Cửu Biện Liên

quyển 15 chương 2: hang động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tức giận đúng là khiến người khác trở nên không còn tỉnh táo.” Thẩm Thiên Huy có vẻ thấu hiểu “Vốn tưởng rằng chỉ cần uy hiếp tính mạng của Cổ Thú, Đại Hình Quan chắc chắn sẽ hiện thân, tất cả mọi chuyện cũng có thể kết thúc, nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như anh ấy đã tưởng tượng, dù là cậu, cậu cũng sẽ thiếu kiên nhẫn thôi.”

Huyền Kỳ nghĩ một lúc, cũng cảm thấy đúng, nhưng vẫn hơi không cam lòng: “Coi như là vậy, nhưng cơn giận của anh ta cũng quá lớn rồi, nếu không phải còn có anh, việc chúng tôi có sống sót được hay không cũng khó mà nói được.”

Thẩm Thiên Huy chỉ cười cười, không đáp.

Tôi cũng hơi đồng ý với câu nói này của Huyền Kỳ, kể từ khi Vu Dương hiện ra “nguyên hình”, thì trở nên vô cùng xa lạ, rất khác biệt, hôm nay, nếu chỉ có tôi và Huyền Kỳ, cho dù có kết giới bảo vệ, cũng khó tránh khỏi việc bị nướng chết tươi, mà tôi vẫn cảm thấy, với tình trạng trước mắt của Vu Dương, nếu thật sự có lúc đó, chắc là anh ấy cũng sẽ không quan tâm.

Trên cổ đột nhiên hơi nóng lên, trong giây phút ấy, tôi mới nhớ ra nơi đó có sự tồn tại của Ô Thiên ấn, trong lòng chợt nảy sinh một loại cảm giác phức tạp, không thể nói rõ là gì, khiến tôi nghĩ, có thật là anh ấy mặc cho chúng tôi tự sinh tự diệt hay không?

“Thật là, sắp nóng chết tôi rồi.” Huyền Kỳ dĩ nhiên không biết ý nghĩ của tôi, mồ hôi rơi như mưa cũng đủ khiến cậu phiền rồi, bắt đầu toàn tâm toàn ý cầu nguyện cho mọi chuyện mau chóng kết thúc: “Thanh Loan, chị đến xem thử xem, có phải con quái vật kia sắp không ổn rồi không?”

Tôi nào có tâm trạng mà để ý, chỉ nhìn vội, rồi “ừ” đáp lại.

“Không phải chị có Ô Thiên ấn à, nói với Vu Dương một tiếng đi.” Huyền Kỳ chợt nghĩ ra “Bảo anh ta đừng có vội, hạ nhiệt độ một chút, từ từ sẽ xong thôi, thật sự là em nóng sắp không chịu nổi rồi.”

“Tiết kiệm chút sức lực đi, đừng nói nhảm quá nhiều thì sẽ không nóng.” Đúng là suy nghĩ kì lạ.

“Trong túi gấm của anh có nước không?” Huyền Kỳ thấy bên chỗ tôi không có gì vui, quay sang quấy rối Thẩm Thiên Huy.

“Trong túi quần bên phải, tự cậu lấy đi.” Tính tình của Thẩm Thiên Huy tốt hơn tôi nhiều.

Huyền Kỳ nghe thấy thế lập tức hưng phấn, không nói thêm nữa, lập tức vươn tay móc túi gấm ra, trút hết đồ bên trong ra.

Trong đó gần như đều là bùa, cuối cùng lại rơi ra hai vật, một vật thì rơi trên đất, một vật khác lại lăn ra khỏi kết giới.

“Ối!” Huyền Kỳ kêu một tiếng sợ hãi, vội đuổi theo.

Tôi nhìn lại, hóa ra thứ rơi trên đất chính là “nước mắt tình nhân”, mà vật lăn ra ngoài, chính là một chai nước khoáng còn đầy.

Nhìn thấy nước, Huyền Kỳ vô cùng kích động, liều lĩnh nhào qua, hoàn toàn không để ý rằng mình đã sắp bước qua khỏi kết giới.

Ra khỏi kết giới thì sẽ thế nào, không ai biết được.

“Huyền Kỳ!” Thẩm Thiên Huy nóng nảy.

Dưới tình thế cấp bách, sức lực của tôi không hề yếu chút nào, Huyền Kỳ không hề phòng bị, bị kéo ngược ra sau, ngã ngồi trên đất, trơ mắt nhìn bình nước bị lăn đi không ai lấy được.

“Chị làm gì vậy!” Cậu tức tối la hét với tôi.

Tôi chỉ chỉ dưới chân: “Em tự nhìn đi.”

Cậu không vui nhìn khắp nơi, phát hiện mình đã ở sát vách của kết giới, chỉ cần một giây nữa thôi, đầu đã thò ra khỏi kết giới rồi.

“Nhưng đó là một bình nước duy nhất.” Cậu không hề cảm kích tôi kéo cậu kịp thời, thái độ lại còn tệ hơn: “Nóng như vậy, không lâu nữa chúng ta sẽ chết khát.”

“Cậu nhìn Mão Tinh đi.” Thẩm Thiên Huy mở miệng.

Mão Tinh bị ánh sáng vàng kim của Vu Dương chiếu thẳng vào, vốn là lớp da mặt bình thường, lúc này cũng hệt như da tay vậy, trở nên vô cùng thô ráp, hốc mắt lõm xuống, quả thật là bị cạn nước.

Đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên, sau đó có vật gì đó văng lên kết giới, chúng tôi giật cả mình, theo bản năng chạy đến cạnh Thẩm Thiên Huy, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

“Không có gì, là nắp bình.” Thẩm Thiên Huy nói.

Nhìn kĩ lại, hóa ra là bình nước vừa bị lăn ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã sôi trào, hơi nước càng lúc càng nhiều, cuối cùng làm vỡ bình, nắp bình cũng văng ra ngoài.

Thấy thế, Huyền Kỳ cũng chẳng biết làm sao, chỉ đứng đờ ra đó, há hốc mồm nhìn tôi, muốn nói gì lại không nói thành lời.

Tôi mặc kệ cậu… tôi vốn đã khát khô cổ, trải qua chuyện ban nãy càng cảm thấy mệt mỏi, không muốn nhúc nhích nhiều chứ đừng nói là nói lớn tiếng.

“Tôi vẫn luôn quan sát biến hóa của Mão Tinh.” Thẩm Thiên Huy nói “Nếu là ánh mặt trời bình thường, cho dù là trở nên cực nóng, đối với Cổ Thú mà nói, hẳn là sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng mọi người nhìn đi, chỉ mới mấy phút mà nó đã trở nên như thế. Huyền Kỳ, nếu Thanh Loan không kéo cậu, vậy thì hiện giờ trên người cậu đã bị phỏng nghiêm trọng rồi.”

Huyền Kỳ ngượng ngùng cười cười với tôi, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiên Huy, cuối cùng cũng yên lặng.

Nhiệt độ rất cao, lại không có gió, tôi nhắm mắt, cố loại bỏ tạp niệm, mồ hôi vẫn không ngừng chảy, sau một lúc phiền chán, cơn buồn ngủ chợt ập tới. Tôi nghĩ: Như vậy cũng tốt, buồn ngủ, ngủ thiếp đi, vừa có thể giảm thiểu sức lực bị tiêu hao, vừa tạm thời không cảm thấy nóng bức.

Mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy xung quanh bỗng nhiên tối sầm, vội mở mắt ra, lại phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thay đổi hoàn toàn.

Đó là một hang động u ám, nhìn ra đằng sau, cửa vào tựa hồ ở rất xa, chỉ có một chút ánh sáng nho nhỏ. Đằng trước, là một lối đi không biết dẫn đến đâu. Lối đi này chắc chắn không phải do thiên nhiên tạo nên, bởi vì càng đi, tôi có thể nhìn thấy dấu vết đục đẽo trên vách đá.

Tôi đã từng nhìn thấy lối đi tương tự trong động của Hề Nang và Ngôn Linh quán của Nữ Sửu, giờ lại nhìn thấy, đúng là khiến cho tôi cảm thấy không thoải mái, nghĩ lại, tôi cũng chẳng biết nơi này là đâu, không dám đi lộn xộn, sợ một khi bước sai sẽ tự gây phiền toái cho bản thân và người khác.

“Thanh Loan.” Từ sâu bên trong truyền đến một tiếng gọi, không rõ là nam hay nữ, già hay trẻ.

Lòng tôi căng thẳng, xong đời, lại xuất hiện chuyện ly kì quái đản nào nữa đây.

“Là Thanh Loan à? Mời bước vào.” Đối phương thấy tôi không đáp, lại gọi.

“Ai vậy?” Dù sao mục đích của yêu ma quỷ quái đều giống nhau, kết cục cuối cùng cũng không khác biệt mấy, tôi quyết định hỏi cho rõ ràng: “Di Thiên châu ở trong mắt tôi, hoa sen thì ở nhà tôi, tôi không có hứng thú với mấy thứ đó, nếu muốn thì cứ lấy đi đi.”

Một lúc lâu sau, không có bất kì âm thanh nào phát lên.

Khi toàn bộ tinh thần của tôi vẫn đang trong trạng thái đề phòng, tôi nắm chặt chủy thủ, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, từ bên kia lối đi bỗng truyền đến tiếng cười: “Lời này, chắc là cô đã lặp đi lặp lại nhiều lần lắm rồi?”

Tôi không đáp, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

“Di Thiên châu, Cửu Biện Huyết Liên, đều là vật quý khó có được. Cô không muốn trường sinh bất lão à? Không muốn đắc đạo thành tiên sao?” Người nọ thâm sâu hỏi.

“Tôi không có chí hướng lớn lao như vậy.” Tôi không rõ đó là cái gì, mà còn có thể tán gẫu hăng say như thế “Trường sinh bất lão rồi, thì là yêu quái hay là người? Tất cả mọi người đều sẽ xem tôi như ngoại tộc, cô độc sống qua ngày, tôi chẳng thấy có gì hay. Đắc đạo thành tiên? Cũng thôi đi, tôi chẳng biết gì, nếu có ngày đó thật, cũng không biết là mấy ngàn vạn năm sau nữa.”

Người nọ hơi sửng sốt, mới nói: “Muốn cho tôi hết thật à? Lấy Di Thiên châu đi, có lẽ cô sẽ mất mạng.”

“Mạng tôi dai lắm.” Nếu đã nói rõ, tôi cũng không việc gì phải ngại “Di Thiên châu đúng là ai cũng có thể lấy, nếu muốn thì cứ thử đi.”

“Cô đang khiêu chiến tôi à?” Người nọ đúng là rất bất ngờ.

Tôi không lên tiếng, thật ra thì, mục đích tôi nói mấy lời này, chỉ là hi vọng đối phương đừng dài dòng nữa, nếu thật sự muốn nhắm vào tôi, vậy thì ra tay nhanh lên, kết thúc nhanh một chút, ở một thế giới khác, tình trạng của mọi người quả thật khiến tôi không yên lòng.

“Cô ỷ rằng trên người cô có Ô Thiên ấn, cho là tôi không làm được gì cô à?” Người nọ còn nói.

Tôi cũng không đáp, căng thẳng đến mức đổ đầy mồ hôi.

Lần này sự im lặng kéo dài khá lâu, sau đó, có một tiếng gì đó vang lên, hẳn là tiếng cười khó kiềm chế được, cũng vô cùng khó hiểu.

“Thanh Loan, đừng sợ, vào đi, cô sẽ không bị bất kì tổn thương gì.” Giọng nói đột nhiên thay đổi, trở nên trong trẻo hơn, tôi nhận ra là giọng của đàn ông “Yên tâm, tôi không có hứng thú với Di Thiên châu và hoa sen.”

Giọng anh ta rất chân thành, không hề mang ý đối địch, tôi nửa tin nửa ngờ.

“Mời vào, ở đây còn có một người quen của cô.” Vừa dứt lời, đường đi bỗng sáng lên, ánh sáng mờ mờ, không rõ là phát ra từ đâu.

Được rồi, vào xem thử một chút cũng không sao. Nghĩ vậy, tôi liền ôm tâm trạng bất chấp tất cả, cẩn thận đi vào.

Lối đi không quá dài, chỉ hai ba phút đã đến, đó là một hang động, so với đoạn trước thì hơi nhỏ, độ cao chỉ vừa đủ cho tôi đứng thẳng.

“Xin chào.” Sâu bên trong, có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ đạo bào màu sáng, tóc dài đến vai, dáng vẻ lịch sự, hai mắt sáng ngời.

“Anh nói có người quen của tôi à, là ai?” Tôi trực tiếp hỏi.

Người đàn ông cẩn thận nhìn tôi, sau đó, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Xem ra, quả thật là không biết gì cả.”

Mặc dù là thật, tôi cũng khó tránh khỏi buồn bực: “Đúng vậy, thì sao? Tôi là một người phàm bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ trách Di Thiên châu đầu thai sai lúc rồi, lãng phí một thần vật từ thời Thượng Cổ.”

Người đàn ông đợi tôi nói xong, bật cười: “Lãng phí à? Chưa chắc đâu.”

Câu nói này khiến tôi khó hiểu.

“Theo tôi được biết, trước cô, không quá ba người có Thiên Đồng.” Người đàn ông giơ ba ngón tay lên “Thứ nhất là một kẻ lai giữa người và yêu, Phệ Hồn trận và Cổ Thú chính là kiệt tác của hắn ta; kẻ thứ hai là Ngôn Linh sư, nói đúng hơn, là tổ tiên của Ngôn Linh sư; người thứ ba chính là một pháp sư, cuối cùng rơi vào ma đạo, trở thành một ma đầu nổi danh, ngay cả thần tiên cũng phải đau đầu.”

(Thiên Đồng: Đôi mắt của trời, đã chú thích lâu ới là lâu thời mấy chương đầu)

Nói rồi, anh ta lại thở dài, nói tiếp: “Đáng tiếc, tôi sinh không đúng thời, chẳng được nhìn thấy người nào. Nhưng may thay, hôm nay, tôi lại may mắn gặp được cô.”

“Tôi không rõ, rốt cuộc anh muốn nói gì? Người quen của tôi là ai?” Tôi hơi không nhịn được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio