Editor: Gió
Mẫn Thiều Kì cùng Cố Ngạo tới nhà hàng cũng vừa kịp giờ, sau khi báo số điện thoại của Cố Diễm, phục vụ lịch sự dẫn hai người đến phòng riêng trên tầng hai.
Trang trí của Tiên Vị quán rất đơn giản, nhưng lại rất tao nhã, vô cùng sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy ăn cơm ở đây rất thoải mái.
Sau khi ngồi vào bàn, phục vụ rót cho hai người trà nóng vừa mới được pha, sau đó hỏi: “Xin hỏi giờ đã mang đồ ăn lên chưa ạ?”
“Mang lên đi.” Cố Ngạo nói. Phỏng chừng Ngu Dịch cũng sắp tới rồi, đến vừa lúc ăn được luôn.
“Vâng.” Phục vụ thông báo với nhà bếp thông qua bộ đàm, rồi lại nói: “Nếu có việc gì có thể rung chuông, chúc ngài dùng bữa ngon miệng.”
Sau khi nhân viên rời đi, ánh mắt của Mẫn Thiều Kì dừng lại ở giỏ đồ ăn vặt, giỏ đồ ăn vặt chia làm tám ngăn, gồm các loại đồ ăn vặt như ô mai, hạt cứng, chuối sấy, bỏng ngô, để cho khách dùng trong lúc chờ đồ ăn được mang lên.
Bỏng ngô là bỏng vị caramel, Mẫn Thiều Kì vừa nhìn đã cảm thấy rất ngon, nên sau khi phục vụ rời đi, liền với tay lấy vài miếng – quả nhiên, hương vị rất giống với tưởng tượng của cậu, vừa thơm lại vừa ngọt, lại còn rất giòn.
Cố Ngạo thấy cậu cứ ăn liên tục, mắt thấy đã hết một phần ba rồi, liền đưa tay đặt cái giỏ sang một bên, nói: “Ăn cái này thì no được à?”
Mẫn Thiều Kì mím môi, nói: “Chỉ là… thấy ngon…” Thật ra đã đến đây rồi mà chỉ ăn bỏng như thế cũng rất khó coi.
Cố Ngạo mặt không biểu cảm, nói: “Ăn cơm xong rồi ăn, ăn cái này không có dinh dưỡng.”
“Ò.” Mẫn Thiều Kì biết Cố Ngạo cũng không nói gì sai, liền cầm lấy khăn lông nóng đã được khử độc, lau đường trên tay.
Từng món ăn được mang lên, Cố Ngạo cũng không có ý định chờ Ngu Dịch tới rồi mới ăn, vì vậy nên hai người món nào lên trước thì thử món đó trước, mùi vị quả thực khó mà diễn tả thành lời. Cá rất tươi, thịt vô cùng mềm, hơn nữa phân lượng cũng vừa đủ, hoàn toàn đáng tiền.
Cố Ngạo bắt đầu suy nghĩ xem ăn xong bữa cơm này rồi làm gì.
Đợi đến khi món ăn cuối cùng được mang lên, Ngu Dịch cũng tới. Đi cùng Ngu Dịch còn có một chàng trai thoạt nhìn tầm khoảng hai mươi tuổi.
“Chúng tôi không tới muộn chứ?” Vừa vào cửa, Ngu Dịch liền cười nói với anh. Nhưng nhìn thấy Mẫn Thiều Kỳ, vẫn lộ ra chút bất ngờ.
“Không muộn, ngồi đi.” Cố Ngạo nói.
Chàng trai đi cùng Ngu Dịch cũng mỉm cười nói với Cố Ngạo: “Chào Tam thiếu.”
Cố Ngạo gật đầu.
Ngu Dịch cởi áo khoác ra, hướng chàng trai đó hất hất cằm, bảo: “Ngồi bên cạnh Tam thiếu đi.”
Chàng trai đó cũng không ngượng ngùng, cởi áo khoác xong liền đến ngồi xuống phía bên tay phải của Cố Ngạo, Ngu Dịch ngồi vào phía bên kia của cậu ta.
Cố Ngạo nhìn về phía Ngu Dịch, chờ một câu giải thích của hắn.
Ngu Dịch cười cười, nói: “Cung tổng của Giải Trí Hòa Hưởng tặng cho cậu, tên là Giang Hằng. Quan hệ với chị của tôi, nhà chúng tôi gần đây cũng cùng Giải Trí Hòa Hưởng hợp tác, nên không tiện không nể mặt mũi người ta.”
Tất cả những người muốn nịnh bợ Cố Ngạo đều biết rằng khả năng bọn họ có thể trực tiếp tiếp cận anh là vô cùng thấp, cho nên đa phần đều sẽ đi đường vòng, giả dụ như thông qua một số người bạn thân của Cố Ngạo.
Hoắc Tinh chắc chắn là sẽ không giúp đỡ loại chuyện này, mà ngược lại Ngu Dịch ăn chơi phóng khoáng này lại có thể tiếp cận một cách dễ dàng. Thêm nữa đa phần những lúc Cố Ngạo cùng Ngu Dịch ra ngoài chơi, đều là Ngu Dịch sắp xếp người, vậy nên rất nhiều người muốn xu nịnh Cố Ngạo, sẽ tìm tới Ngu Dịch trước.
Ngu Dịch biết sở thích của Cố Ngạo, nếu như gặp đúng kiểu mà Cố Ngạo thích, hắn cũng sẽ giúp đỡ giới thiệu, trước đây chuyện này hắn cũng đã từng làm vài lần. Nhưng hắn chỉ giới thiệu mà thôi, sau đó Cố Ngạo có vừa mắt hay không hắn không có trách nhiệm.
Lần này cũng vậy, vị Cung tổng này ngày hôm qua có đến tham gia tiệc giáng sinh, nhưng không tiếp lời được với Cố Ngạo. Vậy nên sáng ngày hôm nay liền đem Giang Hằng tới. Ngu Dịch vừa thấy Giang Hằng liền biết là đúng kiểu Cố Ngạo thích, sau khi tìm hiểu bối cảnh xuất thân của Giang Hằng, cảm thấy không có vấn đề gì, liền muốn mang tới cho Cố Ngạo gặp.
Chỉ là hắn không nghĩ tới bữa cơm này Mẫn Thiều Kì cũng tới.
“Vị này là?” Giang Hằng cũng không sợ người lạ, nhìn về phía Mẫn Thiều Kì đang ngồi bên kia của cn, hỏi.
“Bạn.” Cố Ngạo nói đơn giản hai chữ.
“Chào anh, tôi là Giang Hằng, Hằng trong vĩnh hằng().” Giang Hằng cười nói với Mẫn Thiều Kỳ.
()恒 trong 永恒
“Chào cậu, tôi là Mẫn Thiều Kỳ.” Nếu như Giang Hằng đã tự giới thiệu với cậu, cậu đương nhiên cũng nên giới thiệu tên của mình với cậu ta, như vậy mới phải phép, cho dù cậu không muốn…
Lời Ngu Dịch cậu hiểu, Giang Hằng chính là quà mà người khác tặng cho Cố Ngạo. Tuy là vừa mới tiếp xúc với Giang Hằng chưa được ba phút, nhưng có thể thấy Giang Hằng là người có tính cách cực kì tốt, ngoại hình anh tuấn, vóc dáng cao gầy cân đối, trên người tỏa ra chút khí tức dương quang, nhìn vào vô cùng tươi sáng, rực rỡ và tràn đầy sức sống.
Đối với Mẫn Thiều Kỳ, mọi thứ của Giang Hằng tựa như một sự uy hiếp, ngoại trừ ngoại hình, cậu thực sự không tìm ra được bất cứ điểm nào để bì được với Giang Hằng, Giang Hằng tựa như hoa tường vi nở rộ vào mùa hạ, còn cậu lại tựa như lá bạc hà khô héo vào cuối thu…
Nghe Cố Ngạo giới thiệu Mẫn Thiều Kì như vậy, Ngu Dịch ngược lại cũng không nói gì, những cũng không hiểu rõ rằng rốt cuộc Cố Ngạo đang nghĩ như thế nào. Nhưng dù thế nào đi nữa, Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kì giờ cũng không phải quan hệ người yêu, cho nên hắn giới thiệu Giang Hằng với Cố Ngạo cũng không tính là thất đức. Còn như sau đó… nếu như Cố Ngạo vừa mắt Giang Hằng, thì coi như là may mắn của Giang Hằng, nếu như không vừa mắt thì xong bữa cơm này ai đi đường nấy.
“Sao tự nhiên lại tới đây ăn, trước đây cũng chưa nghe cậu nói là đặt chỗ.” Ngu Dịch cười hỏi.
“Anh cả đặt, có việc tạm thời không đi được.” Cố Ngạo đáp.
“Tôi đây là được hưởng sái cậu rồi.” Ngu Dịch nói. Chỉ cần bữa cơm này Cố Ngạo không phải đặt vì Mẫn Thiều Kì là được rồi, nếu không hắn mang Giang Hằng tới đây thật sự là không thích hợp.
“Tam thiếu thích ăn cá sao?” Giang Hằng nhìn một bàn đầy đồ ăn, tựa hồ không biết nên bắt đầu động đũa từ đâu.
“Cũng bình thường.” Cố Ngạo tùy ý nói.
“Ăn cá rất tốt, giàu dinh dưỡng, cholesterol lại thấp.” Giang Hằng cười nói.
Cố Ngạo nhìn Giang Hằng rồi hỏi: “Cậu bây giờ đã ra mắt chưa hay vẫn là thực tập sinh?” Cố Ngạo không có quá nhiều hiểu biết với giới giải trí, chỉ có một ít người nổi tiếng hoặc thuộc Giải Trí YC của anh cả anh thì biết, nhưng có một số chuyện thì lại không hiểu rõ lắm. Anh chưa từng nghe qua tên của Giang Hằng, có thể ra mắt rồi nhưng vẫn chưa có tiếng tăm gì nhiều.
“Vẫn chưa ra mắt, nhưng công ty cũng đang giúp tôi sắp xếp hoạt động ra mắt rồi.” Giang Hằng cười vô cùng xán lạn, tựa hồ đang cất giữ mộng ước về một tương lai tốt đẹp.
“Cậu muốn theo mảng nào?” Cố Ngạo gắp một miếng cá, hỏi.
“Âm nhạc, diễn xuất của tôi rất gượng gạo, huấn luyện viên của chúng tôi cũng nói tôi không có thiên phú.” Giang Hằng có chút bất đắc dĩ mà nói.
Thật ra dù cho diễn xuất của Giang Hằn có thật sự tốt hay không, thì đây cũng là một câu trả lời vô cùng thông minh, ý tứ mấu chốt mà Giang Hằng muốn biểu đạt chính là cậu ta không biết diễn, vậy nên không biết lừa gạt người khác.
Cố Ngạo cười cười, không nói gì.
Giang Hằng rất để ý rót thêm trà cho Cố Ngạo, cũng rót cho Ngu Dịch và Mẫn Thiều Kỳ, sau đó lại chuyển sang chủ đề khác.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Cố Ngạo cùng Giang Hằng nói chuyện rất hợp ý nhau, đột nhiên cảm thấy không còn hứng ăn nữa. Một bàn toàn mỹ vị cũng trở nên nhạt nhẽo.
Cậu không phải bạn trai của Cố Ngạo, cũng không có cách nào để chỉ trích việc Ngu Dịch mang Giang Hằng tới đây, cũng không thể can thiệp vào sự lựa chọn của cn. Lần này cậu thực sự không phải là hàng đi kèm nữa, thế nhưng vẫn tựa như một thằng hề, là vật thừa thãi trên bàn cơm này.
Lúc ăn xong, Ngu Dịch đề khi buổi tối đi xả hơi một chút, dù sao gần đây cũng không có việc gì, bọn họ cũng đã rất lâu rồi chưa ra ngoài chơi cùng nhau.
Cố Ngạo gật đầu, nói: “Được, cậu sắp xếp đi.”
Ngu Dịch nhìn về phía Giang Hằng nói: “Giang Hằng cũng đi chứ?”
“Đi.” Giang Hằng vui vẻ gật đầu.
Ngu Dịch lại nhìn về phía Mẫn Thiều Kỳ, hỏi: “Cùng đi không?” Sở dĩ hắn hỏi Mẫn Thiều Kì một câu cũng chỉ là theo phép lịch sự mà thôi.
Nhưng không đợi Mẫn Thiều Kỳ trả lời, Cố Ngạo đã lên tiếng trước: “Cậu ấy không đi.”
Ngu Dịch nở nụ cười, nói: “Vậy được, lát nữa tôi sẽ đặt phòng riêng. Gọi cả Hoắc Tinh, tầm tám giờ là cậu ta chắc mới có thể tan làm.”
“Ừ.” Cố Ngạo cũng không có ý kiến.
Mẫn Thiều Kỳ trầm mặc không nói, cậu không phải là muốn đi, nhưng cậu không muốn đi và Cố Ngạo không cho cậu đi là hai việc khác nhau. Có lẽ đối với Cố Ngạo, cậu đi theo rất thừa thãi. Hơn nữa Giang Hằng còn ở đây, cậu quả thực không tác dụng gì…
Ăn xong bữa cơm, vẫn còn thừa lại không ít. Quán không có chủ trương lãng phí, vậy nên đồ ăn thừa đều sẽ tự động gói lại cho khách mang về.
Bọn họ muốn đi chơi, đương nhiên không thể đem theo mấy túi đồ ăn này theo được, cho nên tất cả được mình Mẫn Thiều Kì đem về. Dù sao mùi vị của chỗ này cũng ngon, gói về ăn một lần nữa cũng được.
Rời khỏi quán, vừa lúc có một chiếc taxi trống khách đi ngang qua, Cố Ngạo gọi xe cho Mẫn Thiều Kỳ, tiện tay cho Mẫn Thiều Kỳ một chút tiền xe, để cậu đi trước.
Ngồi trong xe, trong lòng Mẫn Thiều Kỳ có chút khó chịu. Cố Ngạo tuy rằng là chấp nhận cho cậu ở nhà mình, nhưng bạn bè của Cố Ngạo không chấp nhận cậu. Điều này cậu có thể hiểu, nhưng không có nghĩa rằng cậu hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.
Về tới nhà, Mẫn Thiều Kỳ đặt túi đồ ăn lên bàn, cởi áo khoác ngoài rồi ngồi lên ghế sô pha.
Cậu hiện tại cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút rồi dọn dẹp sau.
Cậu biết có rất nhiều người muốn tiếp cận Cố Ngạo, cho dù là với bất cứ mục đích nào. Nhưng lúc cậu và Cố Ngạo ở bên nhau, cậu cũng chưa từng gặp phải tình huống như ngày hôm nay. Có lẽ chuyện này đối với Cố Ngạo là vô cùng bình thường, nhưng đối với cậu lại như một cái tát.
Mà cái tát này này tựa như đang nhắc nhở cậu phải nhìn rõ vị trí của mình, cậu cùng Cố Ngạo thực sự đã không như năm xưa được nữa rồi. Cuộc sống của Cố Ngạo sẽ có sự thay đổi, sẽ tiếp xúc với những người khác nhau, nhận được những “món quà” khác nhau. Mà cậu… vẫn cứ đứng tại nơi ban đầu, không rời đi, cũng chẳng biết nên đi về đâu…
Không biết đã ngồi bao lâu, một hai tiếng trước Mẫn Thiều Kỳ vẫn còn nghĩ tới những chuyện đó, nhưng sau đó không nghĩ tới nữa, nhưng cũng không làm gì cả, chỉ ngồi yên như vậy, thời gian dường như cũng ngưng đọng lại…
Mẫn Thiều Kỳ biết mình đang đợi Cố Ngạo về, nhưnglại không muốn thừa nhận, bởi vì cậu đoán rằng Cố Ngạo đêm nay có lẽ sẽ không về…
Đến hơn mười hai giờ đêm, Mẫn Thiều Kì cũng có chút mệt rồi, không có tinh thần đứng dậy đi tắm rửa thay quần áo, sau đó đem đồ ăn nhét hết vào trong tủ lạnh, lại tiếp tục ngồi đờ ra trên ghế sô pha.
Cậu bây giờ không thấy buồn ngủ, trong nhà chỉ có một mình cậu, lạnh lẽo vắng lặng, cảm giác lúc này không giống với cảm giác khi Cố Ngạo còn ở nước ngoài. Dù sao Cố Ngạo ở nước ngoài cậu không biết rằng Cố Ngạo đang làm gì, nhưng hiện tại, cậu biết Cố Ngạo đang ở bên ngoài chơi, còn dẫn theo Giang Hằng … cái cảm giác này thực sự càng thêm khó chịu…