Nói thật thì mặc dù cách quần nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái kia của Văn Tự......!quá khủng!
Chậc, nhưng hình như không cương lên thì phải.
Tôi đang nghĩ ngợi thì Văn Tự đột nhiên ôm eo tôi bằng cả hai tay rồi bế tôi sang ghế bên cạnh trước cả khi tôi kịp phản ứng.
Sau đó hắn đứng dậy ra khỏi lớp với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.
"?"
Tên này đang làm gì vậy, tôi còn chưa kiểm tra xong cơ mà!
Văn Tự rời đi chưa bao lâu thì hội trưởng bắt đầu tuyên bố kết quả bỏ phiếu bầu hội trưởng mới lần trước.
Cứ mỗi hai năm câu lạc bộ lý luận sẽ đổi hội trưởng một lần, lần này mọi người đều bỏ phiếu cho Văn Tự.
"Được rồi, giờ kết quả bỏ phiếu đã có nên không cần thắc mắc nữa, đáp án đã hết sức rõ ràng, chúng ta cùng cho hội trưởng mới Văn Tự một tràng vỗ tay nào!" Hội trưởng cao giọng tuyên bố tin tức kích động lòng người này.
"......"
Nhưng hội trưởng mới của chúng ta, bạn học Văn lại không có ở đây.
Mọi người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, ai cũng tò mò vì Văn Tự vắng mặt.
"Ơ, Văn Tự đâu rồi?" Hội trưởng đương nhiệm băn khoăn nhìn xuống dưới đài, khi thấy tôi, hắn chỉ vào người tôi nói: "Ninh Nhiên, em gọi điện cho Văn Tự đi, mau lên."
Vì tôi và Văn Tự ở chung ký túc xá nên ai cũng nghĩ quan hệ giữa chúng tôi rất thân thiết, giờ thì hay rồi, nhiệm vụ gọi người này lại đến tay tôi.
Tôi vâng dạ rồi đi ra cửa gọi điện cho Văn Tự.
Tên này thật là, trước kia họp câu lạc bộ hắn có bao giờ vắng mặt vô cớ đâu, đang làm gì thế không biết.
Đợi một hồi bên kia mới nghe máy, tôi vội bảo hắn: "Văn Tự, cậu đi đâu vậy? Mau về đi, cậu được làm hội trưởng mới rồi đó."
Tin tức sốt dẻo này cứ để tôi nói cho hắn biết đi.
Chẳng biết Văn Tự bị gì mà thở dốc liên tục, một lát sau mới nói: "Tớ bận chút việc, lát nữa sẽ về ngay."
Lẫn trong tiếng nói chuyện của hắn còn có mấy âm thanh kỳ quái.
Chẳng lẽ hắn đang leo lầu à?
"À, vậy cậu tranh thủ nhanh lên nhé." Nói xong tôi định cúp điện thoại.
Không ngờ Văn Tự khàn giọng nói: "Ninh Nhiên, cậu gọi tên tớ lần nữa đi."
"Hả?"
Mặc dù tôi không biết hắn đang làm gì nhưng gọi tên hắn cũng chẳng chết ai, thế là tôi không nghĩ nhiều nữa mà gọi hắn một tiếng: "Văn Tự, được chưa?"
Đầu dây bên kia không trả lời mà cúp máy ngang.
Đờ mờ.
Cái đồ qua cầu rút ván!
Khoảng hai mươi phút sau Văn Tự mới quay lại rồi đi thẳng lên bục.
Hắn đứng đó thật chẳng khác nào siêu sao, mọi người dành cho hắn một tràng vỗ tay nhiệt liệt, sau đó hắn thành công lên làm hội trưởng mới.
Người mới nhậm chức đồng nghĩa với việc phải từ biệt cựu hội trưởng là đàn anh năm cuối, mọi người đến quán lẩu gần đó ăn liên hoan hết sức náo nhiệt, lúc về đã gần chín giờ rưỡi tối.
Tôi và Văn Tự về chung với nhau, sau đó nhìn thấy bảng thông báo ở tầng trệt nói toàn bộ tầng ba phải bảo trì máy móc nên hai ngày cuối tuần sẽ cúp nước cúp điện.
Tin dữ này làm tôi chết đứng tại chỗ!
Tôi đang định hai ngày tới lên ký túc xá của lớp mình ở tầng năm để ứng phó tạm thời thì Văn Tự đột nhiên bảo tôi: "Cuối tuần đến nhà tớ đi, gần trường lắm."
"Hả?"
"Chẳng phải sắp cúp nước cúp điện rồi sao? Thay vì ở ký túc xá, chi bằng cậu đến nhà tớ ở hai ngày đi." Văn Tự thản nhiên nói.
Tôi nghĩ cũng có lý nên lập tức đồng ý với đề nghị của hắn.
Văn Tự đúng là bạn cùng phòng tốt bụng mà.
Chờ tôi gom xong đồ đạc và ngồi lên taxi Văn Tự gọi, chưa đầy mười phút sau đã đến nhà hắn.
Hả, sao lại là chung cư gần trường chứ.
Tôi hỏi: "Sao cậu thuê phòng gần đây mà còn ở ký túc xá làm gì?!"
"Đây không phải nhà thuê mà là lúc trước tớ mua đấy."
"......" Này, trọng điểm là đây à? Cậu đang khoe của đúng không?
"Ý tớ là dù căn hộ này cách trường rất gần nhưng trường rộng quá nên đi học vẫn hơi mất thời gian." Văn Tự nhìn tôi, dừng một lát lại nói tiếp, "Tớ mua lâu rồi nên không cần trả tiền thuê, khi nào cần thì cứ về ở thôi."
"OK tớ hiểu rồi." Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tôi thật sự không thể hiểu nổi.
Căn hộ đầy đủ tiện nghi không chịu ở mà chen chúc trong ký túc xá chỉ để bớt đi mấy bước chân, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian cơ chứ?
Quả nhiên với sinh viên chăm chỉ thời gian là vàng bạc mà.
Vì trời đã tối nên Văn Tự bảo tôi đi tắm trước, tôi cũng không khách sáo mà vào phòng tắm cởi đồ xối nước lạnh.
Lúc đi ra, Văn Tự còn chu đáo chuẩn bị cho tôi ly sữa, uống một ngụm mới nhận ra đây là loại tôi hay uống.
"Cảm ơn cậu nhé." Tôi liếm khóe miệng rồi cảm tạ hắn.
Văn Tự ậm ừ, sau đó đến lượt hắn vào tắm.
Trong lúc Văn Tự tắm rửa, tôi trầm tư nhìn chiếc giường lớn của hắn.
Cách trên diễn đàn là: 【Ngủ chung với anh ta, quan sát xem anh ta có thở gấp, tim có đập mạnh không.】
Đúng lúc có thể thử một lần.
Qua mấy lần thăm dò trước, xem biểu hiện của Văn Tự thì hình như hắn chẳng có ý gì với tôi cả, đây là lần cuối cùng, nếu hắn vẫn biểu hiện bình thường thì tôi có thể loại trừ hắn rồi.
Tắm xong Văn Tự đi ra ngoài, tôi ngồi trên giường bảo hắn: "Mau ngủ đi, trễ rồi đấy."
Nói xong tôi còn vỗ vỗ lên giường hắn.
Văn Tự: "......"
Tôi: "?"
Văn Tự: "Ừ."
Văn Tự sấy khô tóc cho cả tôi và hắn rồi mới cho tôi lên giường đi ngủ.
Tôi vừa nằm xuống thì Văn Tự chợt hỏi: "Trước đây cậu đã bao giờ ngủ chung với ai chưa?"
"Hả?" Tôi nghĩ ngợi rồi nói: "Có chứ, lần trước Cố Dương sợ sét đánh nên sang ngủ chung với tớ đấy."
Văn Tự: "......"
"Sao thế?" Tôi hỏi.
"Không có gì, ngủ đi." Văn Tự nói xong có vẻ không vui lắm, sang bên kia giường nằm xuống.
Sau khi tắt hết đèn, ánh trăng vằng vặc rọi vào người chúng tôi như đắp một tấm chăn mỏng.
Chung quanh rất yên tĩnh, giường rất rộng, mặc dù tôi và Văn Tự nằm cách nhau một khoảng nhưng khi quay đầu lại tôi vẫn thấy được góc nghiêng hoàn mỹ của Văn Tự, dưới ánh trăng lộ ra vẻ lạnh lùng bất phàm.
Giờ phút này hắn đã nhắm mắt lại, nhìn bề ngoài chẳng có bất kỳ cảm xúc dao động nào.
Còn tôi chỉ mới nhìn một lát mà tim đã bắt đầu đập rộn lên.
"......"
Phắc, sao người hồi hộp lại là tôi chứ.
Văn Tự nhìn như không có bất kỳ động tĩnh gì.
Chẳng lẽ tôi không phải trai thẳng sao?
Tôi lập tức quay lưng về phía Văn Tự, trong lòng phủ nhận ý nghĩ nguy hiểm này.
Vì lúc ngủ tôi quen luồn tay dưới gối nên khi thò tay phải xuống gối thì mò được một vật giống như miếng bịt mắt.
Tôi nghĩ thầm dù sao đầu óc mình cũng đang loạn, thôi thì đeo bịt mắt để ngủ cho ngon.
Thế là tôi kéo vật kia ra trùm lên đầu.
Kết quả phát hiện có gì đó sai sai, đây không phải miếng bịt mắt, tôi cầm nó sờ soạng một lát, cảm thấy cái này hình như là......!quần sịp tam giác thì phải?
Để chắc ăn, tôi bật đèn lên, sau đó trông thấy một cái quần sịp màu đen nằm trong tay mình.
Nhìn nó hết sức quen mắt, cực kỳ giống cái bị mất của tôi, phải rồi, đây chính là......!cái quần sịp mà tôi thích nhất!.