Người vừa lên tiếng là Văn Tự.
Hắn sải đôi chân dài đi từ cửa tới chỗ bọn tôi.
Tên cáo già Đoàn Lâm Trạch này phản ứng rất nhanh, quay đầu bảo hắn: "Có gì đâu, chỉ là anh thấy mùi dầu gội của Tiểu Nhiên thơm quá nên đang hỏi cậu ấy dùng hiệu gì thôi.
"
Tôi cũng phụ họa theo hắn nói bừa một nhãn hiệu dầu gội.
Nhưng Văn Tự lại nhíu mày lộ ra vẻ mặt hơi kỳ quái, chẳng biết có phải vì lúc nãy nhìn thấy gì không nữa.
Nhưng tôi cũng chẳng để ý lắm.
Bởi vì giờ phút này chuyện quan trọng nhất với tôi là nghĩ xem phải làm thế nào để đề phòng trưởng ký túc xá hữu hiệu nhất.
Lúc nãy tôi hoàn toàn chắc chắn người hôn trộm mình tối qua chính là Đoàn Lâm Trạch!
Đệt, cứ nghĩ lúc cúp điện mọi người đều có mặt, trong tình huống đó mà hắn vẫn dám hôn tôi, giờ tôi chỉ cảm thấy mông mình sắp gặp nạn đến nơi rồi.
Sau này nhất định phải trốn hắn mới được!
Quyết định xong, tôi lấy áo ấm trong tủ ra mặc để che kín người mình.
Đoàn Lâm Trạch thấy tôi mặc vậy còn quan tâm hỏi tôi bị sao, có phải bị cảm rồi không.
Trời nắng chang chang thế này ai lại đi mặc áo ấm chứ.
Thấy hắn đi tới, tôi vội vàng lắc đầu nói không sao.
Sau đó ngồi xuống lấy máy sấy ra thổi khô tóc.
.
Đam Mỹ Hay
Sấy tóc xong, tôi nghe tiếng chuông báo tin nhắn Wechat vang lên, mở ra xem thì thấy Văn Tự nhắn.
【 Văn Tự 】: Tin nhắn kia của cậu vốn định gửi cho Đoàn Lâm Trạch à?
Tôi băn khoăn quay đầu nhìn Văn Tự đối diện, lúc này hắn đang ngồi trước máy tính quay lưng về phía tôi, ngón tay gõ tạch tạch trên bàn phím, nhìn giao diện có vẻ như đang viết lập trình, bộ dạng chăm chú hoàn toàn khớp với hình tượng sinh viên xuất sắc của hắn.
Thật sự nhìn không ra hắn đang vụng trộm nhắn tin Wechat cho bạn cùng phòng ở giường đối diện.
Chậc.
Cơ mà hắn cũng hóng hớt ghê, thật không giống phong cách của hắn chút nào.
Đương nhiên tôi không thể nói thật với Văn Tự được.
Vì vậy tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời.
【 Ninh Nhiên 】: Dĩ nhiên không phải rồi, cậu nghĩ nhiều quá.
Nhắn xong tôi định để điện thoại xuống, không ngờ bên kia lại nhắn tiếp.
【 Văn Tự 】: Vậy sao lúc nãy các cậu đứng gần nhau thế.
【 Ninh Nhiên 】: Chẳng phải đã nói rồi à?
【 Ninh Nhiên 】: Thì tại! ! dầu gội của tớ thơm quá làm anh ấy mê mẩn thôi.
Gửi xong câu này, một lát sau thấy Văn Tự chưa trả lời, tôi để điện thoại xuống rồi lấy hộp sữa trong tủ ra uống.
Nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ cơm, buổi trưa ăn ở căn-tin hơi ngán, thôi gọi đồ ăn ngoài vậy.
Tôi vừa uống sữa vừa mở app đặt đồ ăn, đang nghĩ xem nên ăn món gì thì chợt cảm thấy sau lưng có người tới gần! !
Tưởng là Đoàn Lâm Trạch nên tôi lập tức quay phắt lại trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.
Ai ngờ người sau lưng lại là Văn Tự.
Hắn cúi đầu đối diện với ánh mắt tôi hai giây rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Chậc, người này đang làm gì thế.
Nhưng thắc mắc này được giải đáp rất nhanh.
Văn Tự nhắn tin cho tôi qua Wechat.
【 Văn Tự 】: Ừ, tớ mới ngửi thử rồi, đúng là thơm lắm.
【 Ninh Nhiên 】:! !
Tôi cạn lời.
Hóa ra lúc nãy hắn đứng sau lưng tôi chỉ để ngửi xem dầu gội của tôi có thơm không à?
Chờ tôi đặt xong đồ ăn thì Cố Dương cũng về tới ký túc xá, vừa đặt bảng vẽ xuống hắn đi tới hỏi tôi ngay: "Ca, sao anh mặc nhiều áo thế? Không nóng à?"
"Không, hôm nay em vẽ gì thế? Cho anh xem với.
" Tôi vội lảng sang chuyện khác.
Cố Dương cũng không nghĩ nhiều mà cầm bảng vẽ lên cho tôi xem tác phẩm của mình.
Tôi đang tấm tắc khen tranh của Cố Dương thì Tề Dật Minh mở cửa, vừa vào đã la lối sao trời nóng quá, ngay khi nhìn thấy tôi, hắn hỏi oang oang: "Ê Ninh Nhiên, cậu nhắn tin trên Wechat chê tớ hôn dở quá là sao hả?"
Hắn vừa dứt lời thì cả phòng im lìm đầy chết chóc.
Còn tôi, nhân vật chính của vụ việc này, giờ này khắc này chỉ muốn lao mình ra khỏi ký túc xá cao tầng.
Sau đó cùng nhau hủy diệt đi!
Phắc!.