Chuyển ngữ: Mic
Thư viện của Nam Thành Nhất trung không lớn, chia thành khu vực kho sách – cho mượn sách và khu tự học.
Trên chiếc bàn dài bằng gỗ khu tự học là mấy học sinh lớp mười hai đang vùi đầu khổ não.
Ân Chi Dao ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, ló đầu ra khỏi quyển sách giáo khoa tiếng Anh, nghệch ngoạc chép lại bài khóa, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn Trình Vọng ngồi bên cạnh cô.
Trình Vọng rất nhanh đã hoàn thành xong một mặt bài thi toán tổng hợp, lật sang mặt khác.
Mặt trời buổi hoàng hôn xuyên qua cửa sổ phản chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh, hắt một tầng ánh sáng dìu dịu, lặng lẽ mà bình yên.
Ngón tay thon dài cầm một góc bài thi, tay kia cầm bút, nhanh chóng tính toán trên giấy nháp.
Nét chữ rất đẹp, cho dù chỉ là tiện tay viết.
Suy nghĩ của Ân Chi Dao toàn bộ đều đặt trên người thiếu niên bên cạnh, biết anh cầm bút gõ đầu cô.
“Ui.” Cô bị đau kêu lên nho nhỏ.
Ngòi bút của Trình Vòng gõ lên quyển sách của cô: “Em vẽ hay chép bài khóa thế?”
“Bài khóa đó.”
“Chép lại.”
“Gì chứ! Mơ đi!”
“Gà bới quá, chép lại!” Trình vọng lặp lại: “Chép đàng hoàng.”
Ân Chi Dao đã chép được ba lần rồi, giờ Trình Vọng bảo cô chép lại, hơi quá đáng rồi đó nha!
“Giáo viên tiếng Anh đâu có quy định chữ viết.” Cô nhìn nét chữ tiếng Anh có cảm giác nghệ thuật gờ-rá-phi-ti dưới ngòi bút, làu bàu: “Anh còn quản lắm thế làm gì.”
“Anh cũng không thể quản em.” Trình Vọng nói rồi định đứng dậy: “Em tự chép đi, không ngồi với em nữa.”
Tim Ân Chi Dao hẫng nhịp, theo phản xạ đưa tay kéo góc áo anh, bĩu môi ấm ức nói: “Chép lại là được chứ gì.”
Trình Vọng lại ngồi xuống ghế, lật một đề thi mới, sau đó mở sách giáo khoa đặt trước mặt cô, kiên nhẫn hướng dẫn: “Vừa chép vừa học nhẩm, mỗi một từ đơn đều có ý nghĩa cụ thể của nó, đừng gò chữ, mục đích của chép lại là để ghi nhớ.”
“Yêu cầu lắm thế.”
“Không phải nói giáo viên bắt em trong vòng một tuần phải thuộc bài khóa à, chép xong vài lần như vậy thì cũng gần như thuộc rồi đó.”
Ân Chi Dao lập tức phản bác: “Sao có chuyện đó! Anh chép mấy lần là có thể nhớ chắc?”
Trình Vọng: “Anh đọc một lần là nhớ rồi.”
Ân Chi Dao: …..
Cô ngoan ngoãn nghe lời Trình Vọng, vùi đầu chuyên tâm nhẩm bài khóa, vừa nhẩm vừa nhớ, sau khi chép xong một lần thì phát hiện đề toán học của Trình Vọng cũng đã làm xong, lấy ra một quyển đề cương ôn luyện khác, bắt đầu vẽ vẽ viết viết.
Tốc độ làm bài kiểu này cũng nhanh quá rồi đấy anh bạn.
Anh nói: “Nếu cuối tuần không bận thì anh sẽ đến giúp em.”
Ân Chi Dao ngước lên nhìn anh.
Trình Vọng vừa giải đề vừa nói: “Em giúp anh giữ ván trượt, vẫn luôn chưa tìm được cách đáp lại, trùng hợp sao IQ của anh trai không thấp, có thể giúp em học bổ túc.”
“Hầy, để em suy nghĩ cái đã.” Ân Chi Dao tiếp tục chép bài, nhưng khóe môi lại không nén được nụ cười.
“Ừm, suy nghĩ đi.” Trình Vọng miễn cưỡng nói: “Tiểu quỷ còn rất biết làm giá.”
…………….
Qua bữa tối, học sinh trong phòng tự học dần trở nên đông đúc. Bởi vì Trình Vọng là lớp trưởng, thế nên có không ít học sinh mười hai quen biết chào hỏi anh.
Một nữ sinh mặc váy ca-ro bước tới cạnh anh ngồi xuống: “Nè, lớp trưởng Trình, cậu cũng tự học ở đây à.”
Trình Vọng không hề ngước lên, chỉ “ừ” một tiếng rất nhẹ.
Nhưng trong khoảnh khắc Ân Chi Dao lại ngồi không yên, cô nghiêng đầu nhìn nữ sinh đó.
Chị lớp trên này ngồi cạnh Trình Vọng, trong lòng Ân Chi Dao ít nhiều có chút không thoải mái, nhưng thư viện là nơi công cộng, người nào cũng có thể ngồi, cô đâu có lý do gì bắt con người ta rời đi.
Trình Vọng thấy cô nhóc lại tâm hồn treo ngược cành cây, vì vậy gõ gõ sách cô, nhắc nhở: “Nghiêm túc chép.”
Ân Chi Dao vội vàng cắm mặt chép lại bài khóa.
Bạn nữ mặc váy thấy vậy thì kinh ngạc.
Ai cũng biết trong khối Trình Vọng gần như không có bạn bè khác giới, nếu có thì cũng chỉ giới hạn trong phạm vi vì công việc của khối mà thôi.
Anh đối xử với mọi người nhã nhặn, vui vẻ ít khi nổi giận, đối đãi với bạn nữ cũng hết sức lịch sự. Nhưng có đôi khi………lịch sự thực ra cũng đồng nghĩa với xa cách.
Các bạn nữ thậm chí hi vọng anh hư một chút, giống như mấy nam sinh ở trên lớp giở trò “bắt nạt” người ta, giật tóc, kéo tay.
Mặc dù nữ sinh sẽ giả vờ tức giận, nhưng việc này cũng có nghĩa là hai người có quan hệ thân thiết.
Trình Vọng trước nay không như thế, anh lịch sự đến độ mỗi một bạn nữ đều cảm thấy … muốn gần mà không được.
Cho nên anh không thể nào có quan hệ mật thiết đến độ có thể tự học cùng…nữ sinh.
Cô gái mặc váy ca-ro vờ như đang đùa, tò mò hỏi Trình Vọng: “Lớp trưởng Trình, em ấy là…..?”
Với nữ sinh mà Trình Vọng không quen, cô ấy có ngồi cạnh thì anh cũng chẳng để ý làm gì.
Nghe cô bạn hỏi thì anh hơi có cảm giác bị xúc phạm, mặc dù không muốn giải thích bất kỳ chuyện gì với cô nàng nhưng vì lịch sự, anh vẫn lên tiếng: “Đàn em lớp dưới.”
Cô bạn váy ca-ro đương nhiên biết đây là đàn em, vừa liếc mắt đã nhận ra, nữ sinh này cao lắm cũng chỉ là học sinh mới lớp mười.
Cô bạn ngượng ngùng cười cười, hỏi: “Em ấy không phải là…bạn gái của lớp trưởng Trình đâu nhỉ?’
Nghe thấy hai chữ “bạn gái”, ngòi bút trong tay Ân Chi Dao liền ấn mạnh một cái, ngay cả hô hấp cũng sắp ngừng lại, tim đập thình thịch.
“Chị đừng nói bừa!” Không đợi Trình Vọng lên tiếng, Ân Chi Dao đã liên tục phản bác: “Em không phải!”
Trình Vọng vốn không cảm thấy có vấn đề gì, các nữ sinh trong lớp thích tám chuyện cũng là điều bình thường, là lớp trưởng, anh có thể không so đo.
Nhưng anh không ngờ Ân Chi Dao lại phản ứng mạnh đến vậy, cứ như trở thành bạn gái anh là chuyện gì đó rất tủi thân, phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
Trình Vọng ném bút, tựa vào lưng ghế, đầu lưỡi đảo sau hàm răng, chợt cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Con nhóc sói mắt trắng này, anh không yên lòng vì thành tích của cô, nhưng hóa ra trong mắt cô lại không muốn bị người ta nói xấu.
Như thể làm bạn gái anh là chuyện gì đó mất thể diện cỡ nào.
Chả trách……gặp anh thì dữ như chằng, chẳng có sắc mặt đẹp đẽ.
Cô bạn váy ca-ro thấy Ân Chi Dao kiên quyết bác bỏ như vậy trái lại nhẹ nhõm không ít, nói với Trình Vọng: “Lớp trưởng Trình, cuối tuần có bộ phim mới, cậu có thời gian đi xem phim không.”
Lỗ tai Ân Chi Dao lại dỏng lên.
“Không chỉ mình mình mà nhiều bạn học trong lớp đều định đi, Kiều Chính Dương cũng có mặt, lớp trưởng Trình, cậu có muốn đi chung không?”
Ánh mắt Trình Vọng vẫn luôn chăm chú nhìn Ân Chi Dao, vốn định nói phải dạy bổ túc cho cô, có điều hiện giờ tâm trạng anh không vui nên thuận miệng đáp: “Được thôi, dù sao cũng không có việc gì quan trọng cần làm.”
Ân Chi Dao siết chặt cây bút trong tay, khớp xương cũng trắng bệch.
Chuyện đã hứa với cô không hề quan trọng….
Ân Chi Dao càng buồn bực, dứt khoát thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi, Trình Vọng gọi cô: “Còn chưa chép xong.”
“Không chép nữa, dù sao cũng có quan trọng gì đâu.”
Dứt lời, Ân Chi Dao đeo cặp, đứng dậy bỏ đi, lúc đi còn đụng mạnh ghế một cái.
Hiển nhiên Trình Vọng cũng không vui vẻ gì, ném quyển sách luyện tiếng Anh lớp mười trong tay, sầm mặt cúi đầu làm bài tập của mình.
Ân Chi Dao vừa đi thì cô bạn váy ca-ro vốn đang rất vui vẻ nhưng thấy Trình Vọng mặt mày sa sầm, toàn thân trên dưới tỏa ra khí lạnh dày đặc, mắt thấy rất rất chi bực dọc.
Cô nàng cũng không dám làm phiền anh.
Sau khi Trình Vọng làm xong đề thi thử thì cũng dọn dẹp đồ đạc rời đi, toàn bộ quá trình không nói một câu nào.
Cô nàng và Trình Vọng học chung đã ba năm, nhưng chưa từng thấy anh khó chịu như thế bao giờ.
Ân Chi Dao không muốn trên đường về nhà lại đụng mặt Trình Vọng nên dứt khoát gửi tin nhắn cho Tô Văn Nhuế, chuẩn bị về nhà anh trai mấy ngày.
Mặc dù Tô Văn Nhuế không muốn nhưng không hề ép buộc cô.
Ân Chi Dao ngồi xe bus, xuống xe ở trạm cầu vượt, lập tức đi thẳng tới quán của Tạ Uyên.
Tạ Uyên đang xào bánh phở, bóng đèn vàng hắt ánh sáng lên làn da màu lúa mạch của anh, thập phần nam tính.
Ân Chi Dao cũng không nói gì, chạy qua bưng đĩa bánh phở, chiếu theo số bàn đưa tới trước mặt khách.
Tạ Uyên quay đầu nhìn gương mặt lầm lì của cô nhóc, xem ra lại đang tức giận.
“Lại có ai chọc em à?”
Ân Chi Dao không trả lời.
Tạ Uyên đặt khăn lau xuống, cởi tạp dề treo lên cột, đi xuyên qua cửa hàng náo nhiệt đến cạnh Ân Chi Dao, kéo dài giọng hô lên: “Em ki ki.”
Ân Chi Dao nhanh nhẹn lau bàn, lờ tịt anh.
Tạ Uyên vội nhận khăn lau trong tay cô, thấp giọng nói: “Không phải vì anh không đến trường giả làm phụ huynh của em đấy chứ, còn giận à?”
Ân Chi Dao ném khăn lau ướt sũng lên người Tạ Uyên, thở phì phì nói: “Đáng ghét nhất là mấy tên đàn ông không giữ lời như anh.”
Tạ Uyên xoay người treo khăn lau, tiện tay từ trong túi lấy ra một hộp chocolate hạt dẻ, đưa cho Ân Chi Dao: “Mua cho em nè, đền tội.”
Ân Chi Dao là cô nhóc rất dễ dụ, Tạ Uyên đương nhiên cũng biết làm thế nào để cô vui vẻ, có điều lần này, Ân Chi Dao thấy kẹo chocolate thì cũng không vui vẻ mấy, uể oải bĩu môi: “Không muốn ăn.”
Nỗi khổ trong lòng, kẹo có ngọt cũng không có khẩu vị.
Ân Chi Dao đeo cặp, đi về phía ngõ Ngô Đồng.
“Rốt cuộc là sao chứ.” Tạ Uyên đuổi theo cô, giành lấy chiếc cặp nặng trịch: “Mặc dù không có đến trường gặp giáo viên, nhưng biểu hiện trong điện thoại cũng đâu có tệ.”
Dù Ân Chi Dao không phải vì Tạ Uyên thất hứa mà tức giận, nhưng vừa nghe vậy vẫn nói: “Biểu hiện không tệ? Anh hại em phải chép phạt bài khóa hai mươi lần, còn phải học thuộc lòng!”
“Bản thân trên lớp không nghiêm túc nghe giảng, chịu khổ rồi lại tính sổ cái gì.”
Ân Chi Dao chẳng thèm bác lại anh, lờ đờ cất bước đi trên con đường nhỏ lát đá xanh ẩm ướt sau mưa.
Chớp mắt một cái bỗng thấy cánh tay anh giấu trong áo khoác, quấn một vòng vải trắng.
“Anh trai thối!” Cô kinh ngạc kêu lên, cầm băng thạch cao của anh: “Cánh tay anh sao vậy! Đứt rồi à! Bị ai chém đứt?”
“Đứt cái đầu em.” Tạ Uyên ngăn cản móng vuốt của cô: “Chỉ là gãy xương mà thôi.”
“Sao lại gãy xương chứ! Anh đánh nhau với người ta hả!”
“Không có đánh nhau, té xe.”
Ân Chi Dao thở phào, dùng sức đấm vai anh một cái: “Thiệt hay giả đó, đi xe đạp còn ngã, anh là con nít chắc?”
“Trời mưa đường trơn.” Tạ Uyên dễ dàng dẫn dắt tình huống: “Đúng rồi, anh kế kia trong nhà có còn bắt nạt em không?”
“Mấy hôm nay anh ta rất ngoan, không quan tâm đến em, nhưng cũng không có cãi nhau với em nữa.”
“Vậy thì được.” Tạ Uyên gật đầu: “Mặc kệ là ai, không tốt với em, bắt nạt em, nhất định phải nói với anh, biết chưa hả.”
“Biết rồi biết rồi, giữa chúng ta không có bí mật.”
“Ngoéo tay.” Tạ Uyên cố chấp nói.
Ân Chi Dao ngoéo ngón út cánh tay băng thạch cao của anh: “Ngoéo tay cam đoan, trăm năm không đổi.”
………
Ân Chi Dao về phòng, mở cặp ra, tìm tòi hết nửa ngày rồi thẫn thờ đặt mông ngồi phịch xuống ghế.
Tiêu rồi, quyển luyện tập tiếng Anh để quên chỗ Trình Vọng rồi!
Mới rồi ở trước mặt Miss Trương còn thề thốt cam đoan đảm bảo sau này nhất định sẽ chăm chỉ học tiếng Anh, hôm sau nếu như không nộp bài tập …
Hậu quả chẳng dám nghĩ.
Ân Chi Dao móc điện thoại, mở danh bạ di động, nhìn dãy số với cái tên mà phía sau còn cẩn thận thêm ghi chú.
Bầu trời đêm sau cơn mưa như thể được gột rửa, không khí tươi mát trong lành.
Trình Vọng mở cửa sổ, nhìn ngôi nhà kiểu tây đối diện, nhưng phát hiện cửa sổ lầu hai tối đen, không có ánh đèn.
Anh thử nhìn thời gian, mới tám giờ mà thôi, sẽ không ngủ sớm thế chứ.
Trình Vọng tiện tay móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Kiều Chính Dương: “Em gái cậu?”
Kiều Chính Dương mắng: “Em gái cậu á.”
Trình Vọng: “Mình hỏi, em gái cậu đâu?”
Kiều Chính Dương: “Con nhỏ sức trâu cáu gắt đó không phải em gái mình!”
“Nhỏ nhen.” Trong ngữ điệu của Trình Vọng chứa đựng vài phần nóng nảy gấp gáp: “Không phải em ấy không về nhà chứ?”
“Là vậy đó.”
“Đã tám giờ rồi, sao em ấy chưa về?”
“Cậu gấp cái quái gì, nó về nhà trước đây của nó, đêm nay không có về đây.”
Nghe tới đây Trình Vọng khẽ thở phào, nhưng lại nghe Kiều Chính Dương nói: “Cuối cùng đêm nay ông đây đã có thể ở trong nhà mặc quần lót rồi, mợ nó, nhà của mình mà đếch được tự do.”
Trình Vọng tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, lười biếng nói: “Nhà cậu cũng không phải chỉ có một em gái.”
“Còn có gì nữa?”
“Còn có một mẹ kế xinh đẹp như hoa.”
Kiều Chính Dương:…….
Mọe nó!
Sau khi cúp điện thoại, Trình Vọng lấy ra bút và bài tập về nhà từ trong cặp, chợt thấy một quyển luyện tập tiếng Anh lớp mười kẹp trong đó.
Trong vở luyện còn có phần mục lục, trên đề mục được đánh dấu, hẳn là bài tập về nhà tối nay.
Ánh mắt Trình Vọng thoáng trở nên nhu hòa, mở vở bài tập, thì thầm: “Cô ngốc.”