An Noãn trở lại tiệm tìm được Phù Thu, Phù Thu đem những gì mình biết nói cho cô nghe. An Noãn mới biết được, hôn thê của Vương Gia Dật là Lạc Khả Hân, cũng là con gái của chủ tập đoàn Lạc thị tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Thành.
"An Noãn, Lạc Khả Hân kia là một người tâm tính cao ngạo, lòng nghi ngờ rất nặng, mưu tính cũng rất thâm sâu, em phải cẩn thận một chút."
An Noãn cười cười gật đầu: "Phù Thu, chị yên tâm, em chỉ tìm Vương Gia Dật nói chuyện chút."
Phù Thu vỗ nhẹ bả vai cô, khuyên: "An Noãn, em đi bằng xe của chị, tập đoàn Lạc thị người bình thường không vào được, em đi xe của chị bảo vệ sẽ trực tiếp cho em vào."
An Noãn nhận lấy chìa khóa xe, trong lòng vô cùng cảm kích: "Phù Thu, cám ơn chị."
"Nha đầu ngốc, khách sáo với chị làm gì, Hiểu Yến cũng là bạn của chị mà, em đã quên lúc trước cũng là cô ấy giới thiệu em tới đây làm sao. Mau đi đi, nếu để trễ sẽ tìm không được người."
Đến nơi, An Noãn quả nhiên thuận thợi vào công ty. Ở đại sảnh cô lấy tên Phù Thu nói với tiếp tân.
Cô sờ soạn tìm được phòng tổng giám đốc. Vương Gia Dật hiện nay chính là tổng giám đốc của tập đoàn Lạc thị.
Toàn bộ tầng trệt là một mảnh im lặng, cô gõ cửa cũng không có tiếng trả lời. Đợi chừng năm phút sau, cửa phòng họp mở ra, đoàn người cũng từ trong đó đi ra.
Đi đầu là một nam một nữ chắc là Vương Gia Dật và Lạc Khả Hân, An Noãn nhịn không được bắt đầu đánh giá bọn họ, Vương Gia Dật tây trang thẳng, nhìn qua cũng là người anh tuấn lịch sự, khó trách có thể được con gái nhà giàu để ý. Lại nhìn đến Lạc Khả Hân, một khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, dáng người xinh đẹp, bề ngoài sáng sủa, La Hiểu Yến tuyệt không phải là đối thủ của cô ta, huống chi cô ấy còn là con gái độc nhất của Lạc thị.
Vương Gia Dật nhìn thấy An Noãn thì giựt mình chạy đến trước mặt cô, giọng từ tính không chút thay đổi: "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là.."
"Tôi là An Noãn, bạn của La Hiểu Yến."
An Noãn nói xong, nhìn thấy Vương Gia Dật xanh mét mặt mày.
Lạc Khả Hân lúc này cũng đã bước tới, gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng hỏi: "Cô là ai?"
Vương Gia Dật cười giải thích: "Là một người khách, dùng sản phẩm của chúng ta nói là bị mẫn cảm, muốn tìm người trong giới báo chí đưa tim, anh mời cô ấy đến để nói chuyện."
Lạc Khả Hân không nói gì liếc Vương Gia Dật một cái, kêu rên: "Việc nhỏ như vậy cũng không xử lý cho tốt, thực không có tiền đồ."
Vương Gia Dật bị người phụ nữ của mình khinh bỉ như thế, khóe miệng lại còn tươi cười lấy lòng.
Lạc Khả Hân nói xong bỏ đi, Vương Gia Dật đem An Noãn vào văn phòng.
"Vương tiên sinh, hôm nay tôi đến đây để hỏi anh một sự việc, anh đem La Hiểu Yến đi đâu rồi?"
Vương Gia Dật nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Tôi không hiểu ý của An tiểu thư, tôi không biết La Hiểu Yến là ai."
An Noãn cười lạnh: "Anh thật sự không biết? Vương Gia Dật ở đây chỉ có hai người, anh không cần phải giấu diếm, chắc anh cũng không muốn tôi đi tìm vợ anh chứ?"
"Được, tôi biết La Hiểu Yến, nhưng hiện tại không biết cô ấy ở đâu."
"Anh nói dối." An Noãn rống giận: "Hôm đó La Hiểu Yến theo anh rời khỏi Thiên Đường, sau đó thì mất tích."
Vương Gia Dật khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói: "Hôm đó, tôi cùng cô ấy rời khỏi Thiên Đường, sau đó thuê phòng ở , xong việc thì chúng tôi đi về, sau đó cũng không có liên lạc, bởi vậy khi cô nói cô ấy mất tích, tôi cũng không biết cô ấy đang ở đâu."
"Tôi đi tìm vợ anh, chắc có lẻ cô ấy biết La Hiểu Yến ở đâu." An Noãn dỗi nói, xoay người muốn rời đi.
Vương Gia Dật ở phía sau cô cúi đầu mở miệng: "Cô đi tìm cô ấy, để cho cô ấy biết lúc trước tôi với La Hiểu Yến có quan hệ với nhau, vợ tôi là người có lòng nghi ngờ rất cao, đến lúc đó nếu cô ấy đối với bạn của cô có làm ra chuyện gì, cô cũng không cần thấy hối hận."
"Vương Gia Dật, anh .!" An Noãn bị tức không nhẹ, chưa từng thấy qua đàn ông nào hạ lưu bỉ ổi vậy.
--
Ra khỏi Lạc thị, An Noãn cũng không biết thêm được tin tức gì. Cô không biết Vương Gia Dật vì sao lại bắt La Hiểu Yến đi, người đàn ông kia chỉ vì lợi ích của mình chuyện gì cũng có thể làm được, An Noãn càng nghĩ càng sợ hãi.
Ở bên cạnh Lạc thị đợi đã lâu, thấy xe Vương Gia Dật đi ra, An Noãn liền chạy theo. Cô lái xe đi theo phía sau, một lòng theo dõi hắn.
Đột nhiên, Vương Gia Dật quay xe độ, ngước hướng An Noãn nhấn ga lao đi.
An Noãn ngây ngẩn cả người, nghĩ rằng chắc mình đã bị phát hiện.
Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy cứ đi dọc theo đường này, có thể tìm được chỗ giấu La Hiểu Yến.
Đi được khoảng nửa tiếng, An Noãn không gặp được ai. Sắc trời đã tối, bên ngoài tràn đầy âm thanh dã thú. An Noãn dừng xe ven đường, cũng không dám tiếp tục đi về phía trước.
Lấy di động ra định gọi điện cho Thường Tử Phi, lại phát hiện đã hết pin.
Phía sau, cách rất xa một chiếc Bentley cũng ngừng lại.
"Mạc tiên sinh, có muốn giúp An tiểu thư một chút không? Một người phụ nữ, ở những nơi này sẽ cảm thấy sợ hãi."
"Lá gan cô ấy thật lớn, tuỳ cô ấy đi."
Mạc Trọng Huy trấn định ngồi ở trên xe, hắn muốn nhìn người phụ nữ không đầu óc này bước tiếp theo sẽ làm gì.
"Mạc tiên sinh, An tiểu thư lại đi về phía trước."
Mạc Trọng Huy đè huyệt thái dương, nhẹ nhàng nói: "Người phụ nữ ngu ngốc."
An Noãn nghĩ rằng, có lẻ chỉ cần đi về phía trước xem một chút, có thể tìm được La Hiểu Yến. Nhưng đột nhiên, bên trong núi xuất hiện một con chó săn, làm cho cô rốt cuộc không thể giả bộ dũng cảm.
An Noãn dừng lại, con chó vẫn còn ở xa nhìn cô sủa .
Cô ôm lấy đầu, sợ tới mức cả người run rẩy.
Mạc Trọng Huy rốt cuộc nhịn không được, kêu Trương Húc xuống xe.
Trương Húc đi qua, gõ nhẹ kính xe: "An tiểu thư, xe Mạc tiên sinh ở phía sau, nơi này rất nguy hiểm, cô theo chúng tôi về trước đi."
An Noãn có chút do dự, Trương Húc lại tiếp tục khuyên: "An tiểu thư, không phải là lúc hờn dỗi, nghe nói ở đây thường xuyên có dã thú chay ra, vẫn nên rời khỏi trước là tốt nhất."
An Ngoãn nghĩ nghĩ nói: "Trương trợ lý, tôi lái xe đi trước, các người theo sau là được rồi."
"An tiểu thư, không phải tôi hoài nghi cô cô thể lái xe, mà con đường này rất khó đi, vẫn là tôi giúp cô lái xe, cô lên xe của Mạc tiên sinh đi."
An Noãn cũng không cự tuyệt ý tốt của anh, xuống xe đi về phía chiếc Bentley.
Mạc Trọng Huy xuống xe, mở cửa cho cô, rồi chính mình ngồi vào ghế tài xế.
An Noãn rất khi gặp Mạc Trọng Huy tự mình lái xe, trước kia ở bên nhau, cô nói tài xế là bóng đèn, kêu hắn tự lái, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, nhắm mắt lại, cô không tính cùng hắn nói chuyện. Trong xe không khí thật thoải mái, cô như thế nhẹ nhàng tiến vào giấc ngủ.
Truyện convert hay : Cái Thế Chiến Thần