Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

chương 41: 41: nơi đẹp nhất thế gian 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên núi cao, tuyết dày khó đi, kỵ quân nhanh chóng bỏ ngựa, bắt đầu đi bộ, mất nửa ngày mới xuyên qua rừng rậm ở lưng núi, tới trước sườn dốc cao ngất, chuẩn bị dây thừng để leo Vân Sênh theo dõi từ xa, nhìn họ leo núi, chuyển động ra xa, tìm một chỗ khác rồi cũng leo lên.

Tuyết vũ linh giúp thân chàng nhẹ như lá, tay bám vào cây cỏ, trèo lên vách đá dựng đứng cũng rất dễ dàng.

Nhưng đột nhiên một trận gió lớn ào đến, cuốn cả người chàng lên, bay bổng giữa không trung như tuyết.

Mục Vân Sênh chỉ cảm thấy tim mình cũng chợt lên chợt xuống theo từng cơn gió, sắp thòng ra khỏi lồ ng ngực, mắt thấy gió đã cuốn mình qua góc núi, chợt ngừng lại, chàng rớt thẳng xuống dưới, vào dòng sông dưới thâm cốc, lại mất bao nhiêu sức lực mới lên đến bờ chàng nhìn khắp nơi, đã mất phương hướng, chẳng biết đội quân Uyển Châu kia đang ở đâu.

Chàng ngẩng đầu nhìn lên, mây mù cuồn cuộn, không thấy đỉnh núi ở nơi nào, chỉ đành tiếp tục bò mẫm trong mây mù, chẳng biết đã leo được bao lâu mới bò ra khỏi đám mây.

Phía trước đột nhiên không còn chút gió tuyết nào, trên trời ánh dương lóa mắt.

Xoay người nhìn lại, dưới chân mình là một biển mây, gió tuyết chỉ ở dưới tầng mây.

Đưa mắt trông xa, tầm nhìn có thể thẳng tới chân trời, phảng phất như thu hết đại địa vào chàng chấn động, lại xoay người leo tiếp, cây cối trên đỉnh núi rất thưa thớt, nhưng có vô số đá lớn.

Chàng thấy phía trước là một bức tường nham thạch khổng lồ, không có chỗ bám, dù có Tuyết vũ linh cũng không bay lên được.

Chàng quanh quẩn ở vách núi nửa ngày, rốt cục thấy một khe nứt lớn, đi vào trong, ngẩng đầu chỉ thấy một đường bầu trời, tiếp tục đi về phía trước, khí lạnh dần dần rút hết, trước mắt bỗng rộng mở bừng đỉnh ngọn núi lớn này, vậy mà có thể có nơi như là một hồ nước lộ thiên cực lớn, nước hồ xanh biếc, phẳng lặng như đóng băng.

Nếu từ trên không nhìn xuống, sẽ thấy ngọn núi lớn này giống như tấm nhung trắng làm nền, nâng một khối thủy tinh màu là một nơi chưa từng được ghi lại trong bất kì điển tịch nào, vách đá dựng đứng khó trèo, rừng rậm sâu thẳm trong núi, chu vi trăm dặm không một bóng người, xưa nay ai có thể leo tới được đây?Lẽ nào trên đời còn có nơi đẹp hơn nơi này?Thiếu niên đột nhiên cảm thấy trái tim bị điều gì đó siết chặt, không tài nào thở sẽ ở đây chứ?Thiếu niên nhắm mắt lại, bình phục tâm tình của mình, nếu nàng ở đây, chàng nhất định có thể cảm giác chàng mở mắt ra lần nữa, liền thấy một mảng lục bình giữa hồ, phía trên nở ra nụ hoa màu vàng, gió nhẹ lướt qua, đóa hoa đong đưa như chuông ngọc, vẩy ra những hạt bụi sáng rực cơ hồ muốn hô to: “Phán Hề! Nàng ở đâu?”Nhưng chàng lập tức kìm nén lại, có lẽ nàng đang ngưng tụ thân thể đến thời khắc cuối cùng, không thể kinh động, nếu không tất cả sẽ bị hủy trong chớp rắc rối vẫn tới, một loạt tiếng người huyên náo, đội quân Uyển Châu kia đã xuất hiện tại mạn tây của đỉnh núi.

Mục Vân Sênh cả kinh, vội vàng ẩn thân sau tảng quân đó đi về phía hồ, thuận sườn núi mà leo xuống, cũng đến bên bờ hồ mà Mục Vân Sênh vừa dừng chân.“Mặc tiên sinh, nếu không nhờ lão bói toán, lại có pháp khí có thể cảm ứng nơi linh khí tích tụ, chúng ta dù mất một vạn năm cũng không biết trên đời còn có chỗ như thế này.” Giọng nói của người này Mục Vân Sênh từng nghe qua, chàng lén nhìn thử, người nọ chính là Mục Vân Đức, Thế tử Uyển Châu vương, năm đó trong hoàng cung Thiên Khải so tài vẽ tranh, bị mình đánh lão già đứng cạnh hắn cười nói: “May mà tới sớm, nàng ta vẫn chưa ngưng đến giai đoạn cuối, bây giờ chính là thời khắc dồn linh thức vào thân thể trọng yếu nhất của nàng ta, chỉ cần ngay lúc này lấy mị thực của nàng ta ra, đưa linh quỷ chúng ta luyện được vào thân thể nàng ta, ký ức và tâm thần của nàng ta sẽ hoàn toàn sẽ bị nhiễu loạn, rồi bị chúng ta khống chế…”Lão lấy một quả cầu bằng đồng có hoa văn phức tạp ra, nhẹ nhàng mở, bên trong có một quả cầu sáng màu đỏ thẫm, còn phát ra tiếng ấu thú rít gào.“Linh quỷ, đi, tìm nàng ta, chui vào tim nàng ta!”Lão vung tay lên, ném quả cầu sáng đó vào hồ nước, ánh sáng màu đỏ lập tức vươn bốn móng vuốt, có thân hình, bơi thẳng xuống dưới đám lục bình.“Vừa nghĩ mỹ nhân đệ nhất thiên hạ sẽ hầu hạ ta, không khỏi sung sướng như tiên.” Mục Vân Đức vẫn mang điệu cười khiến người ta ghê tởm.“Thế tử, ngài không chỉ có được mỹ nhân, điều nàng ta cất giấu trong lòng có thể khiến ngài trở thành chủ nhân thiên hạ.”“Người đâu, bơi ra hái mị thực của mỹ nhân kia lên cho ta.”“Thế tử, ngài quá coi thường bản lĩnh của lão rồi.” Mặc tiên sinh cười, chẳng biết tay vung thứ gì ra ngoài, mặt hồ nhất thời bắt đầu đóng băng, nước hồ xanh lam nổi lên màu bạc, một đường băng vươn thẳng tới giữa Vân Sênh trốn sau tảng đá, nhìn họ bước lên con đường băng, đi tới nơi có ánh sáng lưu động ở giữa hồ, trong lòng nôn nóng.

Chàng định thần, nhớ lại pháp thuật mình có thể dùng được, nhưng những năm gần đây, chàng chưa bao giờ luyện tập pháp thuật đả thương người, phá hỏng vật, chỉ biết dồn linh lực vào bút vẽ, nhất thời không tìm ra cách ứng lúc này chàng chỉ có thể dùng mọi thứ mình biết, mạnh tay đánh cuộc.

Thiếu niên nhắm mắt ngưng thần, dẫn tinh thần lực vào ngòi bút, sau đó viết ký hiệu toán như bay trên mặt gần xong toán thức, chàng nhẹ nhàng chấm nét cuối cùng, toàn bộ ký hiệu tỏa ra ánh sáng bạc, tia sáng tan vào trong đá, lại như rắn bạc trườn theo mặt đất, bơi xuống hồ bắt đầu chấn động nhẹ, hiện ra vô số gợn sóng đan người Mục Vân Đức nghe thấy những tiếng răng rắc, đường băng dưới chân họ đột nhiên chia năm xẻ nhiều hộ vệ lập tức rơi xuống nước, Mục Vân Đức sợ đến mức ngồi xổm trên tảng băng vỡ, kêu: “Mặc tiên sinh, mau cứu ta với.”Mặc tiên sinh không thèm nhìn hắn, lão đứng trên mảnh băng trôi, dù trơn trượt vẫn thoải mái như cưỡi mây, chỉ nhíu mày quan sát bốn phía: “Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ có người thi triển pháp thuật?”Lại cúi đầu lẩm bẩm: “Có loại pháp thuật như vậy sao? Chấn động toàn bộ mặt hồ, nhưng không thấy một chút âm thanh, ánh sáng nào, thật kỳ quái? Thiên hạ nào có môn phái như vậy?”Lão lại ngẩng đầu nhìn về giữa hồ: “Chẳng lẽ tiểu mị linh kia hạ thuật phòng hộ nào đó?”Bỗng nhiên lão nhảy dựng lên, liên tục điểm chân trên một chuỗi băng trôi để tới giữa hồ, rơi thẳng trên phiến lục đóa hoa lạ đang phát ra ánh sáng kỳ dị, bụi sáng quanh quẩn bốn phía.

Chính giữa dưới mặt nước, đã có bọt khí nhẹ nhàng thoát ra.

Mặc tiên sinh nhìn thấy, cười lạnh một tiếng, sải bước tiến này Mục Vân Đức úp sấp trên băng vỡ lại thấy mặt nước xuất hiện mấy vết lồi lõm kỳ quái, lao nhanh tới giữa hồ, giống như dưới nước có một loài cá khổng lồ nào đó, nhưng nước hồ trong suốt, rõ ràng không hề có gì.“Mặc tiên sinh, cẩn thận.

Có thứ gì đó kì quái.” Hắn hô nhiên dưới nước vang lên một thanh âm, mấy cột nước vọt lên trời, biến thành hình dạng thú bay trên không, gào thét ập Mặc tiên sinh vung pháp hốt bằng đồng thau trong tay ra, một luồng gió bao phủ lão, thủy thú đụng vào bức tường gió, hoàn toàn vỡ vụn.Thẻ dài, hẹp, ở giữa hơi cong, quan lại thường dùng để ghi việc khi vào chầu, lão này chỉ dùng biến thể của nó để làm phép cười lạnh một tiếng: “Chỉ là chút thuật nghịch nước nông cạn mà thôi.”Lại nghe một giọng nói vang lên bên hồ: “Chẳng qua ta mới thử một chút, vậy ngươi xem cái này thì sao?”Đột nhiên, giống như ánh sáng rọi ra từ mây, toàn bộ mặt hồ chợt chiếu lên những ký tự màu vàng cực tiên sinh ngây người, phun ra hai chữ: “Nguy rồi.”Vài tia sáng màu vàng xuyên thẳng tới mặt hồ, từ chỗ vệt sáng tan biến, một con cá nhỏ màu vàng nhảy thật cao khỏi mặt nước, thân thể vọt lên, giũ ra vô số hạt sáng.

Các võ sĩ Uyển Châu trên băng bị hạt sáng rơi vào, đều kêu thảm rồi té xuống tiên sinh vung ống tay áo, ngăn những hạt sáng này lại, hạ tay nhìn những lỗ nhỏ hiện ra do hạt sáng đốt cháy tay áo, “Lửa sinh ra từ nước? Đây là pháp thuật gia phái nào?”Lão quay đầu nhìn lên bờ, thấy một thiếu niên đang nhìn hòn đá nhỏ có những ký tự lóe sáng trong tay, lẩm bẩm một mình: “Thì ra vừa nãy là như thế, vậy ném hòn đá này xuống, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì?”Chàng vung tay lên, lại ném hòn đá này xuống tiên sinh còn chưa kịp hô to: “Đừng.” Chỉ thấy hòn đá kia vừa chạm nước, đã lóe ra một đóm lửa, như tia sét trong nước đánh thẳng tới chỗ tiên sinh nhún người nhảy vọt lên không, sóng thần vỡ tung dưới chân, đến khi lão vung ống tay áo lượn người đáp xuống lục bình, cả người đã ướt đẫm.“Ngươi là ai!” Lão lau nước trên mặt, giận dữ hỏi.

Đột nhiên giật mình ngộ ra: “Chẳng lẽ… Ngươi chính là… Vị Bình hoàng đế?”Mục Vân Đức đang úp sấp vào mặt băng, sợ đến mức không dám nhúc nhích, lúc này cũng nhìn lên bờ, chỉ vào Mục Vân Sênh, hô to: “Là hắn, là hắn, chính là hắn! Mau giết hắn cho ta!”Trên mặt Mặc tiên sinh lại khôi phục nụ cười lạnh của mình: “Thế này thì tốt quá, ta vốn cho rằng không biết đến ngày tháng nào mới tìm được ngài, giờ lại có thể trong một ngày hoàn thành hai đại sự cho Vương gia và Thế tử.”Lão giũ tay áo một cái, một cỗ lực mạnh hất thiếu niên lên cao, đập vào tảng đá trên thân Mục Vân Sênh đau nhức, suýt ngất đi.

May mà chàng đeo ngân linh của Vũ tộc, thân thể nhẹ nhàng, bằng không chỉ sợ xương cốt đã gãy tiên sinh cười to: “Ngài có thể tùy ý dùng thuật, đã đạt đến trình độ cao của thuật pháp, chỉ tiếc là hoàn toàn không hiểu cách đấu pháp tác chiến.

Năm đó đương nhiên nàng ta đã truyền lại cho ngài toàn bộ những thứ mình biết, nhưng mười năm trôi qua, ngài lại dồn hết tâm tư vào việc vẽ vời, phải chứ? Phải có bút mới thi pháp được, thực sự không sao hiểu nổi.”Mục Vân Sênh nhịn đau đứng dậy, lại cười nhạt: “Không sao hiểu nổi… Ngươi nói đúng rồi… Những điều ta học được, ngươi có thể hiểu rõ diệu dụng chắc?” Chàng nâng bút nhẹ nhàng viết vài ký hiệu lên lòng bàn tay trái, các ký hiệu phát sáng đó không chui vào bàn tay chàng, mà đột nhiên nhảy xuống nước, không thấy bóng tiên sinh quay đầu quát Mục Vân Đức: “Dẫn người đào mị thực đó lên, linh quỷ quấy nhiễu tâm trí nàng ta, nàng ta tự nhiên sẽ tin tưởng lời nói của người đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt, ta đi giết Vị Bình hoàng đế.” Lão cũng nhún người nhảy xuống nước, như một vệt mực lan ra trong nước, không thấy tăm Vân Đức nơm nớp lo sợ, mang theo những võ sĩ còn sót lại bơi tới bên lục bình.

Lặn xuống dưới, nước trong suốt tới vậy, tia sáng chiếu thẳng tận đáy hồ, võ sĩ tới đầu tiên rất dễ dàng thấy được nơi bọt khí thoát ra.“Trời ạ, nàng ở đây thật.”Đó là một nụ hoa nửa trong suốt trôi nổi trong nước, giống như chứa một người đang cuộn mình ngủ bên trong.

Trong lớp nước đầy ánh sáng lưu chuyển, tất cả tĩnh lặng biết bao, đẹp đẽ biết bao, nàng say ngủ tại đây mấy năm, một khi tỉnh lại, sẽ một lần nữa làm thiên hạ dậy lúc này, một đạo phi ngân từ mặt nước đâm thẳng xuống, xuyên qua thân thể võ sĩ từ lồ ng ngực chậm rãi tràn ra, thân thể hắn bắn thẳng về phía trước.

Khi mọi người quanh đó còn đang kinh hãi nhìn, một mũi tên cũng nhắm thẳng vào ngực Mục Vân Đức, may mà hắn có bảo giáp hộ thân, mới không trúng tim.

Hắn không tin nổi nhìn mũi tên này, lông đuôi tên có màu bạc, đây là dấu hiệu của Hạc tuyết Vũ bóng dáng mảnh dẻ đẹp đẽ điểm nhẹ mặt nước, đôi cánh sau lưng mở rộng, dù trên mặt nước, thanh âm của nàng vẫn trong trẻo lọt vào tai: “Không được lại gần mị thực kia.”Một bọt khí khổng lồ từ đáy nước tách ra, Mục Vân Sênh và Mặc tiên sinh đứng ở đáy nước, đối diện nhau.

Mục Vân Đức vội mang theo các võ sĩ bơi vào bọt khí, vừa mất sức nổi, tất cả đều rớt mạnh xuống đáy tiên sinh lại nhìn thiếu niên chòng chọc: “Bệ hạ, pháp thuật của ngài quả nhiên ta không đoán ra, nhưng ngài căn bản không hiểu cách dùng thuật để giết người, ngài muốn che chở mị linh này, chỉ có thể cùng chết với nàng ta.”Mục Vân Sênh cười lạnh: “Nhưng ngươi cũng không thể giết ta…” Tuy nhiên chàng bắt đầu ho nhẹ, máu lập tức chảy ra từ khóe tiên sinh lắc đầu: “Ngài không quản sống chết, dùng lực từ sinh mệnh để thi triển pháp thuật, không cần ta ra tay, ngài cũng chẳng gắng gượng được bao lâu đâu.”Bóng nước trong hồ dao động, thiếu nữ Vũ tộc kia lặn tới, nàng chui vào bọt khí, nhưng không rớt xuống, chỉ giũ nước trên cánh, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh thiếu niên.“Ta rất giữ lời phải không, huynh vừa thổi ngọc diêu, ta liền tới ngay.” Phong Đình Sướng cười dí dỏm với Mục Vân Sênh, “Mấy trăm dặm đường đấy, may mà là ta, trên đời này không ai có thể bay nhanh như vậy đâu.”“Chẳng lẽ ngươi là Phong Đình Sướng, truyền nhân Phong thị của Hạc tuyết Vũ tộc?” Mặc tiên sinh nhíu mày, “Ta không muốn giết người của Hạc tuyết, tốt nhất ngươi nên chạy mau.”“Nhưng sao ngươi không hỏi xem, Hạc tuyết bọn ta muốn giết ai?” Phong Đình Sướng cười, “Ta thì không khuyên người mà ta muốn giết chạy mau đâu, bởi vì chạy cũng vô dụng.”Mục Vân Đức lặng lẽ trốn sau các võ sĩ.

Các võ sĩ cũng chậm rãi lui ra sau, bọn họ đều đã thấy tiễn thuật của nữ tử tiên sinh sắc mặt âm trầm, lão không nắm chắc có thể cùng lúc đối phó cả hai người, nhất là thần tiễn của võ sĩ Hạc tuyết Vũ tộc, là khắc tinh của các thuật sư, bắn tên còn nhanh hơn nhiều so với thi lúc này, nụ hoa trôi nổi trong nước sau lưng họ chợt tỏa sáng, một luồng bọt khí phun mạnh ra.“Nàng ta sắp tỉnh.” Mặc tiên sinh kêu lên kinh hãi, “Linh quỷ chắc chắn đã chui vào cơ thể nàng ta, làm nàng ta giật mình tỉnh giấc trước thời hạn.”Phong Đình Sướng thừa dịp lão quay đầu, đã lắp tên lên cây cung bạc.“Mau ra tay.” Mục Vân Sênh Đình Sướng nhìn thiếu niên, khẽ nói: “Hi vọng huynh hiểu cho ta.”Nàng chuyển hướng cánh tay, tên nhắm thẳng vào nụ hoa kia, bỗng chốc xuyên thấu nó.

Vệt nước mang theo tia máu phun ra từ lỗ thủng.“Khônggg!” Mục Vân Sênh cảm thấy mũi tên này cũng bắn thủng trái tim chàng, đau đến mức toàn thân muốn vỡ vụn.

Chàng vung tay thật mạnh, một luồng sáng đánh vào người Phong Đình Sướng, hất thẳng nàng ra khỏi mặt nước, cuốn lên tận không trung, lại nặng nề rớt xuống hồ, đôi cánh sau lưng cơ hồ vỡ niên nhún người, vọt thẳng về phía nụ hoa kia.

Mặc tiên sinh thi triển pháp thuật, một luồng khí đen chui vào lưng chàng, thiếu niên lại chẳng hề để tâm, phun ra một búng máu, vẫn không quay đầu lại, ôm mị thực kia bơi vào Vân Đức sai người định đuổi theo.

Mặc tiên sinh lại xua tay, nói: “Không cần sốt ruột, hắn đã trọng thương, hiện giờ tiếp tục dồn ép sẽ khiến hắn liều mạng chống trả, chỉ cần chậm rãi đi theo, hắn tự nhiên sẽ từ từ hao hết tính mạng.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio