Ngày mười chín tháng sáu, Mục Như quân và tám bộ Hãn Bắc quyết chiến trên thảo nguyên Sóc Phong.
Tình hình chiến đấu đẫm máu, vô cùng oanh liệt thê hai mươi mốt tháng sáu, mượn cớ viện trợ cho chủ lực Mục Như quân phương Bắc, Nghiệp vương Mục Vân Loan phía Tây Nam phát thảo đế đô hịch, binh biến Uyển Châu.
Chưa tới ba ngày, trong mười hai quận của Uyển Châu đã có chín quận tuyên bố thuần phục Mục Vân Loan.
Hơn nửa Uyển Châu rơi vào tay Mục Vân bốn tháng bảy, Đoan quân và Uyển Châu quân của Mục Vân Loan quyết chiến dưới Thanh Thạch thành ở Uyển Bắc, Đoan quân đại bại, lui giữ Nam Hoài, trọng trấn cuối cùng của Uyển ngày, Mục Như Sóc tại Bắc Lục phương xa nhận được chiếu khẩn của Minh đế, lưu lại thiết kỵ tiếp tục tác chiến với tám bộ Hãn Bắc, dẫn hai mươi tướng Mục Như thị phóng ngựa về gấp từ ngoài vạn dặm để chỉ huy chiến sự ở Nam Như Hàn Giang ở nhà, ngày nào cũng quan tâm đến chiến sự Uyển Châu, hận không thể lập tức lĩnh binh xuất chinh thay cha anh mình.
Bỗng nghe nói phụ thân đã tới Uyển Châu, mừng rỡ vỗ tay nói: “Giờ thì được rồi, xem tên Mục Vân Loan đó còn có thể điên kiểu gì.”Mẫu thân lại ôm lấy cậu, mặt đầy ưu tư: “Phụ thân con và các thúc thúc chỉ dẫn hơn mười người trở về, toàn bộ thiết kỵ ở lại trấn thủ Bắc Lục, lúc này thủ hạ chỉ có vài vạn tàn quân vừa bại dưới Thanh Thạch thành rút tới, còn có chinh thảo đại tướng quân gì đó của Nam Khô gia, luôn bất hòa với cha con… Ai, phải làm sao cho phải.” Người thì thào như đang tự nói cho mình nghe.“Sẽ không đâu, phụ thân và các thúc phụ sao có thể thất bại?” Mục Như Hàn Giang cố chấp tin chín, truyền tới tin tức Nam Hoài binh bại.
Đoan quân thất thủ ở trọng trấn cuối cùng của Uyển Châu, toàn bộ mười hai quận Uyển Châu, một phần tư lãnh thổ Đông Lục của vương triều đều vào tay Mục Vân nói các quân tướng chinh thảo lui về Thiên Khải đế đô, Mục Như Hàn Giang tự nhốt mình trong phòng.
Phụ thân thua trận rồi, thiếu niên cũng thua ở niềm tin của bản thân, thần thoại về phụ thân đều tan biến, cậu cũng đau khổ như bị người dẫm nát dưới chân.
Ngày ấy, Mục Như Sóc và mấy đệ đệ chỉ có hơn mười người trở lại Thiên Khải, trước khi lên triều, ông về nhà để gặp thê nhi một lần.
Ông gõ cửa phòng Mục Như Hàn Giang, gọi tên cậu, nhưng Mục Như Hàn Giang chỉ ôm đầu không đáp.
Một lúc lâu, cậu nghe thấy phụ thân thở dài một tiếng, xoay người đời Mục Như Hàn Giang đều vì chuyện ấy mà hối hận vô cùng, sau này cậu mới hiểu được vì sao trước khi diện thánh phụ thân phải vội vã về nhà, vì ông đã dự cảm được kết cục đáng sợ sắp giáng kim điện, chinh thảo đại tướng quân cũ và các tướng lĩnh phe phái của hắn bắt đầu đổ hết nguyên nhân thất bại lên Mục Như thế gia, các văn thần Đông Lục trước nay vốn kiêng dè Mục Như thế gia như hổ cũng rốt cục đợi được cơ hội, dần dần, toàn bộ lời chỉ trích trong triều hợp thành một loại ăn ý: nhất định phải mượn cơ hội này lật đổ Mục Như thế Như Sóc và các huynh đệ của ông cảm thấy phẫn nộ, nhưng vẫn chưa tuyệt vọng.
Họ cho rằng Mục Vân hoàng tộc sẽ không vì một chút khua trống hò reo này mà tự chặt cánh tay, xuống đao với huynh đệ như hai mà một suốt ba trăm năm qua.
Nhưng khi Mục Như Sóc nhìn vẻ mặt của Minh đế, đã dần bắt đầu hiểu rõ điều gì.
Với hoàng đế mà nói, man tộc Hãn Bắc là họa ngoại xâm ở phương Bắc, Nghiệp vương Uyển Châu là họa sát nách, còn Mục Như thế gia vốn nắm trọng binh mới chân chính là cái họa tâm phúc! Huynh đệ ruột trong Mục Vân hoàng tộc còn gặp nhau bằng binh đao, sao còn tin vào kết bái khác họ nữa.
Từ khi cùng tranh Bắc Lục năm xưa, đến khi cùng hưởng thiên hạ sau này, minh ước ba trăm năm qua bao đời, sự chân thành và tin tưởng của các anh hùng khi ấy, cuối cùng cũng sụp đổ trước quyền lực.
Thiên hạ, cuối cùng cũng chỉ có thể là thiên hạ của một người, là thiên hạ của người trong lúc tranh đấu đã đạp lên thi cốt của huynh đệ và bằng hữu, sống sót tới cuối Mục Như Sóc lạnh như băng, máu anh hùng cũng sẽ đệ Mục Như Lượng không thể nhịn được trước những lời gièm pha và chỉ trích nữa, rốt cục rút kiếm ngay trong triều, bổ về đám gian thần, còn thất đệ Mục Như Ký chỉ vào Minh đế Mục Vân Cần mắng lớn: “Huynh đệ Mục Như gia chúng ta, chiến đấu vì Mục Vân gia các người, chết trên chiến trường, nói gì mà thiên hạ chẳng phân biệt là của ta hay của người, không có Mục Như thế gia, các ngươi sao có thể ngồi nơi cao đó!” Mục Như Sóc hiểu rõ, tất cả đều không thể vãn hồi, danh tướng có dũng mãnh cỡ nào, cuối cùng cũng thua trong triều đình, bọn họ vĩnh viễn không đấu lại những âm mưu quỷ kế trong bóng cản lại cơn giận điên cuồng của các huynh đệ, chậm rãi đến gần ngai vàng.
Minh đế nhìn bội kiếm được thái tổ ban ở thắt lưng ông, trong lòng cũng có chút kinh hoảng.
Mục Như Sóc chậm rãi tháo kiếm xuống, thanh kiếm này Mục Như thế gia đã giữ ba trăm năm, tuy năm ấy thái tổ nói, nếu có người phản bội lời thề, dù là đế vương cũng có thể chết dưới kiếm này, nhưng lúc này dù rút kiếm, có thể làm được gì đây? Trụ cột của Đoan vương triều suốt ba trăm năm qua đã sụp đổ ầm ầm, cung điện huy hoàng mắt thấy đã sắp thành phế tích.
Trước mắt là thời đại lớn như vậy, dũng khí, lửa giận và bi thương của một người thì có đáng nắm chặt kiếm trong tay, lại nắm chặt hơn, chậm rãi quỳ một gối xuống, hai tay nâng kiếm qua đỉnh đầu: “Thanh kiếm thái tổ ban tặng, Mục Như tộc chúng thần cũng không cần nữa.”Minh đế thở dài, không biết do thấy may mắn vì rốt cục đã loại bỏ được binh quyền trong tay Mục Như thế gia, hay do tiếc hận vì tình huynh đệ ba trăm năm đã không còn.“Huynh trưởng!” Các tướng quân Mục Như thị đồng loạt xông lên, quỳ xuống hướng mặt về thanh kiếm được thái tổ ngự ban, nam nhi dù làm từ sắt cũng không nhịn được mà rơi lệ, hào quang ba trăm năm cuối cùng cũng tiêu tan trong phút chốc....Các tướng Mục Như trở lại phủ, lục đệ Mục Như Viễn hô: “Hoàng thượng sẽ không để yên như vậy, đêm nay nhất định sẽ có quân tới vây phủ, chúng ta phải suốt đêm ra khỏi thành, đến đại doanh.
Thiết kỵ tuy rằng ở mãi Bắc Lục, nhưng chỉ cần chúng ta ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ liều chết cùng chúng ta, trước tiên bình Bắc Lục, sau quay lại Trung Châu, mười vạn tinh kỵ cũng đủ tung hoành thiên hạ! Hoàng trưởng tử luôn coi đại ca như á phụ, chúng ta đánh giết tới Bắc Lục, giúp nó lên làm thái tử, có khả năng mưu đồ thiên hạ!”Mục Như Sóc lắc đầu: “Nếu khởi binh, nam có Uyển Châu, bắc có Hữu Kim, loạn lạc cùng lúc, binh đao sẽ kéo dài bao lâu? Đặt Hoàng trưởng tử vào tình thế nào? Bao nhiêu tính mệnh, bao nhiêu gian khổ bồi đắp Đại Đoan triều ba trăm năm qua sẽ sụp đổ… Sao có thể xứng đáng với huyết chiến của tổ tiên và thi cốt của biết bao tướng sĩ năm xưa? Chúng ta chịu trói, chẳng qua chỉ là chết, nhưng Đại Đoan triều còn có thể chống đỡ thêm vài năm, còn có thể đợi được bước ngoặt.”Ông quay đầu, nhìn Mục Như Hàn Giang đang mờ mịt đứng cạnh cửa.“Giang nhi, nếu tương lai gia tộc này không bao giờ còn có thể cho con vinh quang và uy thế, chỉ gây cho con đau khổ tới vô cùng, con có hận phụ thân không?”“Phụ thân, vì sao? Vì sao là chúng ta?”“Không vì sao cả.
Vì có một số việc, con không gánh vác, thì sẽ không có ai gánh vác cả.” Mục Như Sóc vỗ vỗ đầu Mục Như Hàn Giang, “Hiện giờ con có hối hận vì mang họ Mục Như không?”Mục Như Hàn Giang lau nước mắt: “Không hối hận!”Mục Như Sóc gật đầu, vuốt tóc nhi tử, trong mắt dường như cũng ngấn lệ....Tháng mười năm Phổ Trữ thứ mười một, Minh đế hạ chỉ, toàn tộc Mục Như thị bị lưu vong Thương đi xa, cả tộc Mục Như mấy trăm người trừ vật dụng tùy thân, không thể mang theo bất cứ thứ gì.
Mục Như Hàn Giang không thể mang theo chiến đao yêu quý của mình, cậu ngơ ngác nhìn tòa nhà mình chẳng biết khi nào mới quay lại được.
Phụ thân đi tới, khoác tay lên vai cậu: “Đi thôi, đừng lưu luyến gì cả.
Tất cả những thứ con mất đi, tương lai đều sẽ quay về với con.”Thiếu niên đi trong các tộc nhân bị lưu vong, dân chúng Thiên Khải thành tới đưa tiễn đông nghẹt cả quãng đường dài.
Mục Như Hàn Giang thấy mấy nhóc đồng bọn của mình, giơ cao chút điểm tâm trong nhà, cố sức vươn tay qua vòng chắn bằng thương của binh sĩ để đưa cậu: “Mục Như Hàn Giang, tiểu tử ngươi lừa chúng ta lâu như vậy!” “Ngươi… Ngươi nhất định phải về thăm bọn ta đấy.” Bọn chúng nức Như Hàn Giang gật đầu.
Trong đám người, bỗng cậu thấy thân ảnh của nữ hài kia, thân hình nhỏ nhắn của nàng trong đám người, môi mím chặt, tóc rối loạn vì chen lấn, chỉ ngóng theo cậu mà không nói được một Như Hàn Giang cười với nàng một cái, cậu không biết vì sao Tô Ngữ Ngưng vừa thấy nụ cười của mình lại lập tức ch ảy nước mắt.
Thì ra nữ hài này cũng không phải ghét mình lắm, Mục Như Hàn Giang tự an ủi.
Nhưng mình đi rồi, Nam Khô tộc lại khi dễ nàng thì phải làm sao? Cậu vẫy tay với nàng và mọi người, gào lớn: “Ta sẽ quay lại!”Mục Như Hàn Giang, mi thực sự còn có thể trở lại Thiên Khải sao? Thiếu niên cúi đầu, tự người đi tiễn mười mấy dặm đường, từ Thiên Khải thành đến tận dịch đình phía bắc, rốt cục bị binh sĩ xua về.
Đi tiếp về phía bắc, tiếng người xa dần, chân trời mờ mịt.
Mục Như Sóc nói: “Giang nhi, quay lại nhìn Thiên Khải đi, nhìn nốt lần này, rồi không bao giờ quay đầu lại nữa.”Mục Như Hàn Giang nghe lời phụ thân nhìn về phương Nam lần cuối.
Đế đô Thiên Khải thành nằm trên bình nguyên mênh mang, như một con thú khổng lồ phun nuốt khói mây, mỗi viên gạch trên thành nhuộm một màu đồng sáng bóng, đế cung nguy nga nơi trung tâm, cũng là nơi mỗi một anh hùng khát vọng tiến vào làm quay đầu, sải bước đi theo các bậc cha chú về phía trước.
Cậu không biết bao giờ mới có thể trở lại, nhưng biết ở đây nhất định sẽ có người ngóng trông mình trở về, điều này làm lòng cậu ấm áp.
Cậu thầm nhớ kỹ lời phụ thân nói: đừng lưu luyến, bởi vì những thứ mất đi đều sẽ quay về.
Tuy rằng lúc lớn lên, cậu hiểu đó chỉ là một lời nói dối, có những thứ mất đi vĩnh viễn không thể quay về, tỷ như người nhà, cố quốc và thời gian.
Nhưng bờ vai sắt gánh vác cái thế gian này còn chưa có mấy người xứng đáng, chẳng có mấy người dám đảm đương.
Mục Như thị tộc chống đỡ nửa thiên hạ, dù ở đế đô phồn hoa, hay nơi rét cắt da thịt, dù còn bao nhiêu người, phần quang vinh và cao ngạo này, họ vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ..