Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

chương 75-2: ngoài trừ hà tư kỳ anh còn người phụ nữ khác! (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi chiều, Phan Bình nhận được điện thoại, vẻ mặt khẩn trương nói với La Hiểu Yến: “Mạc tiên sinh đến thăm cô.”

An Noãn ngồi ở trên giường, nghĩ nên trốn tránh một chút nhưng chưa kịp đi Mạc Trọng Huy cũng đã cùng Trương Húc bước vào. Một khoảng thời gian không gặp, Mạc Trọng Huy như gầy đi, An Noãn không dám nhìn thẳng anh, đứng lên nhường chỗ ngồi của mình cho anh, còn cô lui vào đứng ở trong góc.

“Mạc tiên sinh, sao anh lại tự mình đến đây?” Phan Bình cúi đầu khom lưng, vẻ mặt lo lắng.

Mạc Trọng Huy lập tức đi đến bên giường, Trương Húc tức giận hừ nói: “Phan quản lí, Thiên Đường phát sinh chuyện lớn như vậy, cậu còn tính giấu diếm Mạc tiên sinh sao? Mạc tiên sinh nghe được tin tức, lập tức từ nước ngoài trở về.”

“Không dám không dám, tôi không dám giấu diếm Mạc tiên sinh, chỉ sợ quấy rầy nhã hứng nghĩ phép của Mạc tiên sinh, cho nên muốn chờ Mạc tiên sinh trở về mới bẩm báo chi tiết.”

Phan Bình buồn bực, chuyện tự sát rất thường xảy ra ở Thiên Đường, đánh chết người cũng là chuyện phát sinh rất bình thường ở Thiên Đường, cũng không thấy Mạc tiên sinh tự mình hỏi đến.

La Hiểu Yến giãy dụa ngồi dậy, An Noãn ở bên cạnh giúp cô ta.

“Mạc tiên sinh, tôi làm phiền đến anh rồi.”

Giọng từ tính của Mạc Trọng Huy ngắt lời cô: “Không cần nói nhiều, nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.”

Trương Húc đi tới, đem một bì thư thật dày đưa tới trước mặt La Hiểu Yến: “La tiểu thư, chuyện này Mạc tiên sinh nhất định sẽ làm chủ cho cô, cô cứ nghĩ ngơi dưỡng tốt cho thân thể rồi mọi chuyện sẽ tính sau, đây là một chút tâm ý của Mạc tiên sinh, mời cô nhận lấy.”

“Tôi không cần, tôi không thể muốn,là tôi nổi điên đã làm sai, không liên quan đến bất kỳ ai, Mạc tiên sinh không cần để ở trong lòng.”

“Cô là nhân viên của Thiên Đường, an toàn của cô Mạc tiên sinh đương nhiên sẽ phụ trách, điểm ấy tâm ý cô nhận lấy đi, mọi chuyện chờ cô xuất viện nói sau.”

La Hiểu Yến không tiếp tục kiên trì, nhận lấy bì thư.

“La tiểu thư, dưỡng bệnh cho tốt, Mạc tiên sinh còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, không quấy rầy cô nghỉ ngơi .”

Từ đầu tới đuôi, Mạc Trọng Huy cũng chưa nhìn An Noãn liếc mắt một cái, Trương Húc giống như là người phát ngôn của anh.

La Hiểu Yến thấy bọn họ phải đi vội nói: “Mạc tiên sinh, đêm qua An Noãn đã rút cc máu để cứu tôi, đến bây giờ cô ấy còn chưa ngủ, anh đưa cô ấy về đi, sắc mặt cô ấy không tốt lắm.”

Cho tới bây giờ, Mạc Trọng Huy mới đạm mạc nhìn An Noãn một cái, kia liếc mắt một cái, chân mày anh hơi nhướng lên.

Trương Húc là người thông minh, liền đi đến bên cạnh An Noãn nói: “An tiểu thư, xin theo chúng tôi về, Mạc tiên sinh đặc biệt tới đón cô, từ sân bay trực tiếp tới đây.”

Trương Húc quả thực không dám nhớ lại, nghe được tin tức, La Hiểu Yến ở Thiên Đường làm loạn tự sát, Mạc tiên sinh rất bình tĩnh, nhưng khi nghe được An Noãn hiến cc máu, anh nhất thời giận dữ. Chưa bao giờ thấy anh tức giận đến như vậy, nếu lúc đó Phan Bình ở trong này, có lẻ bây giờ chỉ còn là thi thể.

Lúc rời đi, Trương Húc đi đến bên cạnh Phan Bình, cúi đầu nói: “Ngày mai, Mạc tiên sinh muốn gặp cậu.”

--

An Noãn theo bọn họ rời khỏi bệnh viện, Trương Húc chạy đi lấy xe, Mạc Trọng Huy đi ở đằng trước, An Noãn đuổi không kịp bước chân của anh, theo ở phía sau rất xa. Cúi đầu đi tới, bỗng nhiên đầu đập mạnh vào ngực anh, không biết khi nào Mạc Trọng Huy dừng lại chờ cô.

An Noãn sờ sờ cái trán, nhỏ giọng nói một câu: “Đầu có chút choáng váng.”

Mạc Trọng Huy không nói gì cánh tay dài đem cô ôm chặt vào trong lòng.

Trương Húc dừng xe lại, hai người vào xe An Noãn ngồi ở phía sau lại buồn ngủ, cuối cùng ngã lên đùi Mạc Trọng Huy ngủ. Cô cũng không biết mình về nhà thế nào, lúc tỉnh dậy, cô đang nằm trên giường, quần áo trên người cũng đã được thay đổi, ngoài cửa sổ trời cũng đã tối, Mạc Trọng Huy ngồi ở đầu giường, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.

“Có đói bụng không, muốn ăn gì?”

Mạc Trọng Huy ôm An Noãn đi xuống lầu, trong nhà ăn người hầu sớm chuẩn bị tốt.

An Noãn nhìn đến bàn thức ăn hôm nay, rất nhiều, tất cả đều là canh bổ máu, canh gà táo đỏ, đương quy táo đỏ bài cốt, canh đu đủ ngân nhĩ, canh đậu tương tuyết lê chân giò...... Còn có mấy loại cháo phong phú, cháo gạo nếp bổ máu, cháo yến mạch dưỡng nhan bổ máu......

“Không cần như vậy chứ, chỉ là rút ít máu, cũng không phải ở cữ.”

Mạc Trọng Huy đã giúp cô múc một chén cháo, cầm muỗng đút cô ăn.

An Noãn bĩu môi: “Để tôi tự ăn, tôi cũng không phải bệnh nhân.”

Sau đó, Mạc Trọng Huy buộc cô ăn rất nhiều.

An Noãn còn kêu người làm đóng gói một phần, tính mang cho La Hiểu Yến. Mạc Trọng Huy không cho cô ra cửa, kêu Trương Húc đưa đi qua.

--

Lúc đó, Mạc Trọng Huy mang theo tức giận bỏ đi, thời gian dài như vậy, tức giận cũng không còn. Bọn họ giống như đều thông suốt, không ai nhắc đến sự kiện kia. An Noãn cơm nước xong, ở dưới lầu chơi một lát, liền có chút mệt mỏi. Mạc Trọng Huy đưa cô trở về phòng.

An Noãn muốn vào phòng tắm tắm rửa, Mạc Trọng Huy vẫn muốn vào cùng cô. Thời gian dài không ở chung, An Noãn cảm thấy rất xấu hổ.

“Tôi tự tắm, anh cũng đi tắm đi, đừng đi theo tôi nữa.”

Mạc Trọng Huy không chịu, cúi đầu nói xong: “Anh sợ em té xỉu trong phòng tắm.”

“Tôi đâu có yếu ớt như anh nghĩ, yên tâm đi, không phải chỉ là cc máu thôi sao, nếu rút thêm cc nữa tôi cũng chịu được.”

Mạc Trọng Huy nhướng mày. Cuối cùng anh cũng không ép buộc cô xoay người đi ra ngoài, An Noãn một mình vào phòng tắm tắm rửa. Tắm rửa đơn giản xong đi ra, Mạc Trọng Huy lại đứng ở bên ngoài phòng tắm, cầm khăn mặt trong tay.

“Sao anh không đi tắm?” Cô nghi hoặc hỏi.

"Chờ em."

Anh ôm An Noãn ngồi lên ghế, cẩn thận lau tóc cho cô. Trời biết anh nhớ cô bao nhiêu, nhớ bóng dáng cô, nhớ hương vị trên người cô. Chuyện tập đoàn Phi Vũ chấm dứt, anh giận dỗi chạy ra nước ngoài nghỉ phép, trong lúc đó An Noãn chưa bao giờ gọi điện thoại cho anh, giống như việc anh biến mất đối với cô mà nói không hề ảnh hưởng.

Anh cũng không biết muốn giận dỗi cho tới khi nào, cho đến khi nghe nói cô rút cc máu, anh tức giận đến muốn giết người, mới phát hiện bản thân mình không chịu nổi một kích, chỉ có anh đang tự giận dỗi với chính mình.

Ở bệnh viện nhìn thấy cô, cô suy yếu nói đầu thấy choáng váng, một khắc kia, còn chưa kịp tức giận thì chỉ cảm thấy đau lòng. Mới biết được chính mình có bao nhiêu nhớ nhung cô.

“Mạc Trọng Huy, trong khoảng thời gian này đi đâu vậy?”

Anh dừng một chút, trả lời: “Ra nước ngoài nghỉ phép.”

“Thật xa xỉ! Tôi còn nghĩ anh vẫn luôn luôn ở Giang thành, chỉ muốn trốn tránh tôi.”

Anh hừ hừ: “Anh không nhàm chán như vậy.”

“Tôi nghĩ anh còn nhàm chán hơn, anh thích nghịch tóc tôi đến như vậy sao, chơi vui lắm sao?”

Anh cười, lần đầu tiên An Noãn thấy anh cười đến chân thành như vậy, phát ra từ nội tâm. An Noãn sấy tóc xong, nằm ở trên giường, tuy rằng ban ngày ngủ rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, hiện tại lại buồn ngủ.

Mạc Trọng Huy vẫn ngồi ở trên giường nhìn cô, An Noãn nghi hoặc hỏi: “Anh không tắm rửa ngủ sao?”

“Chút nữa anh tắm, anh nhìn em ngủ trước.”

An Noãn bĩu môi, xoay người, liền nhắm mắt ngủ.

Mạc Trọng Huy không phải không muốn ôm cô ngủ, mà là không dám, hiện tại anh chỉ sợ đụng cô một chút sẽ có phản ứng, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cô nhiều thêm một chút.

--

Ngày hôm sau, lúc An Noãn tỉnh lại, phát hiện Mạc Trọng Huy không ở bên cạnh, trên giường không có dấu vết có người ngủ qua, anh không ngủ ở đây.

An Noãn nghĩ anh vẫn còn tức giận, thật không nghĩ tới một người đàn ông như anh lại lòng dạ hẹp hòi, xem như cô được mở mang kiến thức.

Rửa mặt xong đi xuống lầu, người hầu lập tức đón cô: “An tiểu thư, Mạc tiên sinh đã phân phó, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô mau tới ăn đi.”

“Anh ta đi đâu rồi?”

“Sáng sớm đã ra ngoài, nghe nói có việc cần xử lý.”

An Noãn cũng không nghĩ nhiều, tới nhà ăn, lại là cháo bổ máu, canh, còn có thuốc đông y mà cô ghét nhất.

“Đây là thuốc Đông y bổ máu, là sáng sớm bác sĩ Thẩm đưa tới, Mạc tiên sinh dặn dò nhất định phải nhìn cô uống xong, bằng không sẽ hỏi tội chúng tôi.”

Mạc Trọng Huy cũng chỉ biết uy hiếp người. An Noãn rất hợp tác ăn cháo rồi uống thuốc, hầu như không cự tuyệt một người nào.

Người hầu thấy cô phối hợp, đều nhẹ nhàng thở ra.

“An tiểu thư, Mạc tiên sinh còn nói, kêu cô ở nhà nghỉ ngơi một tuần, một tuần này không cho phép ra khỏi cửa.”

“Không được, tôi muốn đi ra ngoài, cả ngày ở nhà không buồn chết mới là lạ.”

Vẻ mặt người hầu khó xử: “An tiểu thư, cô chờ Mạc tiên sinh về thương lượng, đừng làm chúng tôi khó xử.”

“Khi nào Mạc Trọng Huy về?”

“Mạc tiên sinh nói sẽ về ăn cơm trưa với cô.”

“Tốt lắm, tôi chờ anh ta về.”

An Noãn phát hiện lúc không có Mạc Trọng Huy, cô rất tự do, muốn làm gì cũng được, Mạc Trọng Huy trở về, toàn bộ tự do đều mất hết, làm cái gì đều quản thúc.

--

Sáng sớm Mạc Trọng Huy đến Thiên Đường, Phan Bình đã cửa phòng anh chờ đợi. Anh ta nơm nớp lo sợ đi theo sau Mạc Trọng Huy cùng Trương Húc, thật cẩn thận vào phòng.

Mạc Trọng Huy ngồi xuống, Phan Bình chủ động nhận tội: “Mạc tiên sinh, tôi sai rồi, không thể xử lý tốt chuyện tình cảm của mình, ảnh hưởng đến trật tự của Thiên Đường, tổn hại hình tượng của Thiên Đường. Anh yên tâm, tôi đã xử lý tốt, tin tức không có đưa ra ngoài.”

Trương Húc hừ lạnh: “Phan quản lí, cậu lầm rồi, đối với chuyện tình cảm của cậu Mạc tiên sinh không có hứng thú.”

Phan Bình giật mình, nhất thời không hiểu.

“Phan quản lí, cậu ăn gan hùm mật gấu , ngay cả máu của An tiểu thư cũng dám lấy? Có phải đợi tôi sai người lấy máu từ trên người cậu lúc đó cậu mới hiểu?.”

Phan Bình cũng là người thông minh, lập tức hiểu ra vấn đề. Anh ta vội vàng nói: “Mạc tiên sinh, xin anh tha thứ tôi, bởi vì thời gian khẩn cấp, chúng tôi đưa La Hiểu Yến đến bệnh viện gần nhất, bệnh viện lại vừa vặn thiếu máu AB, mà tôi là nhóm máu O, tôi biết nhóm máu AB có thể nhận máu của O, nhưng bác sĩ nói, mất máu quá nhiều, đề nghị truyền cùng nhóm máu, vừa vặn An tiểu thư lại là nhóm máu này, tôi khuyên như thế nào cô đều không nghe.”

“Nói như vậy vẫn lỗi của An Noãn?” Mạc Trọng Huy nhướng mày, giọng điệu bức người.

Phan quản lí sợ tới mức quỳ xuống: “Không dám, tôi không dám nói như vậy, xin Mạc tiên sinh trách phạt.”

Mạc Trọng Huy đứng dậy nắm áo anh ta, gằn từng tiếng hung hăng nói: “Phan Bình, nghe rõ cho tôi, La Hiểu Yến cho dù mất máu quá nhiều mà chết đối với tôi không là gì, nhưng cậu dám lấy của An Noãn một giọt máu, tôi mẹ nó không tha cho cậu.”

Nói xong anh không lưu tình đá một cước vào mặt anh ta, Phan Bình ngã nhào trên mặt đất.

“Bất quá nếu chuyện đã xảy ra, tôi cũng sẽ không truy cứu, cậu có thể tiếp tục làm của quản lí của cậu, nhưng có chuyện này cậu phải dựa theo lời tôi nói mà làm.”

Phan Bình bò lên, vội hỏi: “Mạc tiên sinh xin nói, tôi nhất định làm theo.”

Trương Húc thay Mạc Trọng Huy nói: “Mạc tiên sinh hy vọng cậu ly hôn với vợ cậu, cưới La Hiểu Yến.”

Phan Bình hoàn toàn giật mình, đau khổ cầu xin: “Mạc tiên sinh, xin anh giơ cao đánh khẽ, tôi không thể ly hôn với vợ tôi.”

“Chúng tôi biết, vợ cậu có người nhà làm cho chính phủ nhưng cậu yên tâm, Mạc tiên sinh sẽ giúp cậu sắp xếp ổn thỏa.”

“Không được, tôi không thể ly hôn với vợ tôi.” Phan Bình rất kích động: “Khi chúng tôi ở thời điểm khó khăn nhất, là vợ tôi đã giúp tôi, không rời không bỏ tôi, tôi không thể sau khi phát đạt, vứt bỏ cô ấy.”

Trương Húc thét lớn một tiếng: “Phan quản lí, cậu nói chuyện thật buồn cười, cậu ở bên ngoài nuôi dưỡng bao nhiêu tình nhân, tôi còn không rõ ràng sao."

Trên mặt Phan Bình nhịn không được, cúi đầu nói: “Xác thực ở bên ngoài tôi cùng rất nhiều phụ nữ lêu lổng, nhưng tim của tôi chưa từng để ở bên ngoài, vợ của tôi ở nhà sinh con dưỡng cái cho tôi, tôi tuyệt đối không thể vứt bỏ cô ấy, không thể làm cho con của chúng tôi mất đi mẹ. Mạc tiên sinh, xin anh đại nhân đại lượng, tôi không bao giờ đi trêu chọc La Hiểu Yến nữa.”

“Phan quản lí, trước kia tôi không phải đã nhắc nhở cho cậu, La Hiểu Yến là bạn thân của An tiểu thư, trêu chọc cô ta, An tiểu thư sẽ không thoải mái, cũng chính là đối địch cùng Mạc tiên sinh. Lần này La Hiểu Yến vì cậu mà tự sát không thành, không chừng còn có lần sau, như vậy sẽ làm cho An tiểu thư cũng đau lòng. Cưới La Hiểu Yến, cậu còn có tất cả, tình cảm mà nói cũng không là gì.”

Trương Húc nói xong, Phan Bình lập tức dập đầu với Mạc Trọng Huy.

“Mạc tiên sinh, cầu xin anh không cần như vậy, tôi thật sự không muốn ly hôn với vợ tôi.”

“Phan quản lí, lá gan của cậu thật đúng là càng lúc càng lớn, dám phản kháng Mạc tiên sinh, cậu không muốn sống sao?”

Phan Bình còn muốn mở miệng, còn muốn cầu xin, thấy sắc mặt Mạc Trọng Huy sắc mặt trở nên âm trầm, anh ta không dám nói cái gì nữa .

“Phan Bình, thu xếp tốt chuyện của mình, đừng ép tôi tuyệt tình.”

Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói xong, lập tức rời khỏi phòng.

Trương Húc vỗ nhẹ vai Phan Bình, an ủi nói: “Phụ nữ thôi, đều giống nhau, Phan quản lí cậu nghĩ thông một chút, nhưng trăm ngàn đừng làm chuyện điên rồ. La Hiểu Yến đối với cậu dùng tình rất sâu, lấy về nhà cũng tốt, chuyện sinh con dưỡng cái cô ta cũng sẽ vui vẻ giúp cậu hoàn thành.”

“Không, không giống, La Hiểu Yến cô ta là người phụ nữ biến thái.”

Trương Húc nhịn không được xì cười ra tiếng: “Biến thái, đó cũng là do chính cậu chọn. Vợ cậu ôn nhu nhàn thục, tiểu thư khuê các, thì thế nào, cậu còn phản bội cô. Được rồi, đừng rối rắm, chọc giận Mạc tiên sinh, hậu quả cũng không phải là cậu có thể thừa nhận, cậu đã làm cho anh rất thất vọng.”

--

Giữa trưa Mạc Trọng Huy chạy về nhà ăn cơm với An Noãn, người hầu nói với anh, An Noãn ăn xong bữa sáng liền lên lầu, tâm tình không tốt lắm.

Mạc Trọng Huy lên lầu, thấy An Noãn ngồi ở ban công đọc sách, cô tựa hồ rất thích xem sách vềkiến trúc, mỗi lần đọc sách đều rất chăm chú, ngay cả anh đến phía sau cô, cô cũng đều không hề phát hiện.

“Ăn cơm.” Anh nhẹ nhàng gõ lên đầu cô.

An Noãn lúc này mới buông sách xuống, xoay người nhìn anh.

“Vì sao không nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào đọc sách cũng được.”

Vẻ mặt An Noãn không sao cả nói: “Anh đừng xem tôi là bệnh nhân chứ? Không phải chỉ rút chút máu thôi sao, anh thử đi hỏi bác sĩ Thẩm xem, hiến máu có trợ giúp tuần hoàn máu, là chuyện tốt.”

Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ thở dài: “Hiến máu là chuyện tốt, nhưng em không thích hợp, thân thể vốn suy yếu, còn rút nhiều máu như vậy, em thử nhìn gương đi, sắc mặt em rất kém.”

An Noãn không chút yếu thế tiêu sái đến trước gương, lơ đễnh nói: “Nào có, ăn nhiều đồ bổ máu như vậy, sắc mặt rất hồng hào nha. Mạc Trọng Huy, là anh chuyện nhỏ hóa to.”

“Được rồi, anh không muốn tranh luận với em về vấn đề này, xuống lầu ăn cơm.”

Anh rất tự nhiên dùng cánh tay dài ôm lấy eo cô, cùng nhau xuống lầu.

Lại là một bàn thức ăn bổ máu, An Noãn cảm giác muốn ói, nhưng vẫn buộc mình ăn rất nhiều. Thân thể của cô, trong lòng cô đều biết.

“Mạc Trọng Huy, chiều nay tôi muốn ra ngoài một chuyến.” An Noãn giống như không chút để ý nói.

“Không cho phép, ở nhà nghỉ ngơi.”

Thái độ của Mạc Trọng Huy rất cường ngạnh.

An Noãn có chút tức giận, buông đũa, kêu rên: “Vậy anh vẫn nên ra ngoại quốc nghỉ phép, tôi chán ghét phải gặp mặt anh.”

Mạc Trọng Huy mày súc súc, lại thỏa hiệp nói: “Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”

“Tôi muốn đi quán cà phê, ở đó cùng các cô nói chuyện tâm sự, rất vui. Một mình ở nhà, thật sự rất nhàm chán.”

Mạc Trọng Huy nghĩ nghĩ, thản nhiên nói: “Buổi chiều anh rãnh rỗi, cùng em đến Trăm Nhạc đi dạo, đi mua thêm quần áo cho em.”

An Noãn bĩu môi: “Quần áo của tôi đã rất nhiều , cách một thời gian có chuyên gia đưa quần áo đến nhà, tất cả đều còn rất mới.”

Mạc Trọng Huy liếc mắt nhìn cô, tức giận nói: “Anh mua quần áo cho em, em có từng mặc qua món nào chưa?”

An Noãn không lời nào để nói .

--

Ăn xong cơm trưa, Mạc Trọng Huy bắt buộc cô ngủ trưa, mới lái xe đưa cô đến Trăm Nhạc. Trương Húc không có đi cùng, Mạc Trọng Huy tự mình lái xe.

Lương Mộ Tình thấy Mạc Trọng Huy, rất hưng phấn cùng kích động, chào đón đến gần: “Mạc tiên sinh, đã lâu anh không có tới, gần đây bề bộn nhiều việc sao?”

Mạc Trọng Huy đơn giản 'Ừ’ một tiếng.

Lương Mộ Tình bĩu môi, có chút bị thương. Cô chuyển hướng sang An Noãn: “An Noãn, chị và Mạc tiên sinh đến uống cà phê sao?”

“Không phải, anh ta đi dạo phố với chị.”

“Cái gì, Mạc tiên sinh đi dạo phố với chị?” Biểu tình của Lương Mộ Tình giật mình.

An Noãn ngẫm lại cũng đúng, không thể tưởng tượng bộ dáng của Mạc Trọng Huy đi dạo phố với cô, có thể dọa đến nhân viên của toàn bộ cửa hàng hay không, nghĩ đến đây, cô thay đổi chủ ý: “Mạc Trọng Huy, tôi không muốn dạo phố, tôi muốn đi xem phim.”

Anh nhíu mày: “Anh kêu Trương Húc an bài một chút.”

“Không, chúng ta tự đi mua vé, hơn nữa tôi không muốn bao hết rạp, hôm nay cho Trương trợ lý nghỉ ngơi nửa ngày đi.”

Mạc Trọng Huy gật đầu, anh biết người phụ nữ này muốn nhìn bộ dáng xấu mặt của anh. Đến rạp chiếu phim, Mạc Trọng Huy kêu cô đứng một chỗ chờ, anh chạy tới quầy vé mua vé, mua đồ ăn vặt, toàn bộ quá trình anh đều rất quen thuộc.

Ngồi trong rạp chiếu phim, trên màn ảnh thượng chiếu phim tình cảm, An Noãn đang cầm bắp ăn, Mạc Trọng Huy giúp cô cầm đồ ăn vặt còn lại.

“Mạc Trọng Huy, trước kia có phải anh thường xuyên đi xem phim?”

“Ừ?”

“Tôi thấy anh mua vé mua đồ ăn vặt, động tác không chút nào hàm hồ, không giống như là lần đầu tiên đến rạp chiếu phim, trước kia thường xuyên mang Hà Tư Kỳ đi sao?”

Mạc Trọng Huy đè mi tâm, cúi đầu trả lời: “Chưa từng đưa cô ấy đi.”

“Trừ bỏ Hà Tư Kỳ, anh còn người phụ nữ khác?”

“Em muốn biết sao?”

Trong bóng đêm An Noãn liếc anh, kêu rên: “Ai muốn biết, tôi mới không có hứng thú.”

Truyện convert hay : Thê Không Nề Trá: Lâu Gia, Ta Sai Rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio