng quyết không để bản thân bất tỉnh, thật vất vả lắm mới có thể trốn thoát ra khỏi địa lao, y tuyệt không cho phép vì chút mệt mỏi mà đi tong hết bao nhiêu công sức.
Thế nhưng thân thể lại phản bội y, cả người run rẩy không ngừng, trên lưng còn có vết thương do roi quất gây ra chưa kịp khép lại nhưng vì lao lực quá mức chạy trốn quá mức mà lại bị vỡ ra, nhiễm đỏ toàn bộ y phục, mất máu quá nhiều khiến y hoa mắt chóng mặt, thể lực cạn kiệt do phải chống đỡ thân thể cùng tâm can đều đau nhức phát ra cảnh cáo: không thể đi tiếp! Tinh Diệm chính mình cũng biết, nếu y tiếp tục chạy trốn, y thật sự sẽ chết. Nhưng, còn không thì thế nào? Cho dù có chết…..Cũng đỡ hơn là lại rơi vào tay của tên ma đầu đó!
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, tầm mắt vừa nhìn qua phía sau thân ảnh ở hành lang lập tức đọng lại, Tinh Diệm không thể tin được mà trợn to mắt trừng đôi mắt thâm trầm sâu thẳm như đêm đen kia, chỉ cảm thấy tuyệt vọng cùng sợ hãi đang bao trùm lấy càng lúc càng gần, đả kích thật mạnh này làm lung lay thân hình vốn sắp ngã quỵ của y.
Cùng với sự chật vật của y, thì nam nhân cao lớn kia lại cười giống như nhìn thấy tình nhân thân yêu vậy, phía sau là ánh sáng của đèn đuốc chiếu rọi cả vườn hoa tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến chói mắt. Một trận gió quá, thổi bay mái tóc dài đen tuyền của hắn, nụ cười của nam nhân dần dần thu lại, ngưng đọng lại trên đôi môi một nụ cười yếu ớt nhưng lạnh lùng mà tàn nhẫn.
“Như thế nào? Không chạy nổi nữa sao? Trốn đi, ngươi cứ tiếp tục trốn, ta xem ngươi còn trốn tới lúc nào!” Thanh âm lạnh như băng hàm chứa sự trào phúng cùng khinh miệt vô cùng, ánh mắt lợi hại như chim ưng của nam nhân nhìn chằm chằm vào Tinh Diệm không chớp mắt, khiến cho đôi mắt màu xanh lơ luôn quật cường kia hiện lên sự hoảng sợ, như đoán trước được hắn vừa lòng mà nghếch môi cười tà
“Ta vốn tưởng rằng ngươi còn có thể chạy thoát xa một chút.” – Khải Nghệ trào phúng cười.
Dù có chạy thoát được bao xa, cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
“Ngươi…” Tinh Diệm vừa mới nói một chữ, yết hầu đã bị máu dồn ngược lên chặn lại, y không ngừng thổ huyết, cuối cùng sau khi không thể nào chống đỡ nổi nữa liền hôn mê bất tỉnh.
Khải Nghệ sải bước từng bước tiếp được thân thể đang ngã xuống của y, đưa y ôm lên, nhìn về phía cửa đang rực sáng ra lệnh đuổi đi những thị vệ không có liên quan vừa tới.
“Vương gia.” Toàn bộ những người không rõ chuyện gì liền đồng loạt quỳ xuống, “Có một phạm nhân chạy trốn khỏi địa lao, thuộc hạ đang muốn… ”
“Y không phải đang ở chỗ này sao?” Khải Nghệ khinh thường cắt đứt lời nói của trưởng thị vệ, “Một đám phế vật, ngay cả một người cũng bắt không được.” Hơn nữa lại còn là một người đang bị thương nặng nữa chứ.
Một đám thị vệ sắc mặt khó khăn khổ sở đang quỳ trên mặt đất, tiến cũng không được mà thối cũng không xong.
“Còn không mau cút đi!” Thanh âm trầm thấp thể hiện sự mất kiên nhẫn của chủ nhân.
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.” Như nhặt được kim bài đại xá mà nhanh chóng rút lui, mỗi người trong lòng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khải Nghệ mặc dù là Vương gia, nhưng thực chất hắn mới là người thống trị cả Trung Nguyên này. Này là bí mật mà chỉ có người tiền triều mới biết. Hoàng thượng còn nhỏ tuổi thật ra chỉ là con rối mà thôi. Quyền hành to lớn cai trị cả một vùng Trung Nguyên rộng lớn đều nằm trong tay Khải Nghệ, ở khắp bốn bề quốc thổ này không nơi nào thoát khỏi được sự quản chế của nam nhân lãnh huyết được gọi là ma đầu chuyển thế này.
Gió lại thổi, cây cỏ hoa lá trông hành lang lại nhẹ nhàng lay động, tựa hồ rất hưởng thụ sự vỗ về chơi đùa của gió.
Khải Nghệ cúi đầu nhìn về phía người đang hôm mê nằn trong lòng,vuốt nhẹ những cánh hoa dính trên mặt y không hề kiêng kị gì mà ngắm nhìn thật kỹ dung nhan anh tuấn trẻ tuổi kia.
A, vẫn còn xinh đẹp như vậy. Năm năm trước, hắn ở trên sa trường lần đầu tiên nhìn thấy y, hắn đã muốn bắt y đem về trói y lại trên tường mà tha hồ mà tra tấn giày vò y. Sự tự tin cùng ánh nhìn sâu thẳm trong mắt y đã thu hút hắn, khiến cho hắn thầm nghĩ phải hung hăng khi dễ y, chà đạp y, vấy bẩn một người thuần khuyết sáng lạng như ánh mặt trời kia là y, làm cho y phải khuất phục hắn, đưa y khóa chặt ở trong ngực của mình mà tùy tiện vỗ về chơi đùa cùng giữ lấy.
Tinh Diệm, người này khi trên chiến trường bình thường thì giống như một chiến thần, là đại tướng quân uy chấn của Tây Vực được bao nhiêu thần dân sùng bái, hiện giờ cuối cùng cũng rơi vào trong tay hắn. Chỉ là, mặc kệ hắn dùng phương pháp gì, đánh đập y, tra khảo y, cũng không thể buộc y khuất phục.
A, y là một tù binh lạnh lùng và cao ngạo, xem ra, hắn là nên thử qua các phương pháp khác…
.
.
.