Trác Hạo Hi nắm chặt quần áo, chậm rãi bước đi trêи đường, tuyết bay đầy trời ập vào trước mặt.
Mộc Cẩn Hiền anh đi đi, đi đi! Anh đi rồi, thì không còn ai đến dao động lòng tôi. Nhất định lần này, tôi sẽ không bị hủy hoại trong tay anh nữa.
Mộc Cẩn Hiền ngồi trêи máy bay, nhìn phong cảnh bên dưới xa dần. Cảm xúc dâng trào, Trác Hạo Hi, tôi sẽ không để cậu có cơ hội làm tôi chật vật như thế thêm lần nào nữa đâu.
Lạc Hoài An an si ngốc nhìn tuyết đầy trời ngoài cửa sổ, ngày đó y ngã vào đống tuyết, người kia dừng xe ở bên cạnh y, hắn bước xuống xe, anh tuấn đến nỗi làm người ta phải liếc mắt nhìn, "Cậu muốn đi đâu, tại sao lại mặc ít như vậy?"
Hắn cởi chiếc áo khoác dày xuống khoác lên người y, đây là lần đầu y cảm nhận được ấm áp từ người khác, chỉ là một chiếc khoác áo, lại làm y cứ thế lún vào tình cảm ấy. Kết quả là, người kia thật ra lại có tình cảm với người khác, nên chỉ xem y là người thay thế. Chuyện như thế sao y có thể chấp nhận được!
Mạc Ninh Viễn ngồi bên quầy bar chống cằm, ánh mắt bỗng nhiên trống rỗng.
Lạc Hoài An an dựa vào ghế, "Thế nào? Thất tình nên đến chỗ tôi mượn rượu giải sầu sao?"
Mạc Ninh Viễn nâng cằm lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giống như bùi ngùi xúc động mà nói: "Vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào, An An, tôi muốn theo đuổi cậu, chắc trong lòng cậu không có người khác đâu?"
Lạc Hoài An an sửng sốt, cười ha hả, "Theo đuổi tôi? Tôi đây mới không cần cậu, trong nhà cậu đang nuôi vị hôn thê, mà còn dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, người không đáng tin nhất chính là những người như cậu, tôi chẳng thèm làm dự bị đâu."
Mạc Ninh Viễn nhìn mặt Lạc Hoài An an bất cần đời, không khỏi nhướng mày, "An An, tôi nghe nói cậu rất thích nghe kể chuyện, có lúc người ta kể cho cậu chuyện đau buồn, thảm thương, cậu sẽ miễn phí cho người ta một ly Nhất Đao Lưỡng Đoạn, cái này không giống với cách làm ăn của cậu."
"Thế nào? Cậu cũng muốn kể chuyện cho tôi nghe?" Lạc Hoài An an hào hứng ngẩng cao nhìn Mạc Ninh Viễn, "Tôi cho cậu biết, tôi chỉ thích nghe chuyện buồn thôi đó."
Trong lòng Mạc Ninh Viễn thầm mắng câu: Biến thái.
"An An, tôi không muốn kể chuyện, tôi muốn nghe kể chuyện, cậu kể chuyện của cậu cho tôi nghe được không?"
Lạc Hoài An an nhàn nhạt mỉm cười, lắc đầu, "Tôi không kể cho cậu đâu."
Mạc Ninh Viễn vô vị nhếch miệng, đột nhiên ánh nhìn bị một người ngoài cửa hấp dẫn, "An An, có phải cậu có em trai không?"
"Không có!" Lạc Hoài An an không chút nghĩ ngợi nói. Em trai, y làm gì có em trai!
Tịch Vân đứng bên quầy bar nhìn Lạc Hoài An an trước mắt, mặt đỏ lên, cậu lén chạy tới A thị, nghe nói A thị có quán bar rất nổi tiếng nên đã lập tức đến đây, lại không nghĩ tới người đứng sau quầy bar kia lại có ngoại hình giống cậu đến tám phần.
"Xin chào." Tịch Vân nhìn Lạc Hoài An an mà tâm tình kϊƈɦ động, một cỗ cảm giác thân thiết từ trong lòng trỗi dậy.
Lạc Hoài An an nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cảm xúc chập trùng, cũng chỉ vì gương mặt này!
"Muốn uống gì?" Lạc hoài an hỏi.
Đôi mắt Tịch Vân trong trẻo nhìn chằm chằm vào Lạc Hoài An an, "À, tôi nghe nói trong quán có chiêu bài rượu là Nhất Đao Lưỡng Đoạn."
Lạc hoài an nhẹ gật đầu, "Đúng vậy!"
"Vậy cho tôi một ly Nhất Đao Lưỡng Đoạn đi." Tịch Vân ôn tồn nói.
Ánh mắt Mạc Ninh Viễn từ chỗ Tịch Vân chuyển qua nhìn Lạc Hoài An an , vẻ ngoài hai người tuy giống nhau, nhưng khí chất lại khác xa nhau.
"Anh và tôi có vẻ ngoài thật giống nhau! Trong nhà anh còn có ai nữa không? Nói không chừng chúng ta là thân thích nha." Tịch Vân mỉm cười nói.
Lạc Hoài An an lấy một ly rượu nửa xanh, nửa đỏ đẩy lên trước mặt Tịch Vân, "Tôi là cô nhi, cha mất rồi, mẹ tôi cũng thế. Đoán chừng cũng không có quan hệ gì với cậu."
Tịch Vân cúi đầu xuống, cậu là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ thân thể không tốt, sống an nhàn sung sướиɠ, khó có được thiện cảm với người khác, lại không nghĩ rằng nhận phải sự lạnh nhạt như vậy. Nhất thời, đôi mắt cảm thấy chua xót muốn rơi lệ.
Mạc Ninh Viễn yên lặng uống rượu, nhìn Lạc Hoài An tức giận, y quen biết Lạc Hoài An an được năm, chưa bao giờ thấy người này có chút rung động nào, thái độ luôn vô cùng ung dung, mà bây giờ, Lạc Hoài An an lại trở nên kϊƈɦ động. Mạc Ninh Viễn có thể thấy được tâm tình Lạc Hoài An an bây giờ hỏng bét, lại không hiểu rõ lửa giận này từ đâu mà tới.
Tịch Vân nhìn ly rượu trước mắt, đôi mắt thanh tịnh, "Tôi từng uống qua một ly rượu giống hệt vậy, có điều nó không phải tên là Nhất Đao Lưỡng Đoạn, mà tên là Nương Tựa Lẫn Nhau."
Lạc Hoài An an lộ ra một nụ cười chế nhạo, "Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, nhưng khi tai họa đến nơi đều tự bay đi cứu lấy mình, những người sống nương tựa lẫn nhau đều nhanh chóng muốn nhất đao lưỡng đoạn."
Miệng nhỏ Tịch Vân uống rượu, trong mắt lộ ra mấy phần ủy khuất, Lạc Hoài An an nhìn bộ dáng Tịch Vân thầm thở dài, đứa trẻ đáng thương biết bao, mới nhỏ xíu tuổi đã bị người ta làm hư, cũng không biết trêи đời này còn có người xấu.
"Hai ngàn tám, cảm ơn." Lạc Hoài An an nói.
Tịch Vân sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lạc Hoài An an, "Đắt quá!"
Mạc Ninh Viễn vui sướиɠ nở nụ cười, "Quán An An mở chính là quán bar cao cấp, giá cả thấp thì không thể hiện được đẳng cấp của quán bar này đâu."bg-ssp-{height:px}
Tịch Vân đỏ mặt mở bóp tiền ra, xưa nay cậu ra ngoài không dùng tiền, chỉ quẹt thẻ, lần này do cậu chạy ra ngoài chơi, không có kinh nghiệm, trêи người cũng không mang nhiều tiền.
"Tôi không đủ tiền." Tịch Vân nhỏ giọng nói. Gương mặt thanh tú cúi thấp xuống, trong đôi mắt thật to ngập đầy nước.
Lạc Hoài An an cau mày, ngữ khí lạnh lùng nói: "Cậu không đủ tiền thì đừng nên tới đây."
Mạc Ninh Viễn nghiêng đầu, "An An tốt, người ta là lần đầu tới đây, không biết quán cậu mở là hắc điếm, thôi bỏ qua đi."
Lạc Hoài An an vuốt tóc, khinh bỉ nhìn Mạc Ninh Viễn, "Không phải mất tiền của cậu, nên cậu đâu có đau lòng, quán tôi mở chính là quán bar cao cấp đó." Lạc Hoài An an cao ngạo nói.
Tịch Vân cắn môi, chân tay luống cuống mà nói: "Có thể cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Để tôi gọi người đến trả tiền cho anh."
Lạc Hoài An an thở dài, "Lần này coi như tôi xui xẻo, không cần cậu phải trả tiền, miễn là lần sau cậu đừng đến đây nữa là được rồi."
Tịch Vân ngẩng đầu, đôi mắt mở thật to, ánh mắt tràn đầy khó hiểu cùng tổn thương, cuối cùng Tịch Vân giống như không chịu được, chạy bán sống bán chết. Mạc Ninh Viễn nhìn bóng lưng Tịch Vân chạy trối chết, nhìn trêи bàn còn lại nửa chén Nhất Đao Lưỡng Đoạt, âm thầm lắc đầu, "An An, cậu không bình tĩnh."
Lạc Hoài An an liếc nhìn Mạc Ninh Viễn, lạnh lùng nở nụ cười, "Ninh Viễn, là cậu không bình tĩnh."
"Có sao?" Mạc Ninh Viễn quay đầu hỏi.
Lạc Hoài An an gật đầu, "Đương nhiên là có, vẻ ngoài xinh đẹp của người ta làm tâm cậu không bình tĩnh kia kìa."
Mạc Ninh Viễn nâng cằm lên, nở nụ cười, "An An, cậu đang khen cậu ấy sao? Tôi thấy vẫn là nên khen cậu! Dù sao vẻ ngoài của cậu và cậu ấy rất giống nha."
Lạc Hoài An an híp mắt, "Bản thiếu gia trời sinh quyến rũ, nếu như muốn khen bản thân mình thì cần phải vòng vo thế à?"
Mạc Ninh Viễn gật đầu, "Đúng ha."
Tiêu Sở vuốt bức ảnh chụp để trong bóp da, tâm tình thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được, "Tịch phong, em đang ở đâu?"
Lâm Lập đi đến, "Tịch Vân thiếu gia trở về, nhưng mà sức khỏe lại không được tốt lắm."
"Có chuyện gì xảy ra?" Tiêu Sở hỏi thăm.
Lâm Lập nhún vai, "Tình huống cụ thể không rõ, chỉ nghe nói đi vào quán rượu, sau đó khóc chạy ra ngoài."
"Quán bar? Sao em ấy lại đến loại chỗ đó?" Tiêu Sở nhíu mày, trêи mặt lộ ra mấy phần vẻ lo lắng.
"Quán bar đó, không cần phải mở nữa." Tiêu Sở tàn nhẫn nói. Khi hắn còn bé, lúc sinh ra đã mang bệnh nặng, cần có tuỷ xương phù hợp, lúc ấy chỉ có tủy xương của thiếu gia Tịch gia là phù hợp, vì thế hắn thiếu Tịch Vân một cái mạng, nên từ nhỏ đã vô cùng quan tâm đến em trai nhu nhược này, nhưng mà tình cảm dần dần biến chất đến lúc hắn gặp được người kia.
Hắn thích ai, hắn cũng không rõ. Nhưng hắn không thể bỏ qua cái ơn cứu mạng này được.
Tiêu Sở đi vào phòng bệnh, Tịch Vân ngồi thẳng người, nghiêng đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiêu ca." Nhìn thấy Tiêu Sở, tâm trạng Tịch Vân đang sa sút, lập tức cao hứng trở lại.
Tiêu Sở cười cười với Tịch Vân, "Sao vậy? Dám học theo người khác trốn nhà đi chơi rồi bị ức hϊế͙p͙."
Tịch Vân cúi đầu xuống, mặt đỏ lên, "Thật ra là tại em không tốt, em không mang theo đủ tiền để trả, có điều ông chủ của quán rượu hình như không thích em, thật lạ là em chưa từng làm mích lòng y chuyện gì!"
"Y dám làm gì em?" Đôi mắt Tiêu Sở trở nên nguy hiểm.
Tịch Vân lắc đầu, "Không có gì, y chỉ nói với em là lần sau không nên đến đó, thật là, em cũng không phải không có tiền, chỉ tại không mang đủ tiền thôi."
"Người ta không muốn em đi thì em đừng đi, dù sao mấy loại chỗ như vậy cũng không có gì tốt đẹp." Tiêu Sở kháng cự nói.
Tịch Vân cắn môi, "Nhưng mà em rất thích ông chủ kia. Mặc dù y không thích em, mà ngoại hình của y lại rất giống với em, nhưng mà khi em hỏi gia thế của y, thì y lại nói cha mẹ của y đều đã mất."
Tiêu Sở ngẩng đầu lên, hai tay nắm lấy bả vai Tịch Vân, "Em nói ngoại hình của em và y rất giống nhau?"
Tịch Vân gật đầu, "Đúng vậy! Quán bar đó cũng thật là lạ, tên là Biệt Ly Hạnh Phúc, chiêu bài rượu của quán tên là Nhất Đao Lưỡng Đoạn, em nghe người ta nói, ông chủ của quầy rượu kia cũng rất quái lạ, thích người khác kể cho y nghe chuyện buồn."
Là y, nhất định là y! Tịch Vân nói cái gì lúc sau Tiêu Sở cũng không nghe được nữa.