Cửu Đỉnh Ký

chương 238: lộ diện trong nháy mắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới tình huống như thế này, Gia Cát Nguyên Hồng đã ở vào thế bị ép buộc! Tên Cổ Ung có cao thủ các Đại tông phái ủng hộ, có nói gì nữa cũng không ăn thua.

Trước trận tiền song phương.

Gia Cát Nguyên Hồng quay đầu nhìn về phía ba ngàn Hắc Giáp quân tập kết xong, cất cao giọng:

- Cổ đảo chủ cứ luôn luôn cho rằng hung thủ dẫn đến cái chết của tám vị chấp pháp trưởng lão Thanh Hồ Đảo đang giấu mình trong Hắc Giáp quân chúng ta! Hắn đã nói như vậy, chúng ta cũng để cho chúng khám. Đợt lát nữa, bắt đầu từ đội đầu tiên trong doanh một, lĩnh một, tất cả phải mở mặt nạ bảo hộ, đi qua trước trận.

- Cổ Ung, như vậy không thành vấn đề chứ?

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía hắn.

Cổ Ung vẫn lạnh lùng đáp:

- Các ngươi tập kết ba ngàn Hắc Giáp quân, toàn bộ đi về phía tây mười trượng! Để phía đông hoàn toàn trống. Lát nữa, những người nào đã qua sự khám xét của chúng ta sẽ đi về phía khối đất trống phía đông. Hai khối binh lính không được lẫn lộn.

Thanh âm vang vọng khắp bầu trời đêm Đại Duyên Sơn.

- Được.

Gia Cát Nguyên Hồng vung tay lên.

Lập tức ba ngàn Hắc Giáp quân đều di chuyển chỉnh tề về phía tây, chừa trống một khoảng lớn ở phía đông.

Trước trận lúc này ngoại trừ năm vị tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo ra, còn có hơn mười vị tiên thiên cường giả của các tông phái khác, thậm chí còn có cao thủ Tuyết Ưng Giáo vốn đang bay trên bầu trời, cũng có hai tên ra trước trận tiền.

- Chư vị!

Cổ Ung nhìn về phía những tiên thiên cường giả, mặc dù rất giận đám này, nhưng hắn vẫn rất giữ lễ như trước, nói:

- Đợt lát nữa, năm vị tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo ta sẽ nhìn vào từng quân sĩ Hắc Giáp Quân đi qua. Còn chư vị cũng có thể quan sát...

- Đương nhiên.

Tiên thiên cường giả các Đại tông phái khác đều có toan tính riêng trong lòng.

- Gia Cát Nguyên Hồng! Bắt đầu đi!

Cổ Ung nói.

- Bắt đầu!

Gia Cát Nguyên Hồng vung tay lên.

Ngoại trừ ba người Gia Cát Nguyên Hồng, Yến Mạc Thiên, Gia Cát Thanh ra, những quân sĩ khác đều phải đi qua trận tiền. Theo thứ tự, từng nhóm một đi qua.

- Hừ. Thanh Hồ Đảo này thật là bá đạo.

Có quân sĩ Hắc Giáp Quân nhìn việc này rất bất thiện.

Nhưng phần lớn quân sĩ đều biết đám người trước mắt đều là tiên thiên cường giả. Tự đáy lòng cũng thấy run sợ, không dám nhìn thẳng vào những người này.

Cũng có người tò mò.

Cũng có người lạnh lùng.

Cũng có người không quan tâm.

...

Lúc này là thời buổi loạn lạc, có thể trở thành quân sĩ Hắc Giáp Quân phải là người có tâm huyết, dũng khí. Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân không phải là đám cừu non hiền lành gì, họ đều là những con sói hoang cả! Đương nhiên... nếu họ là sói lang, thì đám tiên thiên cường giả chính là yêu thú lợi hại. Không cùng một cấp độ.

Từng nhóm đi qua, từng đội quân đi qua.

Đằng Thanh Sơn lẫn trong đội trăm người dưới trướng Điền Đan.

- Đến phiên chúng ta rồi.

Đằng Thanh Hổ là đầu lĩnh. Quân sĩ phía sau hắn cũng từng người mang thương, cùng nhau đi qua quân doanh. Đằng Thanh Hổ đi đến trận tiền, còn dữ dằn trừng mắt nhìn đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Ung và bốn người khác. Dù sao cái chết của đại bá Đằng Vĩnh Tương, cộng với việc bị liệt của Đằng Vĩnh Phàm đều có liên quan tới Thanh Hồ Đảo.

Nhưng những quân sĩ biểu hiện bất mãn rất nhiều, căn bản đám Cổ Ung không thèm để ý tới, họ chỉ cẩn thận nhìn đám người đi qua.

- Cổ Ung, có tìm được hung thủ chưa?

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía hắn.

- Còn sớm.

Ánh mắt Cổ Ung thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào đám quân sĩ, tựa như dã thú đói đang tìm mồi, cẩn thận quan sát đám quân sĩ này. Không chỉ riêng năm người Thanh Hồ Đảo, những tiên thiên cường giả của các tông phái khác cũng nhìn chằm chằm từng quân sĩ một vừa đi qua.

...

Đội của Đằng Thanh Hổ mới vừa đi qua.

- Tới chúng ta rồi.

Điền Đan cũng theo sát đội đi trước. Đằng Thanh Sơn cũng lẫn vào trong đám người Hắc Giáp quân cùng nhau đi tới, mặt nạ bảo hộ mũ trụ của từng người đều đã mở.

Một người, hai người, ba người... Đám quân sĩ đều đi qua trận tiền.

Gia Cát Nguyên Hồng kỳ thật cũng đang nhìn chằm chằm vào từng quân sĩ đi qua. Vì mỗi một người chỉ nhìn lướt qua một chút, nên khi Đằng Thanh Sơn đi qua tầm mắt Gia Cát Nguyên Hồng, ánh mắt Gia Cát Nguyên Hồng cũng chỉ lướt qua người Đằng Thanh Sơn. Trong Hắc Giáp quân, những nhân vật có tướng mạo sát khí nặng, âm trầm ngoan độc rất nhiều.

Gia Cát Nguyên Hồng căn bản không liên tưởng đến Đằng Thanh Sơn.

Gia Cát Thanh cũng quan sát từng người.

"Hả?" Khi thấy Đằng Thanh Sơn, trong lòng Gia Cát Thanh nổi lên chút cảm giác đặc biệt: "Dường như ta … đã gặp hắn ở nơi nào rồi!"

Dù sao cũng vì ngày nhớ đêm mong, ấn tượng về Đằng Thanh Sơn đã in rất sâu vào lòng nàng, mặc dù không nhận ra nhưng nàng cũng có cảm giác ngờ ngợ.

"Đúng, hơi tương tự như Đằng đại ca." Mặc dù Gia Cát Thanh không hiểu giống ở chỗ nào, nhưng nàng cảm giác được là hơi giống.

"Các ngươi mà có thể nhận ra được ta à?"

Đằng Thanh Sơn cầm trường thương bình thường, đi ngang qua mặt rất nhiều tiên thiên cường giả, ánh mắt âm lãnh cũng đảo qua đám tiên thiên cường giả. Giả tạo... Phải giả tạo một khí chất hoàn toàn khác, đó mới là giả tạo chính thức. Đằng Thanh Sơn lúc này làm cho người ta có cảm giác như một con độc xà âm lãnh.

Trong Hắc Giáp quân có rất nhiều người sát khí rất nặng, hoặc là tàn bạo, hoặc là âm lãnh. Hoặc là buông thả.

Đằng Thanh Sơn vừa đi qua, rất nhiều tiên thiên cường giả không ai để ý tới một tên quân sĩ mặt mũi âm lãnh. Người bọn muốn tìm là "Tần Lang".

Những quân sĩ phía sau liên tiếp đi qua trận tiền. Đằng Thanh Sơn cũng đã đi tới khu vực phía đông. Những quân sĩ khu vực phía đông đều đã đứng lại.

- Đội của chúng ta, dựa theo trật tự, phải đứng theo trật tự.

Điền Đan đang tổ chức quân sĩ. Khi Đằng Thanh Sơn vừa bước tới, hai người cũng trao đổi ánh mắt vớ nhau, Điền Đan lúc này xoay lưng lại, mặt lộ ra một nụ cười.

...

"Không đúng..."

Trong đám tiên thiên cường giả đang cẩn thận quan sát những quân sĩ, có một người không bỏ sót bất kỳ một quân sĩ nào, chính là Tuyết Ưng Giáo "Ô Hưu".

- Ánh mắt đó... Chính là ánh mắt đó!

Ô Hưu nhắm mắt lại, trong đầu cẩn thận hồi ức cảnh cũ. Lúc hắn và Thiết Thứu muốn giết chết Đằng Thanh Sơn để đoạt hai đỉnh, nhưng đại ca Thiết Thứu bị Đằng Thanh Sơn một cước đá chết, khi Đằng Thanh Sơn quay sang định giết Ô Hưu, Ô Hưu sợ quá lập tức bỏ chạy.

Huynh đệ chết, mình sợ đến nỗi phải chạy trốn.

Cả đời hắn cũng không thể nào quên được cảnh tượng lúc đó.

"Lúc đó, Đằng Thanh Sơn gặp ta và đại ca, ánh mắt cũng băng giá như vậy. Giết chết đại ca ta, ánh mắt điên cuồng đầy sát ý, lại muốn lao vào giết cả ta, lúc đó ánh mắt lại trở nên càng đáng sợ hơn... Chính là ánh mắt! Đúng, chính là ánh mắt!"

Ô Hưu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn đang đứng theo đội ngũ, trong đầu chợt hiện lên đôi mắt rất ấn tượng:

"Đúng, mũi hắn, mắt, miệng, đều giống cả! Cải trang lợi hại thật, tất cả đều giống, nhưng lại cho ta căn bản không nhận ra được."

Ấn tượng khắc sâu, hận thù cực độ, hoảng sợ cực độ...

Đó là những thứ làm cho người ta phải nhớ rất lâu!

Ô Hưu hận Đằng Thanh Sơn bởi vì Đằng Thanh Sơn giết chết đại ca hắn. Mặc dù không phải là anh ruột, nhưng hai người ở với nhau gần trăm năm, cảm tình sâu đậm vượt quá cả anh em ruột. Hắn cũng rất sợ... Đó là sự hoảng sợ lúc sinh tử. Lúc đó hắn sợ tới nỗi phải chạy trốn. Hình dáng Đằng Thanh Sơn lúc đó, có chết hắn cũng sẽ không quên.

...

Ở trận tiền, Gia Cát Thanh đứng ở sau "Gia Cát Nguyên Hồng", trong lòng vẫn nghĩ đến người kia, đột nhiên…

- Là hắn! Ở khối phía đông kia, ở dãy ngoài, quân sĩ số ba mươi chín! Hắn chính là Đằng Thanh Sơn!

Cùng lúc này, Gia Cát Thanh cũng giật nảy người, lập tức nhìn về phía đó.

Bởi vì quân sĩ cuối cùng trong đội trăm người của Điền Đan đã hoàn toàn đi qua, do đó đội một trăm người này đang ở ngoài cùng.

- Người thứ ba mươi chín?

Gia Cát Thanh biến sắc, chính là người đã làm cho nàng có cảm giác rất giống Đằng Thanh Sơn.

- Ta?

Đằng Thanh Sơn bị gọi giật lại làm bộ kinh ngạc, lập tức cười lạnh một tiếng:

- Vị đại nhân này hoa mắt rồi, còn tưởng ta là Đằng thống lĩnh nữa.

Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng nhận ra người vừa hô to chính là tên Ô Hưu của Tuyết Ưng Giáo chạy thoát lúc trước. Đằng Thanh Sơn cảm thấy thầm hận.

Lúc trước, sao không tranh thủ giết chết hắn.

- Chính là hắn, ta có chết cũng không thể quên hình dáng hắn. Lừa được người khác, không lừa được ta!

Ô Hưu quát.

- Bắt được hắn rồi!

Cổ Ung lập tức quát lên một tiếng lớn.

Vù! Vù! Vù!

Năm vị tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo cơ hồ đồng thời lao ra. Ngoại trừ năm người này, lão già mũi ưng của Tuyết Ưng Giáo cũng lập tức lao theo. Về phần những tiên thiên cường giả khác đều hơi do dự... Họ cũng gặp Tần Lang rồi. Nhưng, cho dù có nhìn kỹ người nọ như thế nào, họ cũng không nhận ra đó là Đằng Thanh Sơn.

- Dừng tay!

Gia Cát Nguyên Hồng lập tức quát lên một tiếng lớn.

Người của Thanh Hồ Đảo, cao thủ Tuyết Ưng Giáo, mắc gì phải nghe Gia Cát Nguyên Hồng chứ?

- Ngăn họ lại!

Gia Cát Nguyên Hồng hét lớn một tiếng, rút ra Thanh Phong Kiếm dài bốn thước, cả người trong nháy mắt tỏa ra vầng sáng lục sắc nhạt. Ông cùng chấp pháp trưởng lão Yến Mạc Thiên lao ra.

- Bày trận!

Điền Đan hét lớn một tiếng.

- Bày trận!

Đằng Thanh Hổ cũng quát.

- Bày trận!

...

Tóm lại, lúc này ở miếng đất trống phía đông, có hơn một ngàn quân sĩ Hắc Giáp Quân đã được quan sát lập tức bày trận, giống như tường đồng vách sắt, vững vàng che chắn phía trước.

- Ngăn họ lại!

Đến cả gần ngàn đám quân sĩ Hắc Giáp Quân đang chờ được nhận diện cũng nắm chặt binh khí lao về phía đông, muốn liên thủ với đồng đội.

- Đằng đại ca!

Gia Cát Thanh cũng lẫn vào trong quân sĩ Hắc Giáp Quân, nhanh chóng chạy về phía hắn. Lúc này nàng hoảng sợ vô cùng, nàng hoảng sợ khi thấy sáu tiên thiên cường giả dùng tốc độ nhanh nhất, đã vọt tới trước quân sĩ Hắc Giáp Quân.

Trong sáu người này, tốc độ cao nhất đương nhiên là Triệu Đan Trần.

Hắn nhảy một phát, muốn vượt hẳn ra khỏi sự cản trở của biển người.

- Bắn!

Một tiếng gầm lớn, những cung tiễn thủ đã chuẩn bị sẵn gần như đồng thời nhắm ngay vào Triệu Đan Trần giữa không trung bắn loạt tên dày đặc.

Năm trăm cung tiễn thủ, năm trăm mũi tên phá không bắn ra.

Những mũi tên dày đặc tựa như cơn mưa tên, Triệu Đan Trần căn bản không thể hoàn toàn tránh khỏi. Chỉ nghe những tiếng rào rào liên tiếp, tối thiểu mười mũi tên xạ vào màn hào quang quanh người Triệu Đan Trần. Những mũi tên do cung tiễn thủ Hắc Giáp quân bắn ra, tên nào cũng có lực công kích ngàn cân, có tên còn có lực công kích cao hơn.

Vài chục cây, tổng cộng cũng có mấy vạn cân lực công kích.

Mặc dù không thể làm rung chuyển màn hào quang, nhưng cũng làm Triệu Đan Trần đang ở giữa không trung không thể mượn lực, bị đánh rơi vào giữa đám người.

- Đâm!

Cơ hồ đồng thời, rất nhiều cây trường thương đâm vào hắn. Đây là uy lực của biển người! Cho dù là tiên thiên kim đan có thể chạy trốn, nhưng nếu muốn giết chết nhân vật được vô số quân sĩ bảo vệ, nếu có quá nhiều quân sĩ, cũng đủ để làm đối phương cạn kiệt tiên thiên chân nguyên.

- Cổ Ung, các ngươi dừng tay!

Gia Cát Nguyên Hồng, Yến Mạc Thiên hai người đã đến nơi.

Trong khi đám tiên thiên cường giả bị biển người ngăn trở, đại quân Thanh Hồ Đảo cũng đã hành động.

Một đám quân sĩ Ngân Giao Quân dày đặc nằm xuống, hai chân chống vào vành cung, hai tay kéo mũi tên đặc chế. Đây chính là "Vạn Quân Thần Nỗ". Lúc trước Thanh Hồ Đảo diệt Thiết Y Môn, Thiết Y Môn đã dùng Vạn Quân Thần Nỗ giết chết không ít quân sĩ Ngân Giao Quân. Thiết Y Môn có, thì Thanh Hồ Đảo đương nhiên cũng có.

Thần Nỗ Doanh, một doanh vô cùng lợi hại trong Ngân Giao quân, chỉ có năm trăm người.

- Bắn!

Cổ Thế Hữu vung tay lên.

Năm trăm quân sĩ Thần Nỗ Doanh cùng thả ra mũi tên trong tay ra một lúc. Mỗi cây Vạn Quân Thần Nỗ có thể đồng thời bắn hai mũi tên, uy lực ghê gớm, tùy tiện bắn thủng trọng giáp quân sĩ bình thường.

Một ngàn thần tiễn, khoảng cách không tới trăm trượng, trong nháy mắt bắn vào đám người Hắc Giáp quân.

- A!

- Những tên này!

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hoặc là bắn thủng đầu, bắn thủng ngực, bắn thủng đùi... Một khi trúng phải tên, nếu không có có thực lực vũ giả nhất lưu, không chết cũng trọng thương.

Rào rào, nơi có mũi tên dày đặc nhất bắn vào, đều mất trắng một khoảng quân sĩ.

- Dừng tay!

Mắt Đằng Thanh Sơn đỏ ửng, cho dù mình bị lộ cũng không nên để bao nhiêu quân sĩ chết như vậy vì mình. Đằng Thanh Sơn cố gắng lao ra khỏi đám người.

- Chuẩn bị!

Xa xa Cổ Thế Hữu lạnh lùng hạ lệnh.

Năm trăm quân Thần Nỗ nhanh chóng lắp tên.

- Dừng!

Gia Cát Nguyên Hồng một kiếm bức lui Cổ Ung, thấy thế sắc mặt đại biến.

- Hừ.

Cổ Ung cười lạnh.

...

- Thanh cô nương, cẩn thận!

Một tên lính Hắc Giáp Quân râu rậm, nhìn thấy Gia Cát Thanh một thân khinh giáp xanh nhạt cũng tới gần khu vực này, hai mắt vẫn nhìn như đóng đinh vào Đằng Thanh Sơn ở xa xa, căn bản không nhìn thấy gì khác.

Năm trăm Thần Nỗ quân đã chuẩn bị xong, còn Cổ Thế Hữu thì đang giơ cao cánh tay phải, sau đó vung mạnh lên:

- Bắn!

Lại một ngàn mũi tên nữa!

Víu víu!

Tên như mưa rơi, mang theo những tiếng rít chói tai, tựa như quần ma gầm rú.

- Nằm xuống!

Tên lính Hắc Giáp Quân râu rậm lập tức lôi Gia Cát Thanh, xô Gia Cát Thanh ngã xuống, rồi che trước người Gia Cát Thanh. Gia Cát Thanh vừa bị xô ngã, hơi choáng váng, nhưng nàng vẫn nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

Phốc! Phốc!

Những mũi tên dày đặc tựa như một cái rây đảo qua cả khu vực này. Tuy tên lính Hắc Giáp Quân râu rậm đã nằm xuống rất nhanh, nhưng vẫn trúng ba tiễn, mất mạng ngay đương trường.

Một mũi tên sau khi xuyên qua eo tên râu quai nón bắn thủng ngực Gia Cát Thanh. Mũi tên ẩn chứa lực công kích cường đại này thậm chí còn làm Gia Cát Thanh cả người bị đẩy tung lên cao, va vào thân thể một quân sĩ Hắc Giáp Quân khác đang ngã xuống.

Phốc!

Trong nháy mắt, máu tươi nhiễm đỏ ngực nàng.

- Ta?

Gia Cát Thanh cúi đầu nhìn lại, mũi tên đã cắm dính vào trước ngực, máu tươi dọc theo thân mũi tên từ từ tràn ra, Gia Cát Thanh cố gắng ngẩng đầu:

- Đằng đại ca đâu?

Gia Cát Thanh cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng nàng vẫn cố gắng nhìn, nàng muốn nhìn thấy... trước mặt nàng lần lượt xuất hiện bóng người trong mộng.

- Thanh Thanh!

Thanh âm bi phẫn của Gia Cát Nguyên Hồng vang lên.

Giữa biển người, sắc mặt Đằng Thanh Sơn đại biến. Gạt mọi người chung quanh, ánh mắt trong nháy mắt tập trung cả vào thân ảnh mặc áo giáp xanh nhạt, nhu nhược yếu đuối, đang từ từ ngã xuống đất, nhưng vẫn đang cố gắng ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Trong nháy mắt, hai người đã đối diện nhau.

Đằng Thanh Sơn nhìn thấy mũi tên trước ngực nàng, thẩy rõ màu đỏ tươi diễm lệ thê lương...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio