Tất nhiên những người khác cũng phát hiện ra Văn Tự nên hỏi hắn sao lại chạy sang đây.
Chỉ thấy Văn Tự ung dung bình thản nói: "Tớ gặp người quen nên tới chào hỏi thôi, có sao không?"
Mấy nam sinh ngồi cạnh hắn vui vẻ phụ họa: "Đúng đúng đúng, bọn tớ học chung lớp mà.
"
Thảo nào ngay từ đầu tôi đã thấy mấy người này khá quen, thì ra đều là khoa máy tính.
"Phắc, thì ra các cậu học chung lớp, sao lúc nãy không nói hả!" Có người thắc mắc.
"Lúc lớp trưởng tới bọn tớ có gọi cậu ấy nhưng chắc ở đây ồn quá nên cậu ấy không nghe được!" Nam sinh ngồi cạnh Văn Tự nói.
Hiển nhiên mọi người đều tin lời Văn Tự nhưng tôi vẫn còn hoài nghi, sao sớm không chào muộn không chào mà cứ phải đợi tôi sang bàn bên hôn người ta mới tới đây chứ.
Đúng lúc này, đột nhiên có người nói một câu: "Văn Tự cũng đến đây rồi, vậy Ninh Nhiên hôn cậu ấy luôn đi! Phù sa không chảy ruộng ngoài mà!"
Sau đó mọi người bắt đầu nhao nhao lên.
"Đúng đúng, hôn Tự ca hôn Tự ca!"
"Sinh viên chăm chỉ Văn Tự đã đến đây rồi, không hôn cậu ấy thì hôn ai, mọi người thấy đúng không!"
"Ninh Nhiên mau hôn đi chứ, đang chờ đây này!"
"! ! "
Đến lạy đám hùa này luôn! Hôn cái rắm!
Tôi mặc kệ định bỏ chạy, ai ngờ vẫn bị đám người kia níu lại.
Bọn họ đẩy tôi về phía Văn Tự, trong lúc xô đẩy tôi lảo đảo bổ nhào vào người hắn.
Cũng may hắn vững vàng đỡ tôi rồi để tôi ngồi lên đùi hắn, nhưng giờ tình thế quá hỗn loạn nên tôi cũng chẳng để ý tư thế kỳ quái này.
Mọi người còn đang ra sức thúc giục tôi, không còn cách nào, tôi đành phải quay đầu nói thầm với Văn Tự: "Tụi mình hôn, hôn giả thôi nha.
"
Dù sao ở góc độ này đám người kia cũng không thấy chúng tôi hôn thật hay hôn giả.
Văn Tự nhìn tôi với ý vị không rõ, sau đó khẽ gật đầu.
"Đừng hối nữa, hôn thì hôn!" Tôi hùng hồn nói với bọn họ rồi khoác hai tay lên vai Văn Tự, sau đó bắt chước động tác hôn của diễn viên trong phim, từ từ cúi mặt tới trước cho đến khi cách bờ môi Văn Tự hai ba centimet thì nghiêng đầu giả bộ hôn.
Sau một loạt động tác, chung quanh vang lên tiếng huýt sáo vỗ tay reo hò, hưởng ứng hết sức nhiệt tình khiến tôi cảm thấy mình không làm diễn viên thật đáng tiếc.
"Mạnh nữa đi, mạnh nữa đi!" Đằng sau có người vừa la hét vừa đẩy tôi một cái, thế là tôi đụng trúng môi Văn Tự.
"! ! "
Cảm giác xấu hổ lập tức ập đến.
Đệt!
Giờ phút này, ánh mắt Văn Tự lộ ra vẻ kinh ngạc, tôi cũng sửng sốt mở to mắt, lông mi quét qua mặt hắn.
Cảm giác trên môi như bị điện giật vậy.
Tôi vội vàng lui ra.
Ngoài ý muốn, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, đừng nghĩ nhiều quá.
Tôi thầm trấn an mình như thế, đang định quay đầu bảo những người khác mình đã hoàn thành nhiệm vụ thì Văn Tự đột nhiên vòng tay qua eo ôm tôi vào lòng, sau đó chồm tới hôn lên môi tôi trong sự bàng hoàng của tôi.
"Ưm! ! "
Nụ hôn này hoàn toàn khác xa cảm giác bị hắn hôn trộm hôm đó, không nóng nảy cạy miệng tôi mà nhẹ nhàng mút môi tôi, trong miệng hắn không có vị rượu mà chỉ thoang thoảng hương bạc hà rất thơm.
Nhưng! ! Giờ đâu phải lúc để u mê, sau khi kịp phản ứng, tôi đưa tay đẩy hắn nhưng thể trạng Văn Tự mạnh hơn tôi nhiều nên tôi không cách nào đẩy được hắn, trái lại tôi giãy dụa càng làm hắn hôn sâu hơn.
Tiếng nhạc xập xình trong quán bar, tiếng hét chói tai điên cuồng chung quanh khiến tôi hơi choáng váng, tim đập như sấm.
Đầu lưỡi Văn Tự nhẹ nhàng liếm láp đôi môi mím chặt của tôi, hệt như đang gõ cửa để tôi hé miệng ra cho hắn.
Hắn thật sự nghĩ nhiều quá rồi!
Mặc dù trò mạo hiểm này đúng là phải hôn môi nhưng tôi vẫn tức, rõ ràng lúc nãy đã nói hôn giả cơ mà!
Vì vậy khi Văn Tự mút môi trên của tôi, tôi cắn mạnh môi dưới của hắn một cái.
Đồ chó con này, cho cậu chừa nhé!
Quả nhiên Văn Tự bị đau buông miệng tôi ra, cuối cùng còn nhìn tôi bằng ánh mắt chưa thỏa mãn.
Hứ, nhìn cái rắm, sau này đừng hòng hôn nữa.
Tôi thở phì phò, tên khốn này hôn miệng tôi tê hết rồi.
Một lát sau tôi sửa sang lại quần áo rồi đưa tay chà môi, đứng dậy nói với người chung quanh: "Lần này được rồi chứ gì.
"
Sau khi về bàn, tôi không ngồi chỗ cũ mà chọn ghế cách xa Văn Tự nhất.
Không thể không nói lúc nãy Văn Tự hôn tôi suýt nữa làm tôi sợ chết khiếp, may mà mọi người không nhìn ra được gì, nếu không hình tượng trai thẳng của tôi đã bị hủy hoại rồi còn đâu!
Càng nghĩ tôi càng tức, càng tức càng thấy Văn Tự gai mắt, thế là khi sắp tan cuộc tôi gọi Văn Tự ra hành lang chất vấn.
"Văn Tự, lúc nãy cậu có ý gì hả, chẳng phải tớ đã nói hôn giả rồi sao?" Mặc dù tôi hôn hắn trước nhưng đó là ngoài ý muốn, hắn cũng phải hiểu chứ.
Văn Tự nghiêm trang đáp: "Lúc nãy hôn giả nhất định sẽ bị phát hiện nên hôn thật vẫn tốt hơn.
"
Tôi khó thở: "Nhưng, nhưng rõ ràng cậu đồng ý hôn giả rồi mà.
"
"Xin lỗi.
" Văn Tự dừng một lát rồi trầm giọng nói: "Nếu cậu còn giận thì cắn tớ thêm cái nữa nhé?"
"! ! " Đại ca à, cậu có bị bệnh không đấy.
Tôi cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với hắn nữa nên bỏ lại một câu: "Không cần! ! " rồi quay người bỏ đi.
Nhưng Văn Tự gọi tôi lại rồi hỏi: "Ninh Nhiên, tớ hỏi cậu một chuyện được không?"
"Gì?"
Văn Tự nghiêm túc hỏi: "Kỹ thuật hôn của tớ thế nào?"
"! ! "
Tên gay vô sỉ này, sao càng ngày càng lố thế không biết.
Tôi lấy lại bình tĩnh rồi lạnh lùng nói: "Ha ha, dở ẹc.
"
Sau khi tan cuộc, vì tôi và Văn Tự không uống rượu nên phải dìu Tề Dật Minh và Cố Dương say mèm về ký túc xá, còn Đoàn Lâm Trạch gặp mấy người quen ở quán bar nên không đi chung với chúng tôi.
Về phòng, tôi xử lý hai con ma men kia rồi vội vã tắm rửa đánh răng đi ngủ! Một khắc cũng không muốn thấy Văn Tự nữa.
Hôm sau là cuối tuần nên tôi ngủ đến lúc tự tỉnh, lấy điện thoại ra xem đã sắp mười hai giờ trưa.
Trên điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc, tôi lần lượt mở từng cái ra xem.
——"Wechat"——
【 Cố Dương 】: Anh, chẳng lẽ anh và anh Tự đang hẹn hò à?
【 Đoàn Lâm Trạch 】: Đêm qua anh về trễ, nghe thấy trong phòng có người nói mớ gọi tên em đấy, em thử đoán xem là ai nào?
——"Diễn đàn ẩn danh" ——
【gdogpu】: Bác sĩ, hôm qua chúng tôi đã có tiến triển rõ rệt.
【gdogpu】: Cậu ấy chủ động hôn tôi rồi.
"! ! "
Cái quái gì thế.
.