Cửu Biện Liên

quyển 9 chương 14: quỷ ẩn hóa rắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Huyền Kỳ chạy đến bên cạnh tôi, vẫn không quên nhìn về phía cửa sổ nhìn một cái, mắt rơm rớm, oán hận liên tục nói “đánh chết cô ta” rồi lại cúi đầu muốn giúp tôi cởi trói.

Nhưng cậu vừa nhìn một cái đã vội kêu lên kinh hãi: “Sao lại siết chặt như vậy, làm sao bây giờ? Chảy máu luôn rồi.”

Tôi đã đau đến chết lặng, cũng không có lòng dạ nào nghe xem cậu đang nói gì, chỉ nhìn không chớp mắt về phía Vu Dương, hi vọng một giây sau sẽ có kì tích xảy ra.

“Kéo đâu, kéo đâu.” Huyền Kỳ vội vội vàng vàng tìm dưới bàn trà, quẳng hết vật này đến vật kia ra, cuối cùng mới cầm một cây kéo đến.

Không ngờ rằng, dây thừng thoạt nhìn chỉ mảnh như sợi chỉ, nhưng lại vô cùng bền chắc, dù Huyền Kỳ cố hết sức thế nào, cũng không thể cắt đứt nó, lại càng khiến nó siết chặt hơn. Trước đó tôi có nghe Tham Lang gọi nó là “gân Bàn Long”, vậy có lẽ không phải là vật tầm thường gì rồi.

Diệu Diệu thấy tôi chảy máu càng lúc càng nhiều thì không nhịn được nữa, tung người nhảy mấy cái, ngậm cây kéo trong tay Huyền Kỳ chạy vào phòng, một lát sau để hóa thành hình người chạy ra, nói: “Đừng có cắt nữa, anh muốn tay chân chị đứt luôn à? Đối phó với thứ này thì dao kéo bình thường không làm được gì đâu, dùng chủy thủ bằng gỗ đào kia thử xem.”

Huyền Kỳ nhặt thanh chủy thủ đã bị ném qua một bên lên, nhìn lưỡi chủy thủ, hơi khó tin: “Có thể không? Vật này trông chả bén tí nào.”

Diệu Diệu “chậc” một tiếng: “Nhanh lên đi, cứ thử xem, chỉ vì em không thể đụng vào chủy thủ, nếu không em đã tự làm rồi.”

Huyền Kỳ nửa tin nửa ngờ, lấy chủy thủ, kề vào khe hở giữa hai tay tôi, kì diệu chính là, vừa rồi dù thế nào cũng không thể cắt được dây thừng, thanh chủy thủ này chỉ vừa chạm vào, dây thừng kia đã như sợi bông, cố sức một chút là đã cắt đứt.

Dây thừng đã đâm sâu vào da thịt, mặc dù là lấy ra từ từ, tôi vẫn đau đến ứa mồ hôi lạnh, cổ tay và cổ chân đầy máu, xem ra, nếu ban nãy tôi giãy dụa thêm mấy cái, không chừng đã không còn tay chân mất rồi. Nhưng giờ đây, mấy chuyện này không còn quan trọng nữa, ngay khi vừa được cởi trói, tôi không suy nghĩ nhiều, lập tức lao đến bên cạnh Vu Dương.

Anh lẳng lặng nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

“Vu Dương?” Tôi kề sát vào, khẽ gọi anh một tiếng, lòng tràn đầy chờ mong anh sẽ như mọi khi, mở choàng mắt ra, khiến tôi giật thót mình.

Thế nhưng, kì tích lại không xuất hiện.

Mãi đến khi tôi nhìn thấy một giọt nước rơi xuống mặt Vu Dương, tôi mới nhận ra mình đang khóc.

Thật khó tin, thật khó tin mà, anh không phải yêu quái à? Yêu quái sao có thể chết dễ như vậy được? Anh không phải người lợi hại nhất trong chúng tôi sao? Người lợi hại nhất có thể bị dễ dàng đánh bại như vậy à? Anh không phải vẫn đang nỗ lực để cứu toàn tộc mình sao? Anh gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế, sao có thể dễ dàng bị đánh bại?

Lưu Hà, Lưu Hà đâu? Không phải cô ta có khả năng làm người chết sống lại à? Không phải cô ta rất yêu Vu Dương sao? Tại sao không nhanh đến cứu anh?

“Diệu Diệu, nhanh đi gọi Lưu Hà.” Tôi quay đầu lại muốn hét to nhưng giọng nói lại khàn vô cùng, đôi môi cũng run run.

“Chị à…” Diệu Diệu không nhúc nhích, mặt ngượng ngùng.

“Nhanh đi đi!” Tôi lau nước mắt “Còn chậm trễ nữa e rằng sẽ không kịp.”

“Chị à, chị Lưu Hà…” Diệu Diệu muốn nói lại thôi.

Tôi không rảnh để nghĩ xem sao cô ấy lại có phản ứng như thế, chỉ một lòng muốn nhanh chóng gọi Lưu Hà đến: “Nhanh đi đi! Cô ta không phải có năng lực làm người chết sống lại à? Nhanh đi gọi cô ta, bất kể thế nào cũng phải để cô ta thử một lần, dù là cần Di Thiên châu, tôi cũng có thể lập tức móc ra cho cô ta.”

Diệu Diệu nghe thấy thế, dường như không biết nói gì cho phải, ngơ ngác nhìn tôi. Lúc này, trong viện bỗng truyền đến một tiếng nổ mạnh, khiến cô ấy như đã tìm được lí do để chạy đi.

“Em đi nhìn thử.” Cô ấy nói rồi vội chạy đi.

Mà tiếng nổ mạnh cũng nhắc nhỏ tôi, Tham Lang và Thẩm Thiên Huy đang chiến đấu với Quỷ Ẩn, nghĩ đến đến, sự hận thù trong tôi càng hừng hực như lửa, không thể kiềm chế, đầu óc tôi nóng lên, chạy về phía Huyền Kỳ, nhặt chủy thủ lên rồi xông ra ngoài.

Trận nổ vừa rồi là do pháp thuật hệ lửa của Thẩm Thiên Huy gây ra, trong không khí vẫn còn mùi cháy khét, sân vườn vừa mới được sửa không bao lâu nay lại trở nên hỗn độn. Quỷ Ẩn bị cả hai người vây khốn, không còn giữ được sự bình tĩnh như trước, áo da trên người bị rách lỗ chỗ, lộ ra làn da trắng và mấy vết thương chảy đầy máu.

“Cung trương huyền mãn, nhanh như tia chớp, cung Kim Cương!” Thẩm Thiên Huy làm động tác như giương cung, đồng thời đọc chú ngữ lên, trong tay nhanh chóng hiện ra một bộ cung tên màu trắng, sau đó, tay phải anh ta khẽ thả ra, một luồng khí bắn vụt về phía Quỷ Ảnh.

Quỷ Ảnh lúc này trước có móng vuốt của Tham Lang, sau có cung tên của Thẩm Thiên Huy, không thể chạy thoát, nhưng ngay khi mũi tên sắp đâm trúng, cô ta đột nhiên lộn một vòng trong không trung, vững vàng rơi xuống mặt đất.

Cứ như thế, Tham Lang đột nhiên trở thành mục tiêu của mũi tên, anh ta nhìn mũi tên đang ở ngay trước mặt mình, giật mình, theo bản năng hít một hơi rồi ngồi xổm xuống, mũi tên vụt qua tóc anh ta, biến mất trong bóng tối.

“Nhìn cho kĩ đi! Thật là càng giúp càng rối!” Tham Lang lớn tiếng oán trách, xoay người xông về phía Quỷ Ảnh.

“Thật ngại quá, xin lỗi xin lỗi.” Thẩm Thiên Huy thở hổn hển, hiển nhiên là sau khi chịu hai cú đánh đã khiến anh ta chịu chút thương tích, sau đó lại sử dụng phù chú liên tục, anh ta đã hơi kiệt sức.

Mà Quỷ Ẩn lúc này đang đưa lưng về phía tôi, thoạt nhìn cũng đã dần không chịu nổi.

Tôi chộp lấy cơ hội, muốn báo thù cho Vu Dương!

Nghĩ vậy, tôi lập tức dùng hai tay cầm chặt chủy thủ, đâm thẳng vào sau lưng cô ta.

Bên tai lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, tôi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy hoa cả mắt, một luồng sức mạnh ập đến, đánh tôi văng vào trong nhà, lăn mấy vòng mới có thể dừng lại.

“Woa, Thanh Loan lần này ra tay độc ác quá.” Tham Lang không ngờ tôi sẽ như vậy, sau khi hơi ngây người thì gật gật đầu, bật một ngón tay cái về phía tôi.

Quỷ Ẩn lảo đảo lùi về sau liên tiếp, chủy thủ vẫn còn đang cắm trên người cô ta, miệng vết thương bắt đầu bốc lên khói xanh lượn lờ, cô ta tàn bạo trợn mắt nhìn tôi, mắt mở lớn như sắp rách ra, sau đó lại kêu to một tiếng, trở tay rút chủy thủ ra, phóng phi tiêu về phía tôi. Cô ta đang đau đớn nên phi tiêu kia cũng kém chính xác, chủy thủ bay lướt qua tay tôi, đâm phập vào vách tường, sâu đến không thấy chuôi.

Tham Lang ngửa mặt lên trời cười dài, vô cùng đắc ý: “Con giun nhỏ, biết điều thì buông tay chịu trói đi.”

Nói rồi, móng nhọn lập tức lướt qua bên hông Quỷ Ẩn, cắt đứt sợi dây lấy đi túi đựng cỏ Bất Hủ và thuốc giải.

“Tên kia đã chết, anh còn muốn thứ này làm gì?” Quỷ Ẩn không chống cự, chỉ tựa vào tường thở dốc.

Tham Lang nghe vậy sửng sốt, nhìn nhìn túi, rồi lại nhìn nhìn cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói nhảm, anh ta sao có thể dễ chết như vậy được. Không phải cô rất thích lăng trì à? Được thôi, hôm nay tôi cho cô nếm thử thế nào là mùi vị bị lăng trì.”

Sau đó, anh ta quay đầu nói: “Diệu Diệu, lấy gân Bàn Long ra đây.”

Ngay lúc anh ta quay đầu, luồng ánh sáng xanh trong tay Quỷ Ẩn chợt lóe lên, gai Thanh Thương lập tức đâm về phía bụng của Tham Lang.

“Tham Lang!” Tôi không nhịn được kêu to.

Hai người bên kia mặt đối mặt, không ai nhúc nhích, Tham Lang mở to mắt, nhìn chằm chằm Qủy Ẩn, một lúc sau mới nhếch môi cười: “Cô ngoài đánh lén ra còn biết gì nữa hả?”

Sau đó, Tham Lang vung mạnh tay, khiến Quỷ Ẩn lảo đảo mấy cái, lui về sau mấy bước.

“Không sao.” Anh ta quay đầu nói với tôi “May là tôi phản ứng nhanh, nắm được tay cô ta, lui bụng về một chút, nếu không thì không biết sẽ ra sao nữa.”

“Anh cho rằng tôi chỉ biết đánh lén à?” Quỷ Ẩn hừ lạnh, yếu ớt nói.

Trái tim vừa mới bình tĩnh của tôi lại lập tức hẫng nhịp.

Tham Lang cũng không vì thế mà sợ hãi, không kiên nhẫn chau mày: “Bất kể là cô còn biết thứ gì, tóm lại, hôm nay cô phải chết.”

Vừa dứt lời, mấy tiếng rẹt rẹt nho nhỏ vang lên, áo Quỷ Ẩn đột nhiên rách ra.

“Cô xé áo quần làm gì?” Tham Lang rất kinh ngạc “Muốn dùng mỹ nhân kế à? Đáng tiếc, cô không phải loại tôi thích.”

Quỷ Ẩn không để ý đến anh ta, thân thể dần xuất hiện mấy cái vảy dài.

“Chẳng lẽ cô muốn biến thành loại tôi thích rồi dùng mỹ nhân kế với tôi?” Tham Lang bắt đầu nói nhảm.( =)) )

Quỷ Ẩn vẫn không nói chuyện, chân dần dính lại với nhau, phần thân dưới cũng dần nhỏ lại, vảy trên người càng lúc càng nhiều, miệng cũng mở lớn ra.

“Cô muốn biến về nguyên hình à?” Tham Lang còn nói “Biến thành một con giun chẳng phải càng không làm được gì sao?”

Quỷ Ẩn lạnh lùng liếc anh ta một cái, quần áo được cởi ra hoàn toàn, thân bắt đầu cao hơn ban nãy, nửa người trên để trần, nửa người dưới dần biến thành thân rắn, vảy đen, có vài hoa văn màu đỏ.

“Vảy của cô cũng đẹp đấy, chỉ là không thể dùng được như vảy cứng người cá của tôi.” Tham Lang nghiêng đầu nhìn Quỷ Ẩn “Sao hả, xong chưa? Có vậy thôi à? Như vậy thì cứ đến đây, xem cô còn biết được thứ gì nào.”

“Đừng vội.” Quỷ Ẩn vừa nói chuyện, cái lưỡi đỏ đỏ cũng rụt ra rụt vào “Rất nhanh sẽ biết thôi.”

“Sao lại không vội, mấy giờ rồi, tôi còn phải về.” Tham Lang nhìn sắc trời, thở dài.

“Nếu tôi nhớ không lầm, lúc anh còn ở với Thiên Khu, chúng ta chưa bao giờ đánh nhau trực tiếp hết đúng không?” Quỷ Ẩn khẽ mỉm cười, không còn biến hóa gì nữa.

Tham Lang suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Hôm nay xem như lần đầu tiên.”

“Vậy Thiên Khu có từng nói cho anh biết, tôi là hóa xà không?” Quỷ Ẩn hỏi.

“Hóa xà? Là loài rắn gì hả?” Tham Lang không rõ “Không có, anh ta không nói, chỉ bảo cô là sát thủ của Xà tộc, rất lợi hại.”

Quỷ Ẩn nhếch miệng “Vậy thì đúng rồi.”

“Cái gì đúng rồi?” Tham Lang không kiễn nhẫn nữa “Nhanh đi nhanh đi, muốn đánh thì nhanh lên, người phụ nữ kia sáng sớm gọi tôi dậy mà không thấy tôi ở đó sẽ không xong đâu.”

“Không biết nên khó trách anh thấy tôi biến thân lại thờ ơ như thế.” Bên mép Quỷ Ẩn lộ ra nụ cười.

Trong lòng tôi hơi bất an, mà Thẩm Thiên Huy đột nhiên như nhớ ra điều gì, chợt “A” một tiếng, khiến sự bất an trong tôi càng rõ ràng hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio