Cửu Biện Liên

quyển 2 chương 4: nại hà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quỷ Sai lại hít sâu khói nhang một lần nữa, mới thở dài nói: “Aizz, người anh em à, người khác chỉ biết bọn tôi không cần vào vòng luân hồi, nhưng đâu ai biết nỗi khổ mấy trăm năm không có ai nói chuyện cùng chứ, ngày ngày đều đứng canh gác ở cửa lớn, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.”

Thẩm Thiên Huy cũng thở dài theo, liên tục phụ họa, không ngừng nịnh hót, dỗ Quỷ Sai mặt mày hớn hở. Có lẽ đã quá lâu không ai nói chuyện với hắn nhiều như thế, cuối cùng dứt khoát dừng lại, tìm một tảng đá phẳng ở ven đường, kéo Thẩm Thiên Huy cùng ngồi xuống, tán dóc trên trời dưới biển.

Vu Dương cau mày, nhiều lần muốn giục Thẩm Thiên Huy đứng dậy, nhưng đều bị anh ta giơ tay ngăn lại.

Hàn huyên một lúc, có lẽ cảm thấy thời cơ đã đến, Thẩm Thiên Huy buồn rầu nói: “Người bạn này của tôi không biết bị thứ gì làm hại, không biết Mạnh Bà có chữa được không nữa.

Quỷ Sai vừa nghe, lén lút nhìn xung quanh, hạ giọng, tỏ vẻ thần bí nói: “Người anh em, tôi đã nói với anh rồi, đây quả thật là hàn độc của Ky Hồn tác.”

Thẩm Thiên Huy tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao cơ? Không thể nào! Vừa rồi không phải Đại Vương nói không phải à?”

“Khụ!” Quỷ Sai lại nhìn xung quanh một lúc, nói nhỏ hơn nữa: “Đại Vương có nói không phải sao? Không hề, ngài chỉ nói “Ky Hồn tác chưa bao giờ mất” thôi.”

Thấy Thẩm Thiên Huy chưa hiểu lắm, hắn liền nói: “Lời này không được nói với người ngoài — dĩ nhiên, Đại Vương có nói, ngài và trưởng bối của mấy anh biết nhau, cũng không tính là người ngoài —- nói thật cho anh biết, cũng không biết tên hồ đồ nào bất cẩn như thế, Ky Hồn tác quả thật đã từng bị mất một lần.”

“Thật sao?” Vẻ mặt của Thẩm Thiên Huy hơi khoa trương.

“Dĩ nhiên!” Quỷ Sai gật mạnh đầu, đắc ý nói: “Chỉ là, bây giờ đã tìm được rồi. Người tìm được chính là tôi chứ ai.”

Thẩm Thiên Huy liền đứng lên, ôm tay nói: “Đây chẳng phải là lập được công lớn rồi sao? Đại ca quả nhiên không tầm thường, thất kính thất kính.”

Dù có đi đâu ở đâu, nịnh hót cũng không bao giờ là lỗi thời. Quỷ Sai nghe thấy câu này, cười híp cả mắt, chỉ lộ ra một hàm răng vàng khè.

“Nào có, không dám không dám.” Cứ như thế một lúc, lại tỏ vẻ khiêm nhường: “Cũng không phải công lớn gì, thật ra tôi cũng không tốn nhiều công sức lắm. Ngày đó, có người đến gõ cửa, tôi vừa mở cửa ra, không thấy ai, chỉ thấy Ky Hồn tác trên mặt đất.”

Thẩm Thiên Huy nhìn Vu Dương một cái, sau đó tỏ vẻ đã hiểu, lại nịnh hót thêm mấy câu nữa, mới trầm ngâm nói: “Đại Vương cũng kì thật, đã tìm được rồi thì cứ nói là tìm được rồi đi, sao lại không nhận….”

“Anh có điều chưa biết rồi.” Quỷ Sai lại nhìn xung quanh một lúc “Anh nghĩ xem, đây là vật chuyên dùng của chúng tôi, phụ thuộc vào số lượng của Quỷ Sai, không thể nhiều hơn, cũng không thể ít hơn. Lúc này lại mất cái, nếu bị cấp trên biết, chắc chắn sẽ bị giáng tội. Mặc dù lúc này đã tìm về được, nhưng đây chính là Âm Tào Địa Phủ cơ mà! Tên kia muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, truyền ra ngoài, mặt mũi của Đại Vương đặt chỗ nào chứ?”

Thẩm Thiên Huy tỏ vẻ “tôi hiểu mà” gật gật đầu.

“Aizz, không nói không nói nữa. Cũng không còn sớm, đi nhanh thôi.” Quỷ Sai lại hít hương nhang thêm mấy cái, lại thấy có một vong linh đang đi về phía này, liền đứng lên nói.

Vu Dương quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ anh ta đang lo về thời gian.

Lại đi về phía trước, đi khoảng mười phút, tôi liền mơ hồ ngửi được một mùi vị khác thường, ngửi kĩ lại, hình như là mùi máu tươi.

Quỷ Sai dừng lại nhìn quanh, nói: “Tôi chỉ có thể đưa đến đây thôi, các người đi về phía trước, có thể thấy Nại Hà cách đó không xa, qua cầu chính là Vong Đài của Mạnh Bà.”

Thẩm Thiên Huy cảm ơn rối rít, lại lấy một miếng vàng ra, Quỷ Sai lại nhất định không chịu nhận.

“Đi cẩn thận nhé người anh em, có rảnh lại đến chơi.” Lúc đi hắn còn quay đầu nhìn chúng tôi ba lần, phất tay lia lịa với chúng tôi.

Nghe hắn nói thế, Huyền Kỳ bật cười “xì” một cái: “Có lẽ hắn quả thật quá cô đơn rồi, có rảnh lại đến chơi, có ai rảnh đến nỗi đến một nơi như thế này để chơi chứ.

“Anh học ở đâu ra đấy?” Vu Dương quả nhiên cũng hơi bất ngờ với dáng vẻ ban nãy của Thẩm Thiên Huy, liếc anh ta hỏi.

Thẩm Thiên Huy cười cười: “Uổng cho anh sống lâu như thế, chuyện đối nhân xử thế mà cũng không hiểu sao? Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.”

Vu Dương bĩu môi nói: “Tôi không phải người, việc gì phải hiểu.”

“Anh cũng chi mạnh tay thật, một miếng vàng thô mà nói cho là cho ngay, cho một lần tận hai miếng.” Huyền Kỳ tỏ vẻ hâm mộ, thái độ hơi nịnh hót.

Thẩm Thiên Huy lại cười: “Dĩ nhiên là cho được, đây là vàng trong mớ giấy tiền vàng bạc mua ở tiệm bán đồ cúng đó….”

“Đi thôi, đừng phí thời gian nữa.” Vu Dương xen ngang lời anh ta.

Tôi và Huyền Kỳ đều choáng váng, không ngờ vàng âm phủ bán ngoài tiệm quả thật có thể dùng ở đây. Không chỉ vậy, mấy câu như có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, quả thật là không sai chút nào.

Đường Hoàng Tuyền thẳng tắp, không có ngã ba, cũng chẳng có cua quẹo, ven đường đều là mấy đóa hoa Bỉ Ngạn vô cùng xinh đẹp, mang một màu đỏ thuần, không nhiễm tạp chất. Nhìn kĩ có thể thấy, chúng chỉ có hoa, không có lá, thậm chí, ngay cả đài hoa cũng nhỏ đến mức không nhìn thấy, chỉ thấy một nhánh cây gắn với một đóa hoa to như miệng chén.

Càng đi về phía trước, mùi máu tươi trong không khí càng nặng, càng về sau, mùi vị đó càng nồng đến mức chúng tôi phải che mũi lại, không dám hít thở nhiều.

“Đến rồi” Vu Dương nói rồi, dừng bước.

Trước mắt chúng tôi là một bia đá cao hơn người, trên đó có hai chữ “Nại Hà” màu đỏ thật to, bên cạnh là một tảng đá óng ánh, lại gần nhìn sẽ có cảm giác tảng đá kia như đang phát ra ánh sáng. Bắt qua bờ bên kia là một cây cầu nhỏ rộng chừng sáu mươi, bảy mươi centimet, cũng không có tay vịn, trên cầu cũng phát ra ánh sáng mỏng manh, cứ như được thoa thứ gì đó.

Nhìn xung quanh, lại không hề thấy con sông nào.

Vu Dương đến gần bia đá, chỉ chỉ xuống dưới.

Cúi đầu nhìn xuống, liền cảm thấy choáng váng. Cái cầu kia, hóa ra là được gác lên hai vách đá, bên dưới vách đá, là một con sông lớn rộng chừng trăm mét, nước sông màu đỏ đậm, có vẻ sềnh sệch, tĩnh lặng chảy xuôi, thỉnh thoảng lại nổi lên vài bọt nước, lúc bọt nước vỡ nghe “tách” một cái, mùi hôi thối lại càng nồng đậm.

“Chúng ta phải đi cầu này qua kia sao?” Huyền Kỳ hơi sợ.

Cái cầu hẹp như thế, đi lên quả thật rất đáng sợ.

“Không có đường khác đâu.” sắc mặt Vu Dương không đổi, “Nếu như muốn tìm Mạnh Bà, phải qua cầu thôi.”

“Nếu ngã xuống thì sao?” Tôi hỏi.

Vu Dương không nói, tôi nhìn về phía Thẩm Thiên Huy, anh ta nhún vai: “Không biết nữa, nhưng chắc cũng chẳng phải chuyện gì tốt, bất quá thì xương cốt cũng không còn thôi.”

Tôi với Huyền Kỳ nhìn nhau, câm như hến.

“Đi thôi.” Thẩm Thiên Huy bình thản như không, còn nói: “Đây là đá Tam Sinh, kiếp trước kiếp này của mọi người đều được khắc lại, có muốn qua coi một lúc không?”

“Không cần.” Vu Dương như mọi khi đi tuốt đằng trước, Thẩm Thiên Huy theo sau, tiếp đó là tôi.

“Tôi không phải người xấu, tôi không phải người xấu…” Huyền Kỳ đi sau cùng, lầm bầm, nơm nớp bước đi.

Mới đi được mấy bước lên cầu, đã cảm thấy dưới chân hơi trơn, Huyền Kỳ thậm chí không dám nhấc chân khỏi mặt đất, chỉ lê chân đi từng chút.

“Cẩn thận một chút.” Vu Dương quay đầu nói “Trên cầu có quét dầu.”

Nghe thế, chân tôi liền hơi nhũn ra.

“Vốn là không muốn cho người ta đi mà!” Huyền Kỳ lớn tiếng nói.

“Cũng không sai.” Vu Dương nói “Truyền thuyết kể rằng, kẻ ác sau khi chết, hồn phách vì mang tội nghiệt nên vô cùng nặng nề, đi lên cầu này, tất nhiên rất dễ ngã xuống.”

“Ngã xuống…” Huyền Kỳ cẩn thận nhìn nước sông dưới chân “Ngã xuống đâu vậy?”

Vu Dương suy nghĩ một lúc, nói: “Địa ngục.”

Đang nói, dưới chân bỗng truyền đến một tiếng gầm thét, Huyền Kỳ giật mình, chân càng run dữ dội.

“Này, vừa rồi anh mới hối lộ Quỷ Sai.” Vu Dương dừng lại nói với Thẩm Thiên Huy “Cái đó có thể coi như một tội đó.”

Thẩm Thiên Huy sửng sốt “Cái đó….cái đó….chắc không đến nỗi nào đâu….”

Vu Dương cười nhạt, lại đi thêm hai bước, một tiếng gần thét khác lại truyền đến, bất quá lần này lại càng vang hơn.

“Anh cũng sát sinh vô số kìa.” Thẩm Thiên Huy phản bác “Có ăn thịt người không? Đây không phải là càng đáng chết hơn sao?”

“Nói đến sát sinh…” giọng nói Huyền Kỳ run rẩy, bắt đầu lục lọi trong trí nhớ “Tôi cũng từng đập chết nhiều gián lắm đó….”

Chưa nói hết câu, liền cảm thấy có một cơn chấn động mạnh, mọi người đều lảo đảo, tôi và Huyền Kỳ vội quỳ xuống, dùng hai tay túm lấy thân cầu.

“Đừng nhúc nhích, đứng vững.” Vu Dương nhìn con quái vật to lớn trước mắt, dặn dò chúng tôi.

Thứ trước mắt chúng tôi, nói ác quỷ cũng không đúng, có lẽ trông giống một con quái thú hơn. Nó có lớp da màu đỏ sậm hệt như màu nước sông, trên người có nhiều đốm nhỏ, giống như da cóc; tròng mắt đen nhánh, chiếm hết cả hốc mắt; mũi chỉ là hai lỗ nhỏ, miệng lại rất lớn, lộ ra hai cái răng nanh bén nhọn trông rất sắc bén; trên mười ngón tay đều là móng vuốt sắc bén, phía sau còn có một cái đuôi to như khủng long.

“Nó đến kiếm anh đó.” Đến lúc này rồi mà Thẩm Thiên Huy còn có sức nói đùa.

Vu Dương không thèm để ý, chăm chú nhìn con quái vật trước mắt, mà con quái vật kia khi nhìn anh ta, khóe miệng lại hơi nhếch lên, trông như đang cười.

“Giữ chặt.” Anh ta nói rồi, chân đạp lên mặt cầu, định nhảy lên.

Thế nhưng cảnh tượng trong dự đoán của chúng tôi lại không xuất hiện, sau khi anh ta nhảy một phát cao hơn đầu người, khuôn mặt liền tỏ vẻ nghi ngờ rồi rơi xuống.

“Sao vậy?” Thẩm Thiên Huy hỏi.

“Hình như, không thể dùng pháp thuật.” Vu Dương không chắc chắn lắm nhìn tay mình.

Thẩm Thiên Huy hoảng hồn, vội lấy một tờ giấy vàng ra, huơ huơ, cũng không thấy động tĩnh gì.

“Làm sao đây? Làm sao đây?” Huyền Kỳ càng gấp gáp hơn, ngón tay đang túm lấy thân cầu cũng xanh mét.

“Không có cách nào.” Vu Dương cắn răng “Liều mạng thôi. Này, anh được không?”

Thẩm Thiên Huy chần chờ một lúc, vẫn gật đầu.

Quái vật gầm nhẹ một tiếng, quét cái đuôi về phía này.

“Lui về sau, lui về sau!” Vu Dương lại nhảy về trước, xoay một vòng trên không, rơi xuống giữa tôi và Thẩm Thiên Huy.

Huyền Kỳ nghe thế, lập tức dùng cả tay lẫn chân nhanh chóng lui về phía sau, tôi cũng cẩn thận lui về.

Quái vật nhìn hai người trước mắt, nước miếng theo đầu lưỡi chảy xuống, từng giọt nhỏ lên mặt cầu, độ cong ở khóe môi càng cao, cứ như đang nhìn hai miếng bánh ngọt thơm ngon.

Tay Vu Dương đặt bên hông, rút ra một cây roi phát ra ánh sáng màu đen, vung “bốp” về phía trước. Thẩm Thiên Huy cũng mang vào một đôi bao tay màu bạc.

“Tranh thủ thời gian!” Nói xong, Vu Dương lại nhảy lên, roi quấn về phía cổ của quái vật, Thẩm Thiên Huy đứng thật vững hai chân, cứ như đang chờ quái vật kia bị kéo qua, liền dùng hết sức đánh nó một phát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio