Editor: Gió
“Alo?” Mẫn Thiều Kỳ nhận cuộc gọi.
“Thiều Kỳ à? Tôi Giang Hằng đây.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mang theo tiếng cười của Giang Hằng, cảm giác vẫn tươi sáng như trước kia, cũng có chút hơi khác.
“Tôi biết mà.” Mẫn Thiều Kỳ đáp
“Không liên lạc với anh, còn sợ anh quên mất tôi rồi.” Giọng nói của Giang Hằng lại càng tăng thêm chút hoạt bát nữa.
“Sao thế được?” Thật ra trước đó cậu thực sự không quá thích Giang Hằng, vì dù sao lúc ấy thân phận của Giang Hằng cũng không quá tốt. Nhưng từ sau khi Giang Hằng tới thăm cậu, sau đó hoàn toàn biến mất, Mẫn Thiều Kỳ đã cảm thấy nếu như không nói đến những chuyện trước đó thì chí ít Giang Hằng không phải là loại có ý định chen chân vào quan hệ của người khác, cũng là người nói được làm được. Vậy nên nhận được điện thoại từ Giang Hằng, ngoại trừ chút bất ngờ ra, cậu cũng không có cảm giác bài xích, điều này cũng có thể là do cậu và Cố Ngạo đã quay lại với nhau.
“Anh dạo này thế nào?” Giang Hằng hỏi cậu.
Mẫn Thiều Kỳ hạ kính xe xuống để không khí thổi vào trong, đáp lời: “Vẫn ổn, cậu thì sao?”
“Thế thì tốt. Tôi cũng ổn định rồi, chỉ là vẫn ở thành phố N.” Giọng Giang Hằng mang theo chút bất đắc dĩ, “Trước đấy tôi đến thành phố khác tìm được một nơi để hát, các phương diện đều tốt, môi trường cũng sạch sẽ, lại không xảy ra mấy chuyện linh tinh. Ai ngờ được công việc làm ăn của ông chủ mấy năm gần đây rất tốt, chớp mắt một cái liền đến thành phố N mở quán rượu. Tôi lúc đầu cũng không muốn quay về đâu, nhưng ông chủ tìm tôi nói chuyện mấy lần, còn tăng tiền lương cho tôi, còn đảm bảo điều kiện quán rượu sẽ không thay đổi. Tôi suy nghĩ mãi, cảm thấy hay là thử xem sao, thế là quay về đây.”
Nghe được không ít những chuyện trong quãng thời gian này của Giang Hằng, Mẫn Thiều Kỳ nói: “Thành phố N cũng rất tốt, phát triển hơn mấy thành phố xung quanh nhiều, những điều kiện phục vụ cuộc sống cũng thuận tiện.” Rất nhiều người từ nơi khác, dù là xa hay gần, đều muốn tới chen chúc ở thành phố lớn như thành phố N, cố gắng để sinh sống ở đây, theo đuổi một cuộc sống có chất lượng và điều kiện tốt hơn nữa.
“Nói thì nói vậy, nhưng áp lực cuộc sống cũng lớn lắm.” Giang Hằng cười nói: “Không nói cái này nữa, đúng rồi, anh với Tam thiếu thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Giọng Mẫn Thiều Kỳ không khỏi mang theo chút ý cười. Cậu vẫn còn nhớ rõ lời chúc phúc của Giang Hằng khi ấy.
Giang Hằng hơi hóng hớt mà hỏi: “Bên nhau rồi à?”
“Ừ.” Mẫn Thiều Kỳ khẽ đáp.
Giang Hằng cười ha ha một tiếng, nói: “Chúc mừng nhé.”
“Cảm ơn.” Mẫn Thiều Kỳ cũng rất sẵn lòng tự nhiên mà tiếp nhận lời chúc phúc ấy.
“Nếu rảnh thì tới quán rượu tôi hát chơi, tôi mời anh.” Giang Hằng cười nói: “Anh yên tâm, không phải tôi đang lôi kéo khách cho quán đâu, là thật lòng mời anh đến chơi. Chỗ này không loạn lắm đâu, anh đừng lo lắng.”
Mẫn Thiều Kỳ nhớ rõ trước kia Giang Hằng đã từng nói, nếu như ổn định rồi thì sẽ mời cậu đi nghe hát, cùng uống bia. Nghĩ tới đã lâu rồi cậu cũng chưa tới quán rượu, lại nghe Giang Hằng nói điều kiện ở đó rất ổn, đi xem một chút cũng không sao cả.
“Được rồi, địa chỉ quán rượu ở đâu? Tên quán là gì?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi.
Giang Hằng nói: “Lát nữa tôi gửi tên với địa chỉ cho anh. Tôi hát mỗi thứ hai, tư, sáu hằng tuần, từ giờ đến rưỡi.”
“Ừ, vậy thì thứ sáu tôi sẽ tới.”
“Được, lúc nào tới thì gọi cho tôi, tôi bảo họ giữ chỗ yên tĩnh cho anh.”
“Ừ, đến lúc đấy liên lạc sau nhé.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Bác sĩ Ôn dặn ra ngoài chơi với nhiều người rất tốt cho việc phục hồi của cậu, vậy nên trước khi đi nước ngoài thì đi chơi một chút cũng được.
“Ừ, đến lúc đó gặp.” Giang Hằng cười đáp.
Mẫn Thiều Kỳ đáp một tiếng, nói bye bye rồi cúp máy trước.
Lúc cậu về đến nhà, Cố Ngạo cũng vừa mới về chưa được bao lâu, đang ở trong phòng quần áo thay quần áo. Nghe thấy tiếng liền vừa mặc chiếc áo ở nhà vào vừa đi ra ngoài, cười nói: “Về rồi à?”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ đặt bánh ga tô trong phòng bếp, nói: “Em mua bánh ga tô, cùng ăn nhé?”
“Được.” Cố Ngạo đáp lời, lại hỏi: “Cà phê hay hồng trà?”
“Hồng trà.” Mẫn Thiều Kỳ đáp.
Cố Ngạo hôn cậu một cái, cười nói: “Đi thay quần áo đi, anh đi pha trà.”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, trở về phòng. Việc pha trà đơn giản này, Cố Ngạo lại còn rất thành thạo, chỉ là lúc ở Cố gia có người phục vụ, nên không cần anh động tay động chân làm gì.
Đến lúc cậu tay quần áo, rửa tay xong đi ra, Cố Ngạo đã đặt bánh ga tô ra đĩa, hồng trà cũng đã được đặt lên bàn rồi.
Mẫn Thiều Kỳ đi tới, ngồi lên ghế chân cao ở quầy bar nhỏ, uống một ngụm hồng trà, sau đó cầm dĩa xúc một miếng bánh ga tô – giống với mùi vị trong trí nhớ của cậu, vị của chocolate rất đậm, không quá ngọt, lại mang theo chút đắng.
Có lẽ là vì ăn được thứ muốn ăn, tâm tình của Mẫn Thiều Kỳ cũng không tệ, sau đó còn kể cho Cố Ngạo chuyện nhận được điện thoại của Giang Hằng.
Cố Ngạo hơi bất ngờ, anh không ngờ rằng Mẫn Thiều Kỳ ấy vậy mà lại trao đổi số điện thoại với Giang Hằng, còn liên lạc với nhau. Chỉ có điều nếu Mẫn Thiều Kỳ không nhắc đến, anh cũng sắp quên luôn người tên Giang Hằng này rồi.
“Thứ sáu anh rảnh không? Chúng ta tới đó xem nhé?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi. Cậu đi một mình không phải là không được, chỉ là cảm thấy có lẽ nghe hát xong cậu sẽ muốn mau chóng về nhà.
Cố Ngạo vui vẻ gật đầu, nói: “Được.”
Vì vậy kế hoạch ngày thứ sáu cứ thế mà được đặt ra.
Anh hết nửa cái bánh, Cố Ngạo mởi lời nói: “Vé máy bay anh đặt thứ hai tuần sau, có được không?”
Hôm nay anh đi lấy hộ chiếu, lại xem qua lịch bay, đúng lúc lịch bay thứ hai tuần sau còn hai chỗ ở khoang hạng nhất, vậy là anh đặt trước luôn.
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, nói: “Vậy tí nữa nên liệt kê ra những gì cần theo, cũng nên thu dọn dần dần là vừa.”
“Ừ.” Cố Ngạo đáp, thu dọn sớm, đến lúc nhớ ra cần thêm cái gì còn thêm được, “Không cần mang quá nhiều đồ đâu, tới đó không chừng còn muốn mua thêm quần áo rồi đồ đạc các thứ.”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ tính toán hai người họ dùng cái vali to nhất kia của Cố Ngạo là cũng đủ rồi, cầm thêm một túi đựng đồ có thể mang lên may bay nữa, cũng tiện hơn bao nhiêu.
Tối thứ , Mẫn Thiều Kỳ và Cố Ngạo ăn tối ở bên ngoài, tầm tám giờ tối, đến quán rượu nơi Giang Hằng hát.
Quán rượu đó tên là “Vãng Lai”, nghe qua cảm giác có chút ngang ngược, hấp tấp hoặc mờ nhạt. Quán mở ở trên một con phố toàn quán rượu, vị trí gần như ở trong cùng, trang trí cũng rất đơn giản. Có đèn chớp nhiều màu, cũng không có biểu hiệu lớn, những kiểu kiểu thâm trầm khiêm tốn như vậy, có chút yên tĩnh, tạo cảm giác ban đầu rất dễ chiu, khác với các quán rượu ầm ầm ĩ ĩ kia
Sau khi bước vào, phục vụ bước đến đón. Mẫn Thiều Kỳ nói Giang Hằng đã đặt chỗ trước, phục vụ đương nhiên là biết, mỉm cười dẫn hai người đến chỗ người.
Đèn của quán mang một màu trầm ấm, nhưng không quá tối, cũng không quá sáng khiến người ta cảm thấy khó chịu, còn có ánh đèn chiếu qua pha lê trên đường đi vào, vừa có chút cố ý, lại vừa có chút vô tình. Chỗ ngồi xung quanh không quá đông người. Phía trước sân khấu ở trung tâm có mấy hàng ghế, để cho khách tới nghe hát hoặc khi không còn chỗ ngồi, cũng có cảm giác như đang đến một buổi nhạc hội nho nhỏ. Lúc này trong quán đang mở nhạc nhẹ, mọi người nhỏ tiếng nói chuyện với nhau, không quá ồn áo, cảm giác rất dễ chịu.
Cố Ngạo lái xe tới, không thể uống rượu, Mẫn Thiều Kỳ vì đang uống thuốc nên cũng không uống rượu được, vậy nên hai người gọi nước hoa quả, đồ ăn vặt và trái cây, cũng đủ chen hết một cái bàn nhỏ.
“Chỗ này cũng không tệ.” Mẫn Thiều Kỳ đánh giá một vòng, quả thực đúng như Giang Hằng nói, không giống với mấy quán rượu thông thường. Nếu như không nói đây là quán rượu, có lẽ sẽ bị hiểu nhầm thành một quán cà phê, chỉ là trong không khí không có mùi cà phê mà thôi.
“Ừ.” Cố Ngạo đổi đĩa hoa quả tới trước mặt Mẫn Thiều Kỳ. Anh đã từng đi rất nhiều quán rượu ở thành phố N, sau này cảm thấy điều kiện không tốt, nên cơ bản nếu có hẹn thì cũng chỉ hẹn đến hội quán tư nhân mà thôi. Nhưng quán rượu này trước mắt mang đến cho anh cảm giác không tệ, nếu như có thời gian, anh cũng tình nguyện đến ngồi chơi một lát.
Không lâu sau, Giang Hằng đi ra từ phòng nghỉ, khuôn mặt mang theo nụ cười. Biết Mẫn Thiều Kỳ tới, cậu rất vui, nói thật thì từ sau khi rời khỏi giới giải trí, cậu không còn bạn nữa. Giờ Mẫn Thiều Kỳ tới rồi, cũng khiến cậu cảm thấy bớt cô đơn một chút.
Trước khi đi tới bàn, Giang Hằng thấy Mẫn Thiều Kỳ ngồi cùng Cố Ngạo, trong lòng có chút bất ngờ, không ngờ rằng Tam thiếu gia ấy vậy mà lại tới. Nhưng muốn đến cũng không phải vì cậu mà là vì đi cùng Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Thiều Kỳ để ý thấy Giang Hằng đang đi tới, nở một nụ cười nhẹ với cậu ta.
Nụ cười của Giang Hằng càng đậm hơn, đi tới mới mở lời: “Thiều Kỳ, Tam thiếu. Đã lâu không gặp.”
Cố Ngạo thoải mái thì cũng chỉ là gật đầu một cái, không nói gì cả.
Mẫn Thiều Kỳ nhường một chỗ trên sô pha, nói: “Ngồi đi.”
Giang Hằng rất vui vẻ mà đi tới ngồi, cười nói: “Sắc mặt anh trông khá hơn nhiều nha.” Dù sao cũng là người đang yêu đương, sắc mặt tốt cũng là đương nhiên.
“Cậu cũng không tệ.” Mẫn Thiều Kỳ thấy Giang Hằng không khác trước kia là báo, kiểu dáng quần áo đơn giản hơn trước kia, nhưng rất hợp với cậu ta.
Giang Hằng cười hihi, nói: “Nơi nay cũng không đến nỗi đúng không?”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, “Quả thực rất ổn, không giống đại đa số các quán rượu.”
Giang Hằng cười nói: “Ông chủ trước đây mở quán cà phê, có điều làm ăn bình bình, sau đó anh ta muốn buổi tối làm thêm tí gì đó ở quán cà phê, có thêm kiếm thêm chút chút. Vậy nên buổi tối trong quán liền thành quán rượu. Ai mà biết được quán rượu làm ăn còn tốt hơn quán cà phê gấp mấy lần liền, thế là chuyển thành bán rượu luôn.”
Quả thực, có đôi lúc đánh bậy đánh bạ lại tạo dựng được một cơ nghiệp.
Cố Ngạo nghe hai người nói chuyện, không chen lời.
Ngày hôm sau sau khi Giang Hằng được đưa tới bên cạnh anh đã điều tra gia đình của Giang Hằng.
Ba mẹ Giang Hằng ly hôn khi cậu ta còn nhỏ, sau đó mỗi người đều có gia đình riêng của mình, Giang Hằng là đứa còn ghẻ của cuộc hôn nhân trước của bọn họ, không ai muốn nuôi, vậy nên Giang Hằng sống cùng với bà nội ở một thành phố nhỏ. Đến năm Giang Hằng mười tám tuổi, bà nội cậu ta vì bị bệnh mà qua đời, từ đó thì sống một mình. Khi đó cậu ta rất thích ca hát, hơn nữa lại có năng khiếu, không lâu sau thì thông qua vòng tuyển chọn thực tập sinh của Hòa Hưởng, lăn lội bao nhiêu năm với thân phận thực tập sinh.
Thật ra Giang Hằng lựa chọn con đường này cũng không sai, dù sao làm ca sĩ yêu cầu bằng cấp cũng không quá cứng nhắc, chỉ cần có một giọng hát tốt, ngoại hình ưa nhìn, cũng đã thành công một nửa rồi.
Cũng bởi vì xuất thân của Giang Hằng đơn giản, không tạo thành bất cứ mối đe dọa nào cả, Cố Ngạo mới không phản đối Mẫn Thiều Kỳ qua lại với Giang Hằng. Mà gặp lại Giang Hằng, trên người Giang Hằng đã không còn sự cố ý tỏ ra sành sỏi để nịnh nọt như trước kia nữa, lại có thêm một chút cảm giác chân thành. Vậy nên nếu như Mẫn Thiều Kỳ và Giang Hằng hợp nhau, thì tiếp xúc nhiều cũng không có gì là không tốt cả. Dù sao Mẫn Thiều Kỳ cần có bạn bè, kiểu bạn bè không cần bất cứ lợi ích gì vẫn sẽ nói chuyện cũng nhau.
Sắp đến giờ, Giang Hằng phải ra phía sau chuẩn bị, nói hát xong sẽ quay lại tìm hai người.
Mẫn Thiều Kỳ đồng ý, cậu và Giang Hằng nói chuyện không bao lâu nhưng khiến cậu rất thoải mái. Có những người rất có khiếu nói chuyện, dù cho cậu không nói đối phương cũng sẽ không để bầu không khí chìm xuống.
Sau khi Giang Hằng rời đi, Mẫn Thiều Kỳ ăn hoa quả, đợi Giang Hằng lên sân khấu.
Lúc này hàng ghế trước sân khấu đã có rất nhiều người, không hẳn là đến vì Giang Hằng, có thể là thấy thích bầu không khí ở nơi đây mà thôi
Cố Ngạo ăn khoai tây chiên, vô tình lúc nhìn lên đúng lúc có khách đi vào, mà người tới không phải ai khác, chính là Ngu Dịch.
Gió: Có một câu mà đáng lẽ tớ nên hỏi từ mấy chương trước nhưng lại quên mất. Về từ “大嫂” thường được dịch với nghĩa là chị dâu, nhưng mà trong một chương khi Kỳ Kỳ gặp Cố Diễm và Trang Duy thì tớ lại chuyện thành anh dâu. Nên là tớ muốn hỏi mọi người thích là anh dâu hơn hay là chị dâu hơn.
Mọi người thích cách xưng hô nào hơn
Tớ sẽ để poll này từ giờ đến khi chương tiếp theo được đăng
Chị dâu
Anh dâu
CREATE YOUR OWN POLL WITH CROWDSIGNAL
This Poll is Closed