"Tiểu Triệt, lần này thư viện Võ Nhai mở cửa, ta lệnh cho ngươi dẫn theo đệ tử tông môn đến giương cao uy nghiêm của tông môn chúng ta."
Nhìn Tiểu Triệt ngủ ngon lành trên ghế bập bênh, Thanh Nguyệt truyền âm đ ến nói.
"Không đi"
Giang Triệt không liếc mắt nhìn sư tôn lấy một cái, hắn đứng dậy đi về phía hồ sâu cách đó không xa, ngồi xổm xuống cầm cần câu câu cá. Nhược Tư Vi không ngờ sư huynh bây giờ ngay cả sư tôn cũng không thèm nể
mặt, nàng ta bước lên chỉ trích.
"Sư huynh, tuy bây giờ huynh bị tổn thương đạo tâm, nhưng huynh không tôn trọng sư phụ như vậy, chờ sau khi huynh thanh tỉnh..."
Nàng ta còn chưa nói hết, Thanh Nguyệt đã ngắt lời.
"Nếu lần này ngươi có thể mang một phần kinh văn đại nho về thì ta sẽ đồng ý yêu cầu rời khỏi tông môn của ngươi."
Bây giờ Tiểu Triệt vốn không tôn trọng người sư tôn là bà ấy, muốn để hắn đến Đại Chu thì nhất định phải trả một cái giá nào đó, mà cái giá này chính là việc rời khỏi tông môn mà hắn đã tâm tâm niệm niệm mãi.
Lời này vừa nói ra, cả hai người đều sửng sốt.
"Sư tôn..."
Nhược Tư Vi hơi lo lắng, chẳng phải nói lần này là để sư huynh dùng kinh văn đại nho gột rửa linh hồn, chữa lành đạo tâm sao?
"Thành giao."
Giang Triệt nhanh chóng tiến lên đồng ý.
'Thanh Nguyệt cũng không lập tức giải thích với tiểu đồ đệ, nhìn thấy Tiểu Triệt đồng ý thì trong lòng rất vui. Chỉ cần được kinh văn đạo nho gột rửa, bà ấy không tin Tiểu Triệt sẽ đưa ra yêu cầu vô lễ như kia nữa.
"Nếu vậy thì ta sẽ báo tên của ngươi lên trên. Nửa tháng nữa thư viện Vô Nhai sẽ mở cửa, thế nên ngươi mau chóng chuẩn bị một chút, ngày mai lên đường đến Đại Chu."
Giang Triệt gật đầu.
"Được, có điều ta cần ngài nhắc lại lời vừa rồi một lân nữa."
Nói xong, chỉ thấy một viên đá lưu ảnh xuất hiện ở trong tay hắn.
Giá của đá lưu ảnh cực kỳ đắt, công đoạn chế tạo cũng rất rườn rà, nhưng đối với Giang Triệt mà nói thì cái này cũng không phải thứ gì quý hiếm, dù sao hắn cũng có thân phận là đệ tử của Thanh Nguyệt.
Nhìn đá lưu ảnh trong tay hắn, Thanh Nguyệt ngẩn ra, hơi nhói lòng nhìn về phía Giang Triệt.
"Ngươi nhất định phải rời khỏi tông môn sao?”
"Từ nhỏ đến lớn, đã có khi nào ta đối xử tệ với ngươi không? Ta thừa nhận vài ngày trước là ta chưa điều tra rõ đã hiểu lầm ngươi, nhưng chuyện đã sáng tỏ, ngươi còn muốn ta phải làm thế nào nữa?"
Giang Triệt lắc đầu.
"Ngươi đối xử với ta rất tốt, thậm chí ngay cả việc tu luyện của sư muội cũng giao phó cho ta, đủ để thấy ngươi rất coi trọng ta. Đối với chuyện vài ngày trước, ta chưa bao giờ để trong lòng, nhưng có một câu nói rất hay là 'mọi người đều có
chí hướng khác nhau, đừng cưỡng cầu thì hơn.
Mọi chuyện trong tương lai đều không xảy ra, thậm chí ngay cả chuyện vu hãm lần này cũng có kết quả. Quả thật là hắn không có bất cứ lý do gì để rời khỏi tông môn, nhưng hắn thực sự rất mệt mọi.
Nếu như vẫn còn ở bên cạnh các nàng, dựa vào tính tình cẩn thận của Lâm Vũ, hắn ta nhất định sẽ loại bỏ hắn cho yên tâm. Hơn nữa hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh "tam nữ thị phu'*.
*tam nữ thị phu: Ba người phụ nữ hầu một chồng.
Điều này khiến hắn cảm thấy kinh tởm.
Thanh Nguyệt ngây người, trong đầu hiện lên một hình ảnh.
"Sư tôn, ta nhất định phải tu luyện thật tốt để sau này lớn lên sẽ bảo vệ người, bảo vệ đại sư tỷ."
"Bọn họ đều nói thiên phú của ta rất mạnh, chắc chắn chí hướng sẽ cao xa, nhưng bảo vệ sư tôn chính là chí hướng của ta."
Đứa trẻ bảy tuổi đứng dưới ánh mặt trời, quơ thanh kiếm gỗ trong tay kiên định mở miệng nói với bà ấy.
Từ trước cho tới nay, dường như Tiểu Triệt cũng vẫn luôn làm như vậy. Mọi người đều có chí hướng khác nhau, không nên cưỡng cầu?
Thanh Nguyệt không biết mình rời khỏi đó như thế nào, nàng ấy chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, rất đau.
Một đêm này nàng ấy không ngủ, lặng lẽ nhớ lại quá khứ. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, tựa như có âm thanh quanh quẩn bên tai, giọng điệu nỉ non.
Nàng ấy không nghe rõ giọng nói đó đang nói gì, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, như rơi vào hầm băng.
"Đừng... Không..." "Sư tôn sai rồi."
Thanh Nguyệt đột nhiên tỉnh dậy, từng sợi tóc dính sát lên làn da trắng như tuyết.
Nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, Thanh Nguyệt không kịp thả lỏng, nàng ấy vội vàng chạy ra khỏi phòng, khi nhìn thấy cây đào trên vách đá kia, chẳng biết tại sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng yên ổn.
Cây đào này là khi Tiểu Thiền và Tiểu Triệt nhập môn, ba sư đồ bọn họ đã tự tay trồng. Tuy nói bảo vật trên Bạch Vân Phong rất nhiều, nhưng Tiểu Triệt lại để ý đến cây đào này nhất.
Hằng năm khi hoa nở, hẳn sẽ hái hoa đào, ủ rượu hoa rồi chôn xuống dưới gốc cây, chờ năm sau khi hoa nở tiếp, sư đồ bọn họ sẽ cùng nhau uống.
Những nhịp tim đập dồn dập trước đó, dường như có liên quan đến cây đào này.
Thanh Nguyệt là cường giả Sinh Tử Kỳ, tuổi thọ mấy nghìn năm, đối với nàng ấy chuyện đoán trước được hoa phúc không khó, nhưng điều gì lại khiến cho tim nàng ấy loạn nhịp như vậy?
Thanh Nguyệt nghĩ mãi không ra lý do, lập tức nhắm mắt lại bắt đầu suy luận.
'Trăng sáng sao thưa, ánh trăng lạnh lùng rơi xuống người của nàng ấy, nhưng lại không cảm nhận được chút lạnh lẽo nào. Hoa đào tùy ý đung đưa theo gió, thoát khỏi sự ràng buộc, bay về nơi xa.
Những tia nắng mặt trời đầu tiên của sớm mai buông xuống, mây mù tràn ngập khe núi, nhìn từ Bạch Vân Phong xuống, nơi đây tựa như tiên cảnh.
Nhược Tư Vi đi ra khỏi phòng, khi thấy sư tôn đang khoanh chân ngồi dưới gốc cây thì không khỏi sửng sốt, nàng ta bước qua đó, phát hiện sư tôn dường như đang tu luyện nên cũng không quấy rầy.
Hôm nay nàng ta phải đi cùng sư huynh đến Đại Chu, nhất định phải mau chóng đến tập trung.
Khi Nhược Tư Vi chạy đến Tử Tiêu Phong, nhìn thấy khoảng sân rộng lớn không một bóng người thì sửng sốt, sau đó mới nhớ ra thời gian tập trung là giờ Thìn, nàng ta tới hơi sớm rồi.
Bây giờ còn cách thời gian tập trung khoảng một canh giờ, Nhược Tư Vi suy nghĩ trong chốc lát, lập tức tìm một vị trí để luyện kiếm, kiên nhẫn chờ đợi.
Thật ra nàng ta hơi muốn đi ăn điểm tâm, nhưng nghĩ tới thái độ của sư huynh, nếu mọi người có mặt đủ rồi mà nàng ta còn chưa xuất hiện thì chắc chắn hẳn sẽ không đợi nàng ta.
Một canh giờ không lâu lắm, cũng là thời gian để nàng luyện xong mấy bộ kiếm quyết, mà trong một giờ này đã có không ít đệ tử xuất hiện ở Tử Tiêu Phong. Trong đó có người đang đến báo cáo với tông môn, cũng có người chuẩn bị đến
Đại Chu.
Ngô Thần vừa đến nơi đang chuẩn bị chào hỏi với mấy vị bằng hữu thì chợt nhìn thấy Nhược Tư Vĩ, hắn ta lập tức quay đầu lại chào hỏi.
"Nhược sư muội, sao ngươi lại luyện kiếm một mình thế?"
"Lão Giang đâu?"
'Tông môn khuyến khích đệ tử cạnh tranh, thế nên cũng có không ít người khiêu chiến với Giang Triệt. Tuy tất cả đều bại trận, nhưng Giang Triệt là một người khiêm tốn, dù có thắng thì cũng sẽ không bao giờ kiêu ngạo, ngược lại sẽ
nói chuyện riêng với người khiêu chiến mình để kiểm chứng bản thân.
'Thế nên cũng không có nhiều đệ tử vì đánh thua mà oán hận hắn, ngược lại bọn họ còn rất vui lòng tiếp tục khiêu chiến.
Mà Ngô Thần chính là một người đam mê thách đấu, mỗi tháng đều sẽ thách đấu một lần. Nhưng hai tháng này Giang Triệt mất hút, cũng khiến cho hắn ta có chút nóng lòng, thế nên khi biết hắn muốn đến thư viện Vô Nhai thì cũng lập tức nộp đơn xin tông môn đi.
Vì thế chuyến đi lần này cũng có hắn ta.
Nhược Tư Vi tra kiếm vào vỏ nói: "Sư huynh, lát nữa sư huynh sẽ tới."
Sư huynh là một người rất coi trọng chữ tín, tuy hôm qua sư tôn không nói lại những lời kia một lần nữa, nhưng chắc chắn sư huynh sẽ tới.
Nghe vậy Ngô Thần hơi nghi hoặc hỏi. "Lạ thật đó, ngươi vậy mà lại không đi cùng với hắn hả?”
Trước kia Nhược Tư Vi cứ như cái đuôi nhỏ theo sau lão Giang, chỉ cần không phải là nhiệm vụ nguy hiểm thì lão Giang cũng sẵn sàng dẫn nàng ta theo.
Nhược Tư Vi rơi vào im lặng một hồi. Là vì nàng ta không muốn đi cùng chắc?
Là đại sư huynh không nguyện ý nhìn thấy nàng ta ấy.
Mà Ngô Thần cũng nhớ lại chuyện hai tháng trước, hắn ta vỗ vai nàng cười nói:
"Lão Giang đối xử với ngươi như muội muội ruột, ngươi dỗ dành hắn nhiều một chút, đừng quá kiêu ngạo, nếu không có một ngày nào đó ngươi sẽ phải hối hận đấy."
Tuy nói chuyện vu oan này ồn ào rất lớn, nhưng dù sao cũng là Nhược sư: muội bị trúng huyễn thuật, vẫn có thể tha thứ. Hắn ta vẫn khá hiểu tính tình của lão Giang, chỉ cần chịu nhận lỗi và can đảm xin lỗi thì mọi chuyện đều rất dễ thương lượng.
Hơn nữa dựa vào sự chiều chuộng sư muội của lão Giang, hắn sẽ càng không tức giận.
Nhược Tư Vi cười khổ.
Nàng ta đã đỗ suốt hai tháng nay rồi, nhưng thái độ của sư huynh với nàng ta vẫn không dịu xuống chút nào.
"Giang sư huynh tới rồi."
Đột nhiên, một đệ tử nhìn thấy bóng người xuất hiện cách đó không xa, chợt kinh ngạc vui mừng mở miệng nói.