Vô số đai lửa dài được châm lên, từ trên cao nhìn xuống, như có người dùng bút viết những chữ to vàng chói lọi lên mặt đất, miêu tả cuộc chiến to lớn và thảm liệt.
Kỵ quân Hữu Kim theo Thạc Phong Hòa Diệp đột phá vòng vây bị những đai lửa này phân cách, sau đó bị cung tiễn từ phía ngoài đai lửa bắn chết.
Thạc Phong Hòa Diệp thúc ngựa xông qua từng bức tường lửa, kỵ binh Hữu Kim có thể theo sát chàng đã không còn bao nhiêu. Thương Lang kỵ liên tục vọt ra từ trong lửa, thêm gió vào lửa, như lệ hồn lấy mạng.
Mục Vân Nhan Sương dẫn theo Thương Lang kỵ của nàng đuổi sát Thạc Phong Hòa Diệp, đột nhiên cành lá phía Nam khu rừng xào xạc tán loạn, hơn mười chiếc xe gắn nỏ xuất hiện. Mục Vân Nhan Sương kinh hãi hô to: “Không xong”, phủ phục xuống lưng ngựa để tránh tên. Một tiếng gõ vang lên, quân Uyển Châu cùng lúc bắn tên, quân Thương Lang và Hữu Kim đều bị bắn ngã ngựa.
Không còn thời gian thương tiếc những dũng sĩ trở về cùng nàng từ Bắc Lục nữa, Mục Vân Nhan Sương phóng ngựa nhảy qua những con ngựa chiến ngã ngổn ngang phía trước, đuổi riết Thạc Phong Hòa Diệp không tha.
Đuổi thêm nửa canh giờ, tiếng chém giết thưa thớt dần, họ đã lao ra khỏi chiến trường, sắc trời dần sáng, chân trời lộ ra ánh bình minh, Thạc Phong Hòa Diệp giảm dần tốc độ, dường như chạy đã mệt.
Mục Vân Nhan Sương dừng ngựa cách chàng khoảng gần năm mươi bước, đề phòng gian trá.
Thạc Phong Hòa Diệp không nhìn Mục Vân Nhan Sương, ngẩn ngơ ngắm sắc mây phía chân trời, một bên là ánh sáng nhàn nhạt, một bên là ánh lửa bừng bừng. Lại đột nhiên lẩm bẩm một mình: “Con em bát bộ đi theo ta không còn, ta cũng không thể trở lại Bắc Lục nữa…”
“Thạc Phong Hòa Diệp, mạng ngươi đến hồi kết rồi!” Mục Vân Nhan Sương nhấc đao quát lên.
Thạc Phong Hòa Diệp than một tiếng: “Ta biết ngươi là ai rồi. Nhưng ngươi có biết vì sao hai lần trước ta đều bại dưới tay ngươi không?”
Mục Vân Nhan Sương không đáp lời, chỉ nắm chặt Hàn Triệt.
Thạc Phong Hòa Diệp thở dài một hơi: “Đó là bởi vì trước đây ta sợ chết. Ta tưởng mình cách bá nghiệp thiên hạ chỉ còn một bước, ta không muốn chết vào lúc đó. Trước nay mang quân xung phong ta chưa bao giờ do dự, nhưng dưới thành Thiên Khải ta lại không nguyện liều mạng.”
Chàng quay đầu nhìn Mục Vân Nhan Sương: “Còn ngươi, lưng gánh hận nước thù nhà, đã sớm không tiếc tính mạng.”
“Bớt nói nhảm, rút đao đi.” Mục Vân Nhan Sương giục ngựa, chầm chậm tiến lại gần Thạc Phong Hòa Diệp.
“Nhưng ta không thể chết được.” Khóe miệng Thạc Phong Hòa Diệp lộ ra nét cười, “Ngươi không giết nổi ta. Vì hiện tại nỗi hận và phẫn nộ trong lồ ng ngực ta còn mãnh liệt hơn ngươi, không ai có thể giết Thạc Phong Hòa Diệp ta, sẽ có ngày ta ngóc đầu trở lại. Trước đây khi ta tới Đông Lục, đã thiêu hủy chiến thuyền, nói với các tướng sĩ rằng không còn đường lui, họ tin ta, theo ta chưa từng lùi bước… Nhưng…” Thạc Phong Hòa Diệp thở dài một tiếng, ánh mắt như ác lang rơi vào đường cùng, “Không sai, ta không còn mặt mũi quay về Bắc Lục, nhưng vẫn phải về, toàn bộ nỗi nhục một mình ta sẽ chịu, đến tận ngày trùng chấn đại quân.”
Lần đầu tiên Mục Vân Nhan Sương nhìn thấy mặt, thấy đôi mắt của lang chủ Bắc Lục ở khoảng cách gần đến vậy. Lòng của nàng như bị hung hăng đâm một nhát.
Ánh mắt này, rõ ràng đã từng thấy, năm xưa trên đồng tuyết cực Bắc, thiếu niên Hữu Kim nọ nhổ mũi tên bạc của nàng xuống, để Lang vương chạy thoát. Khi bị Mục Như kỵ binh vây quanh, đối mặt tuyệt cảnh, cậu ta cũng có ánh mắt này. Hung hận, băng lãnh, tuyệt không chịu thua.
Thạc Phong Hòa Diệp cũng đột nhiên hiểu ra tất cả, bảy năm trước, chàng chạy như điên trên đồng tuyết, thanh âm đếm thời gian đến một nghìn như tiếng cười nhạo của thợ săn, bóp nghẹt trái tim chàng. Chàng rốt cục kiệt lực ngã trên mặt đất đầy tuyết, ngửa mặt nhìn trời, nghĩ mình chạy không thoát rồi.
Nhưng tất cả lại không tới, con số cuối cùng, vĩnh viễn lưu lại trong miệng thiếu nữ kia.
Một tia thương hại bảy năm trước, lại khiến vô số người vì vậy mà chết.
“Hôm nay… Ta sẽ không để ngươi sống sót lần nữa…” Nàng run rẩy, chậm rãi giơ đao.
“Hôm nay… Ngươi cũng không thể quyết định sinh tử của ta nữa.” Thạc Phong Hòa Diệp cười lạnh.
Mục Vân Nhan Sương cắn chặt môi, không đáp lời. Mạnh mẽ giục ngựa, vọt về phía Thạc Phong Hòa Diệp như tên bắn.
Thạc Phong Hòa Diệp nhíu mày, hét lớn một tiếng, thúc ngựa về phía trước, trường đao Huyết Sắc ra khỏi vỏ, mùi máu và oán khí trong đao ập thẳng tới, lần này chàng không nhằm trực tiếp vào đao Hàn Triệt, mà chém thẳng vào hông Mục Vân Nhan Sương.
Mục Vân Nhan Sương không ngờ chàng thật sự không sợ chết, không tiếc đồng quy vu tận, phản ứng đầu tiên là thu đao nghiêng người tránh, khoảnh khắc hai ngựa giao nhau, nàng tựa hồ thấy ý cười lạnh lẽo trên mặt Thạc Phong Hòa Diệp. Liền hiểu rằng lợi thế trước đây của mình đã mất, trong khoảnh khắc ấy nàng vẫn sợ phải chết.
Quay đầu ngựa đấu hiệp hai, nàng hạ quyết tâm, vươn người từ trên lưng ngựa chém thẳng vào cổ họng Thạc Phong Hòa Diệp, Thạc Phong Hòa Diệp cũng vươn người, đao của nàng xẹt qua tai Thạc Phong Hòa Diệp, đao của Thạc Phong Hòa Diệp lại chém thẳng tới mặt nàng. Mục Vân Nhan Sương nhắm chặt mắt, lòng chợt trống rỗng. Nhưng gió lạnh lướt qua đỉnh đầu, khi nàng ngẩng lên, đầu đầy tóc đen xổ tung ra, Thạc Phong Hòa Diệp đã chém rớt ngọc quan giữ tóc của nàng.
Mục Vân Nhan Sương tức giận đến mức toàn thân run rẩy, giơ đao xông lên lần nữa. Thạc Phong Hòa Diệp lần này lại không giơ đao, không thúc ngựa, chỉ nhìn nàng chăm chăm không rời mắt. Mục Vân Nhan Sương có một tia dự cảm bi ai, nàng nghe thấy tiếng tên xé gió mà tới.
Một mũi tên bắn trúng sườn nàng, Mục Vân Nhan Sương không cam lòng mở to mắt, xông tới trước mặt Thạc Phong Hòa Diệp, tay cầm đao run lên, khi chém xuống đã không còn lực đạo, Thạc Phong Hòa Diệp chộp lấy cổ tay cầm đao của nàng, kéo nàng rời khỏi yên ngựa, ném xuống dưới chân ngựa của mình.
Một đội kỵ quân chạy từ trong rừng ra, dẫn đầu chính là Hách Lan Thiết Viên. “Suýt thì ta đã tới chậm, thưa vương tử.”
“Chó má!” Thạc Phong Hòa Diệp mắng, “Ngươi không đến chẳng lẽ ta sẽ chết chắc? Vừa thấy loại tiễn pháp thúi không ngửi nổi này, biết ngay là đồ bị thịt nhà ngươi!” Chàng đột nhiên cười to, giơ roi ngựa quất về phía Hách Lan Thiết Viên, “Thật vui vì thằng chó nhà ngươi còn sống.”
“Quân Uyển Châu là cái thá gì! Chúng ta sớm muộn gì cũng giết Uyển Châu của hắn đến kêu trời khóc đất… Vương tử, giờ chúng ta phải làm sao?”
Thạc Phong Hòa Diệp bình tĩnh ra lệnh: “Thu thập quân đội, rút về quận Bắc Vọng.”
“Nữ nhân này thì sao?”
Thạc Phong Hòa Diệp nhìn Mục Vân Nhan Sương giãy dụa trên mặt đất không dậy nổi, than một tiếng. “Mang cùng đi.”
Thạc Phong Hòa Diệp mang theo tàn quân cố ý đi qua dưới thành Thiên Khải, chàng muốn nhìn cổng thành thêm một chút, chẳng biết bao giờ chàng mới có thể quay về đây lần nữa. Chàng không biết thiếu niên kia có phải cũng đang từ trên đầu thành nhìn xuống hay không. Chàng có dự cảm, thiếu niên ấy mới là kẻ địch thực sự của mình, còn tòa thành vĩ đại mà chàng muốn dỡ xuống này, sẽ lại tiếp tục đứng đây thêm một trăm, một ngàn năm nữa.
“Giá.” Thạc Phong Hòa Diệp rốt cục thúc ngựa chiến, tạt ngang qua cổng thành, đi về phía Bắc.
“Thiên hạ này, chắc chắn ta sẽ quay lại đoạt về. Còn thành Thiên Khải này, chắc chắn sẽ có ngày ta dỡ được nó xuống!”
Mục Vân Loan từ cơn hôn mê giật mình tỉnh lại, ngồi dậy hô to: “Mau thu trận, bảo vệ trung quân!”
Nhưng trước mắt là một mảnh đen kịt, không nghe thấy tiếng chém giết cũng không nhìn thấy ánh lửa.
“Chuyện gì thế này? Có ai ở đây không? Đây là đâu?” Hắn hoảng sợ gào lên.
Một bóng dáng chậm rãi đi ra từ chỗ tối.
“Mặc tiên sinh?” Mục Vân Loan nheo mắt đánh giá bóng dáng đó, “Chiến sự giờ ra sao rồi? Có cản được Mục Như kỵ quân không? Quyết không thể để họ xông loạn vào đại doanh.”
Cái bóng cười: “Nếu là kỵ binh bình thường, sẽ không thể xông vào đại doanh. Đáng tiếc, đó là chủng ngựa hiếm có trên đời — Đạp Hỏa, còn chủ tướng của họ, lại là Mục Như Hàn Giang.”
“Vậy hiện tại đại doanh sao rồi?”
“Đã thành biển lửa, ngựa Đạp Hỏa chạy tới đâu, dòng lửa tràn tới đó, ai mà ngăn nổi?”
“Không thể bại như thế được!” Mục Vân Loan nhảy lên, “Ta còn mười vạn đại quân có thể điều động, ta muốn đích thân ra ngoài đốc chiến! Lấy kiếm cho ta!”
“Không cần.”
“Không cần?” Mục Vân Loan chậm rãi quay người, nhìn thẳng vào bóng dáng kia, “Ngươi nói không cần là ý gì?”
“Thế tử sẽ xử lý tốt tất cả.”
“Thế tử? Sao nó làm nổi? Càn quấy! Nó thì hiểu gì về chỉ huy chiến sự?”
“Thế tử đúng là không hiểu, nhưng điện hạ ngài đã bỏ mình trong biển lửa, thế tử đành phải ra mặt giải quyết.”
“Ngươi nói gì? Ngươi nói… Ta bỏ mình trong biển lửa?”
“Thân thể điện hạ vẫn luôn khoẻ mạnh, các tướng dưới trướng trung thành tận tâm với ngài, ngài mất hai mươi năm giành lấy thiên hạ, lại thêm hai mươi năm ngồi trên đỉnh thiên hạ, nhưng thế tử từ nhỏ đã bị ngài xem nhẹ, đối xử với hắn chỉ có trách cứ nhục mạ, cảm thấy hắn buông thả, tham lam, không thể thành tài. Vì vậy thế tử âm thầm quyết tâm sẽ có một ngày, khi ngài còn sống, sẽ chứng minh cho ngài xem, không có ngài, hắn cũng có thể xưng bá thiên hạ.”
“Ha ha ha ha ha…” Mục Vân Loan đã hiểu đang xảy ra chuyện gì, hắn giận tới mức bật cười: “Nó… Nó muốn hủy hoại mọi thứ ta khổ tâm đoạt lấy ba mươi năm qua trong chốc lát, chỉ vì muốn sớm thay thế vị trí của ta. Ta… sao ta lại sinh ra một kẻ ngu xuẩn như thế, trời cao ơi, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha!”
“Điện hạ lại sai rồi, thế tử không ngu xuẩn, chỉ là lòng tham quá lớn, về dc vọng và dã tâm, hắn còn mạnh hơn điện hạ ngài, cũng là người mà Thần Nguyệt giáo bọn ta chọn lựa.”
“Thần Nguyệt giáo… Thần Nguyệt giáo?”
“Phải, chắc hẳn điện hạ cũng biết Thần Nguyệt giáo là gì. Gần ngàn năm nay, bọn ta vẫn làm theo ý chỉ của thần đại hoang, muốn để thiên hạ sa vào phân tranh và loạn lạc, tuyệt đối không để sự ngưng tụ và thống nhất tồn tại, như vậy mới có thể ngăn cản sự trùng khít của đất trời, sự phục sinh của cựu thần. Nhờ vào lực lượng của bọn ta, ngài mới có thể làm mười hai quận thành Uyển Châu trở thành châu vực trù phú nhất Đoan triều trong vòng mười năm. Nhưng tất cả những điều này, chẳng qua chỉ để ngài có thể sớm nổi loạn, chia rẽ Đoan triều. Còn giờ đây, ngài lại muốn thống nhất thiên hạ một lần nữa, vậy thì… đã làm trái với ước nguyện ban đầu khi bọn ta phò trợ ngài.”
“Thần Nguyệt…” Mục Vân Loan dù anh hùng một đời, nghe được tên này cũng không khỏi lạnh thấu toàn thân, đương nhiên hắn đã từng nghe nói về Thần Nguyệt giáo hội thần bí đáng sợ, giáo phái này đã biến mất từ mấy trăm năm trước, không ngờ mình lại bất tri bất giác trở thành kẻ tù đồ bị họ âm thầm khống chế.
“Chỉ cần ngài khát vọng lực lượng, quyền thế, tự nhiên ngài sẽ rơi vào bàn tay Thần Nguyệt bọn ta, bởi vì những thứ này bọn ta đều có thể cho ngài. Nhưng ngài vĩnh viễn chỉ có thể là một quân cờ, và thế cờ thiên hạ này vĩnh viễn không thể có người thắng, bởi vì hai phe đấu cờ đều nằm dưới sự khống chế của bọn ta, vĩnh viễn là cảnh phân tranh vô tận, lấy máu tươi và sự thống khổ, cừu hận của các người để tăng lực lượng cho hoang thần.”
“Cừu hận…”
“Đúng vậy, cội nguồn lực lượng của bọn ta chính là cừu hận. Hiện giờ ngài đang cực kì căm hận phải không, nhưng lòng cừu hận của ngài cũng sẽ trở thành lực lượng của ta. Cừu hận giữa phụ tử hai người, cừu hận của những người dân ngài giết đối với ngài, cừu hận giữa ngài và kẻ thù của ngài, cừu hận trong gia tộc các người… Nhiều cừu hận tới vậy đấy, trói chặt linh hồn các người, làm người đời ngoan ngoãn trở thành tù đồ của bọn ta.”
“Nhưng dù các ngươi có trăm phương ngàn kế, trên đời này vẫn sẽ có thống nhất, sẽ có vương triều cường thịnh và vương giả vĩ đại!” Mục Vân Loan gào lên.
“Không, ” Mặc tiên sinh hời hợt nói, “Dc vọng là vô tận, ngài trở thành chủ nhân một quốc gia, ngươi sẽ muốn trở thành chủ nhân thiên hạ; ngài thống trị một tộc, ngài sẽ muốn thống trị vạn tộc; ngài chiếm được một khối càng, ngài sẽ muốn chiếm lấy cả núi vàng. Thiên hạ này lớn biết bao! Quyền lực và dã tâm là vô tận, điều bọn ta muốn làm, chỉ là kích động dc vọng của mọi người, cũng như khi ta tận tâm đào tạo thế tử vậy.”
“Láo xược!” Mục Vân Loan cuồng nộ giãy dụa xuống đất, rút kiếm đặt trên giá, chém về phía Mặc tiên sinh, nhưng bóng dáng kia rung động, kiếm của hắn chém vào khoảng không.
“Rồi ngài sẽ phát hiện, những điều các người yêu và hận, đều chỉ là bọt nước mà thôi. Ha ha ha ha…” Tiếng cười lạnh ấy truyền tới từ ngoài trướng.
Mục Vân Loan đẩy màn trướng ra đuổi theo, nhưng bên ngoài trướng đen, vẫn là một lớp trướng đen, hắn lại lao ra, bên ngoài vẫn là trướng đen. Hắn kinh hoảng chạy ra ngoài, nhưng chỉ có màn trướng vô tận, bóng tối vô tận, tiếng cười kia vĩnh viễn truyền từ một lớp trướng phía ngoài, một đời anh hùng, cũng không khỏi phát ra tiếng thét tuyệt vọng.