“Nhện, kịch độc.” Vu Dương nói ngắn gọn, cằm hất về phía cổ của Thẩm Thiên Huy.
Chúng tôi định thần nhìn lại, nơi đó quả nhiên có một con nhện màu đen rất nhỏ đang bò lổm ngổm, vởi vì Thẩm Thiên Huy cũng đang mặc quần áo màu đen nên ban nãy không thấy rõ.
Mà lúc này, con nhện kia dường như biết chúng tôi đã phát hiện ra nó, không di chuyển nữa, lẳng lặng nằm xuống.
“Dùng lửa đốt.” Vu Dương từ từ đứng lên, chậm rãi nói: “Đừng nói lớn tiéng, Thẩm Thiên Huy, không cần làm gì cả, cố gắng thở nhẹ.”
Anh vừa dứt lời chúng tôi đều trở nên căng thẳng, nhưng khổ nhất chính là Thẩm Thiên Huy, trên người không chỉ có một con nhện độc mà còn có một con mèo.
“Đừng động đậy đó.” Huyền Kỳ nói nhỏ bảo Diệu Diệu, sau đó rón ra rón rén đi về phía bàn trà —- tôi nhớ ở đó có một cây đèn cầy và một cái bật lửa.
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung, tôi cũng là lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách từ bàn trà đến bệ cửa sổ lại xa như thế. Mãi đến lúc đi được chỗ bàn trà, ngồi xuống bắt đầu tìm kiếm, đầu Huyền Kỳ đã chảy đầy mồ hôi.
Chỉ mấy động tác xới tung đồ đạc thì một cây đèn cầy đã được lấy ra, tôi thở phào, cho rằng đã có thể giải quyết chuyện này, nhưng không ngờ, sau đó, khi lật hết tất cả các vật dưới bàn trà ra, lại không thể tìm được bật lửa.
Mồ hôi trên đầu Huyền Kỳ càng lúc càng nhiều, chảy dọc xuống theo gương mặt, cậu nhìn đồ vật rải rác trên đất, hơi sững sờ, sau đó luống cuống chân tay ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
Thẩm Thiên Huy đưa lưng về phía bàn trà, không biết đã xảy ra chuyện gì, không dám động đậy, thấy chúng tôi như thế cũng hơi gấp gáp.
Sao lại không có bật lửa chứ, rõ ràng là đặt ở đó mà, tôi nghĩ một lúc, bỗng nhìn về phía cửa phòng bếp, đúng vậy, có thể dùng bếp gas mà.
Tôi không dám lên tiếng, chỉ có thể nhép môi thành chữ “phòng bếp”, khẽ hất đầu.
Huyền Kỳ hiểu ý, cầm lấy cây nến, chuẩn bị đến phòng bếp.
Có lẽ là cậu ngồi trên đất đã lâu, lại vì căng thẳng nên khi cậu đứng dậy hơi không vững, chân loạng choạng mấy bước, đột nhiên đụng “ầm” một cái vào góc bàn trà.
Âm thanh không lớn lám, nếu bình thường có lẽ sẽ không thể nghe được, nhưng lúc này, khi cả phòng đều đang vô cùng yên tĩnh, tiếng động này lại hơi chói tai, Huyền Kỳ hết hồn trợn to mắt, quên cả đau đớn.
Chỉ một thoáng ấy, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng —- cùng lúc đó, con nhện kia đột nhiên khẽ run lên, sau đó lười biếng bò dậy.
Vẻ mặt Vu Dương lạnh lẽo, toàn thân căng chặt, nhìn chằm chằm vai Thẩm Thiên Huy, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Khác với chúng tôi, Thẩm Thiên Huy lại vô cùng bình tĩnh, không biết anh ta đã dùng cách gì, ngay cả hơi thở cũng không hề có, cứ như một pho tượng hoặc một gốc cây bị Diệu Diệu đu lên.
May là con nhện kia cũng bò không bao lâu thì dừng lại, Huyền Kỳ cũng hít một hơi, đi về phía phòng bếp.
Đồng hồ treo tường vang lên mấy tiếng “lách cách”, âm thanh vang vọng rõ ràng trong không trung, tôi nhìn Huyền Kỳ, Vu Dương nhìn Thẩm Thiên Huy, ai cũng không dám thay đổi tư thế, dù là Diệu Diệu cũng yên lặng vắt vẻo trên lưng Thẩm Thiên Huy, chòm râu hơi động đậy, có lẽ việc duy trì dáng vẻ này là vô cùng gắng sức.
Huyền Kỳ rốt cuộc vào phòng bếp một lúc sau, trong bếp truyền đến tiếng mở bếp gas.
Trong lòng tôi căng thẳng, đột nhiên nhớ đến, bếp gas trong nhà đã hết sức cũ kĩ, chỉ mở một chút nhất định sẽ không thể lên lửa, mà âm thanh mở bếp lại rất ồn, nếu cứ như vậy….
Tôi định nói gì đó nhưng lại không kịp nữa, trong bếp truyền đến tiếng “tạch tạch”, quả nhiên không lên lửa. Huyền Kỳ có lẽ đã khá nóng nảy, hoặc là cảm thấy phòng bếp khá xa nên không chút do dự cứ mở một cái, hai cái rồi ba cái, con nhện kia dường như bị đánh thức, chân động đậy, hình như đang duỗi người.
Tôi thầm cảm thấy không ổn, định gọi Huyền Kỳ dừng tay, nhưng lại không dám lên tiếng, đành nhìn về phía Vu Dương, muốn hỏi anh nên làm sao bây giờ.
Vu Dương thì lại không chú ý đến tôi, anh đang hết sức chăm chú, sắc mặt nặng nề.
Con nhện lại bắt đầu chuyển động, tốc độ vô cùng nhanh, có lẽ không đến một phút nữa sẽ bò đến cổ Thẩm Thiên Huy.
Ngay lúc này, Huyền Kỳ giơ cây đèn cầy đã được đốt cháy đi ra khỏi phòng bếp.
Tôi vừa gấp vừa căng thẳng, trên người đều là mồ hôi, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng nhép môi bảo cậu nhanh lên một chút nhanh lên một chút, vừa nhìn con nhện trên vai Thẩm Thiên Huy, muốn báo cho cậu biết tình huống hiện tại.
Huyền Kỳ nhìn theo tầm mắt tôi, nhưng bởi vì khoảng cách xa không thấy rõ, hơi khó hiểu, cứ từ từ bước từng bước đến.
Con nhện đã bò đến cổ áo, chuẩn bị bò lên, tôi cũng sắp điên theo.
Khi lại gần thêm một chút, Huyền Kỳ rốt cuộc hiểu tại sao tôi lại lo lắng đến thế, mặt cũng biến sắc, không suy nghĩ nhiều, bước mấy bước dài, đưa cây đèn cầy đến, ngọn lửa lập tức bén lên người con nhện.
Một tiếng “xèo” vang lên, có ngọn khói xanh lượn lờ bay lên, trong không trung tràn ngập mùi khét.
Huyền Kỳ sau khi dí đèn cầy đến thì buông xuôi tất cả, quần áo Thẩm Thiên Huy lại bị đốt, anh ta bị bỏng nhảy bật lên, Diệu Diệu và con nhện rơi khỏi người anh ta.
Vu Dương nhanh tay lẹ mắt, bước đến hai bước, cầm một chén nước trên bàn trà, giội lên, may là lửa không lớn, gặp phải nước lập tức bị dập tắt.
Thẩm Thiên Huy thở phào, đặt mông ngồi lên đất, ôm ngực thở gấp: “Diệu Diệu, cô thật đúng là, chọn lúc như thế mà nhảy lên người tôi, suýt nữa mệt chết tôi rồi.”
Cách chân anh ta không xa, một con nhện nhỏ đang nằm trên đất, không biết đã chết chưa.
Diệu Diệu chả thèm để ý đến Thẩm Thiên Huy, cực kì tò mò duỗi dài cổ, không ngừng hít hít mũi, Huyền Kỳ cũng đi đến, muốn kéo gần khoảng cách với con nhện để quan sát.
“Không muốn chết thì đừng có lại gần.” Một câu nói của Vu Dương đủ khiến họ cứng đờ, sau đó cuống quýt lui về phía sau.
Tôi đến phòng bếp lấy thuốc mỡ cho Thẩm Thiên Huy, lúc đi ngang qua con nhện kia cũng không kiềm được nhìn thêm hai cái nhưng cũng thấy con nhện đó không khác gì với mấy con nhện thông thường.
“Đây là thứ gì?” Huyền Kỳ hỏi.
Vu Dương không trả lời, nói với Thẩm Thiên Huy: “Dùng lửa vây nó lại.”
Thẩm Thiên Huy nghe thấy vậy thì đốt một tờ giấy vàng, vòng quanh con nhện mấy cái, sau đó xung quanh nó có mấy ngọn lửa bốc lên.
Lửa càng lúc càng lớn, con nhện cũng bắt đầu động đậy, dần nôn nóng bất an, không ngừng chạy loạn xạ, thấy bốn phía đều bị lửa vây quanh thì ngừng một lúc, sau đó bay thẳng lên trời, bay cao chừng một thước.
Chúng tôi bị cảnh tượng trước mắt làm sợ hết hồn, vội lui lại.
Vu Dương dường như đã biết trước, không biết lấy từ đâu ra một cây tăm, vung tay một cái, cây tăm như mũi tên rời cung, bắn trúng bụng con nhện, ghim nó dính trên đất.
Tôi nghe thấy mấy tiếng kêu nhỏ, khoảng một hai giây sau, con nhện đã bị đốt sạch.
“Đây rốt cuộc là thứ gì? Nhện hả? Nhưng sao lại biết bay?” Huyền Kỳ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Vu Dương nhìn lửa vẫn còn đang cháy dưới châ, nhíu mày: “Là nhện bay Giới Mễ, không biết bay, chỉ là nhảy rất cao, rất xa nên trông như bay vậy thôi.”
Thẩm Thiên Huy đang bôi thuốc mỡ trị bỏng nghe nói đến “nhện bay Giới Mễ” thì hơi ngạc nhiên, không hề có dáng vẻ của người vừa thoát chết trong gang tấc: “Đây là lần đầu tôi thấy một con còn sống như thế đó, thật đúng là phúc đức ba đời mà.”
“Là loài gì quý hiếm lắm à?” Tôi không nhịn được tò mò.
Thẩm Thiên Huy gật gật đầu, giải thíchL “Loài nhện này vì rất nhỏ nên mới có tên như thế, sợ lửa, ở trạng thái bình thường thì cơ thể có lớp vỏ cứng, rất rắn chắc, nhưng chỉ cần dùng lửa đốt thì lớp vỏ sẽ chảy ngay.”
(giới mễ: hạt cải, là một loại hạt rất nhỏ)
“Vậy trực tiếp đốt chết nó không được à?” Huyền Kỳ hơi khó hiểu với cách thức vừa rồi.
“Không thể làm nó chết cháy bình thường.” Thẩm Thiên Huy nói “Trong bụng nhện bay Giới Mễ có một loại kịch độc, khi bị đốt nóng thân thể sẽ phình ra rồi nổ tung, giống như một quả bom chứa độc, tất cả chúng ta sẽ khó mà thoát được. Hơn nữa, sau khi vỏ ngoài của nó bị nóng chảy, cũng có thể lan tỏa khí độc nên chỉ có cách trước hết đâm lũng bụng nó, để khí độc thoát hết ra ngoài rồi mới đốt cháy nó được.”
“Vậy sao vừa rồi chúng ta lại không được động đậy?” Huyền Kỳ đúng là nhiều vấn đề.
“Nghe nói nhện bay Giới Mễ không cảm nhận được nhiệt độ, chỉ thông qua khí lưu và chuyển động để phán đoán con mồi còn sống hay không.” Thẩm Thiên Huy rất kiên nhẫn giải thích “Chúng thích máu tươi, sau khi cắn con mồi sẽ để chất độc lan vào trong máu, chỉ khi cảm giác được con mồi đã chết thì mới thả ra, sau đó nó sẽ rơi vào trạng thái chết giả, chỉ khi tiếp xúc với vật sống khác nó mới thức tỉnh.
Dừng một chút, anh ta lại tiếp: “Đây là một loại độc làm tê liệt hệ thần kinh, nếu ban nãy tôi không cẩn thận động đậy, bị con nhện này phát hiện, cắn vào cổ, chỉ cần mấy phút là đủ đi đời nhà ma rồi.”
Huyền Kỳ nghe thấy thế rụt cổ lại; “Thật ác độc, nhưng, sao nó lại tới đây? Đó giờ tôi chưa từng nghe nói đến nó?”
“Thế giới con người không có thứ này.” Vu Dương mở miệng “Cho dù ở những tộc khác cũng rất hiếm thấy.”
Thẩm Thiên Huy chợt nhớ ra điều gì “Tôi nghe nói hình như có người đặc biệt nuôi loại nhện này.”
“Đúng vậy.” Vu Dương nói rồi liếc mắt về phía cửa sổ. “Mặc dù tôi đã bày kết giới nhưng phòng không được mấy thứ không hề có yêu khí, người ngoài kia không thể biết được tình hình bên trong, nhưng có thể dụ nhện đến, thứ nhỏ như vậy không thể làm người khác chú ý, nếu không phải tình cờ thấy được, hôm nay, e rằng Thẩm Thiên Huy đã chết không rõ ràng rồi.”
“Nhưng rốt cuộc là ai? Là Quế Doanh Doanh à?” Tôi càng nghĩ càng sợ, không rét mà run “Phải nhanh chóng tìm được kẻ này, nếu không, chắc chắn có lần sau.”
Vu Dương cúi đầu nghĩ một lát “Tôi lại nhớ đến một người, có nuôi khá nhiều loài nhện bay Giới Mễ này.”