Cửu Đỉnh Ký

chương 262: hạn chế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phía tây thành, gần cái giếng trong một đình viện, Đằng Thanh Sơn đang ở dưới đó.

- Triệu Đan Trần! Ngươi muốn bắt ta thì trở về luyện thêm năm mươi năm nữa đi.

Sau khi hô lên vài lần, Đằng Thanh Sơn lập tức chui vào bùn đất, tiếp tục đi tới.

...

Trong lớp bùn, Đằng Thanh Sơn lúc này hết sức thong thả. Màn hào quang hình viên đạn bao phủ ngoài thân Đằng Thanh Sơn đã không còn những đường xoắn ốc nữa.

- Thông qua tiên thiên chân nguyên, thay đổi hình dạng thân thể! Xem ra không phải như ta nghĩ.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ: nếu chỉ cần duy trì màn hào quang tiên thiên chân nguyên thì tiêu hao tiên thiên chân nguyên cũng không nhiều. Đương nhiên, màn hào quang tiên thiên chân nguyên phải gần người, không thể rời quá xa. Càng mở rộng thì tiêu hao chân nguyên càng nhiều. Màn hào quang cũng không thể quá lớn, càng lớn tiêu hao chân nguyên cũng hết sức nhanh chóng! Kỳ thật, Đằng Thanh Sơn cũng hiểu được đạo lý này. Nhưng Đằng Thanh Sơn không ngờ một điểm...

- Ta chỉ nghĩ là biến đổi thành kết cấu xoắn ốc, giảm bớt lực bùn đất. Nhưng không ngờ, tiêu hao chân nguyên ngược lại còn nhiều hơn!

Đằng Thanh Sơn vốn muốn biến đổi màn hào quang ngoài thân thành hình một cái máy khoan điện. Nhưng đã là như thế một khi xuyên đất đá, vòng xoắn ốc cũng sẽ xoay tròn theo!

Mặc dù là mượn lực xoay tròn, nhưng...

Vòng xoắn ốc này là do tiên thiên chân nguyên hóa thành, nên lúc bất động thì Đằng Thanh Sơn duy trì sự tồn tại của nó rất nhẹ nhàng. Nhưng khi xoắn ốc này xoay tròn thật mạnh, Đằng Thanh Sơn phải liên tục duy trì xoắn ốc không được tan ra, khiến cho việc tiêu hao tiên thiên chân nguyên hết sức nhanh chóng. Việc này bức bách Đằng Thanh Sơn phải bỏ kết cấu xoắn ốc, khôi phục hình dáng một viên đạn đơn thuần.

- Ta phải thử nghiệm nhiều lần tiên thiên chân nguyên biến ảo, tìm ra ưu điểm, khuyết điểm của nó mới được

Đằng Thanh Sơn cũng hiểu được vài điểm... Thứ nhất, màn hào quang càng nhỏ, tiêu hao năng lượng càng ít. Thứ hai, màn hào quang, càng gần cơ thể thì tiêu hao chân nguyên càng ít! Thứ ba, hình dạng do tiên thiên chân nguyên hình thành, tốt nhất cố định không thay đổi. Một khi thay đổi liên tục, tiêu hao tiên thiên chân nguyên sẽ rất kinh người! Tỷ như máy khoan điện, khi vòng xoắn ốc bắt đầu khoan thì sự tiêu hao chân nguyên tăng vọt một cách nhanh chóng.

Còn tiên thiên chân nguyên cấu thành 'vật thể' mà động, cũng chia làm hai loại tình huống. Một cái là vì ngoại lực mà động. Tỷ như xoắn ốc, là do đất ép lại mà động. Còn như lúc Đằng Thanh Sơn biến thành một con cá, cái đuôi cá lại là Đằng Thanh Sơn thông qua sức mạnh thân thể, hai chân đạp lên xuống nhịp nhàng khiến cho cái đuôi cá sẽ lên xuống nhịp nhàng theo. Tính huống này sử dụng lực chủ yếu là từ hai chân nên tiêu hao tiên thiên chân nguyên không lớn lắm, cũng còn có thể miễn cưỡng duy trì được!

Nhưng trong lúc biến hóa thành hình dạng của một con cá, nếu việc đập đuôi lên xuống nhịp nhàng mà không mượn sức mạnh hai chân, chỉ do thuần túy khống chế tiên thiên chân nguyên lên xuống, thì cũng giống như máy khoan điện sẽ phải khống chế tiên thiên chân nguyên thay đổi rất nhanh, làm cho tiên thiên chân nguyên tiêu hao rất đáng sợ! Có thể nói, chỉ trong thời gian một vài hơi thở, có thể tiêu hao sạch toàn bộ tiên thiên chân nguyên trong cơ thể Đằng Thanh Sơn!

- Điểm đầu tiên và điểm thứ hai, ta sớm đã biết rồi. Điểm thứ ba về màn hào quang ở bên ngoài cơ thể, tốt nhất là cố định bất động! Nếu như bị ép phải động, tốt nhất là nên sử dụng khí lực thân thể, chứ không phải sử dụng chân nguyên! Nếu dùng chân nguyên thì với tiêu hao tốc độ này đến cả cường giả tiên thiên kim đan, phỏng chừng cũng cạn kiệt trong thời gian uống cạn chén trà nhỏ.

Đằng Thanh Sơn thầm than! Đối với tiên thiên cường giả mà nói, họ rất tiết kiệm tiên thiên chân nguyên. Bởi vì, một khi tiên thiên chân nguyên tiêu hao hết, đến cả cường giả tiên thiên kim đan cũng chỉ có thể chém ra một kiếm có lực một hai ngàn cân, lực cản không khí cũng không lớn nên thực lực cũng không gia tăng nhiều lắm. Do đó, nếu không còn tiên thiên chân nguyên, những cao thủ tiên thiên cũng chỉ như người thường mà thôi!

- Lần trước, màn hào quang ngoài thân ta hóa thành một con cá, tốc độ di chuyển cực nhanh, chỉ một thời gian uống cạn chén trà nhỏ đã đến Vô Để Động. Nhưng lúc đó, tiên thiên chân nguyên của ta cũng cơ hồ tiêu hao hết.

Đằng Thanh Sơn suy nghĩ trong đầu.

- Còn chỉ cần phát ra màn hào quang và cố định nó không thay đổi, thì dù phải duy trì một canh giờ cũng không sao.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ... Việc màn hào quang này biến hóa rất trọng yếu đối với mình, phải nghiên cứu cho thấu triệt.

- Bất luận ta biến thành cá, hay hình viên đạn, động lực chủ yếu phải dựa vào chân!

Đằng Thanh Sơn tươi cười thầm nhủ.

- Với việc khống chế thân thể của ta, cơ bắp thân thể có thể tùy thời nghỉ ngơi, thời gian duy trì, sẽ dài hơn vài tên tiên thiên cường giả nhiều!

Trước mặt một vạn quân sĩ mặc trọng giáp! Cho dù là cường giả tiên thiên kim đan nếu không bỏ chạy, cũng sẽ bị tiêu hao hết chân nguyên mà chết. Còn Đằng Thanh Sơn thì khác, chỉ mất chút thời gian là hoàn toàn có thể giết sạch đám người này. Đây là sự khác nhau giữa tiên thiên chân nguyên và sức mạnh thân thể!

- Bây giờ, khi ta ở trong nước có thể biến thành cá! Thời gian duy trì không dài, nhưng trong thời gian uống cạn chén trà nhỏ có thể bơi hơn mười dặm.

- Nếu xuống đất, hoặc tầng đá, hóa thành hình viên đạn, dùng mũi Luân Hồi thương làm mũi viên đạn để phá đất, đá, đồng thời dựa vào lực hai chân cũng có thể duy trì một thời gian dài!

- Nếu nhảy xuống vách núi, hoàn toàn xòe hai tay cho rộng, hình thành một đôi cánh giả giảm tốc độ rơi xuống! Như vậy, vách núi cao tới đâu, ta cũng dám nhảy!

- Nếu muốn phi hành như người chim...

Đằng Thanh Sơn cau mày... "Phi hành, đích xác rất khó! Cho dù tiên thiên chân nguyên bọc kín hai tay, hình thành hai cánh, nhưng... Có ai gặp qua người mọc hai tay, hai cánh lại có thể bay được chứ? Nếu như vậy, xã hội hiện đại kiếp trước, mỗi người đều có thể bay được rồi.

Trên bầu trời có rất nhiều chủng loại chim. Có loại chim có thể bay rất nhanh. Có loại chim chỉ có thể miễn cưỡng liệng quanh một khoảng nhỏ. Còn có những loại như vịt nhà thì chúng căn bản không thể bay!

Đằng Thanh Sơn cẩn thận suy nghĩ. Theo đạo lý đó thì Đằng Thanh Sơn hiện bây giờ mà có cánh, cũng không nhất định có thể bay!

"Cho dù là phi cơ kiếp trước, hai cánh cũng chỉ để bảo trì cân đối. Chứ mình chưa thấy qua có cái gì thông qua việc đập hai cánh mà bay được."

Đằng Thanh Sơn đột nhiên hiểu ra, việc phi hành không phải đơn giản như vậy. Nếu đơn giản, có cánh, có động lực cường đại là có thể bay. Vậy vì sao không có loại máy bay vung hai cánh?

"Xem ra, việc ta muốn bay quả là khó khăn"! - Đằng Thanh Sơn suy tư.

"Trước hết, người khi ở trong không trung, tối thiểu phải nằm ngang. Đây là vị trí bảo trì trọng tâm ổn định nhất! Nhưng, thân thể con người muốn được như chim mà bảo trì trọng tâm ổn định giữa không trung thì rất khó".

"Chim bay lượn, trong quá trình đập cánh là có lực đẩy lên! Lúc chúng bay xuống dưới, lại có lực giảm xuống! Muốn bay được tối thiểu lực nâng lên phải vượt qua lực hút xuống! Do đó, cánh không thể cố định được! Tiên thiên chân nguyên của ta tuyệt đối không hình thành được cánh cố định". - Đằng Thanh Sơn nghĩ đến đây, bèn lắc đầu.

"Lại còn trọng lực cơ thể nữa. Thể trọng của ta, còn có binh khí nữa chứ! Nặng như vậy, phải có lực nâng lên rất lớn. Muốn vậy thì cánh phải rất lớn! Nhưng, cánh lớn như vậy tiêu hao tiên thiên chân nguyên càng kinh người hơn".

...

Chỉ suy nghĩ một lát, Đằng Thanh Sơn lại lắc đầu.

Những vấn đề khó khăn dựa vào những kiến thức hiện đại, đã hoàn toàn làm Đằng Thanh Sơn bối rối! Nếu chỉ cần hình thành loại cánh sát vào người, vậy sẽ có thể chủ động tiêu hao chân nguyên. Còn khi hình thành cánh lớn, năng lượng tiêu hao rất nhanh. Phỏng chừng vài hơi thở là chân nguyên sẽ hao hết.

- Có lẽ muốn phi hành, còn có nhiều vấn đề khó khăn hơn! Dù sao xã hội kiếp trước, người ta làm ra cả vũ khí hạt nhân. Nhưng lại chưa bao giờ nghe qua có loại máy bay có thể vung hai cánh mà bay được. - Đằng Thanh Sơn thầm than.

Mình chỉ hơn người ở Cửu Châu Đại Địa này về tư tưởng thôi. Nhưng nói về tri thức chính thức, thì không thể so được với những nhà khoa học của xã hội kiếp trước.

Kỳ thật Đằng Thanh Sơn cũng không biết, chim có thể bay được cũng không phải như hắn tưởng tượng. Trên thực tế, thân thể và kiết cấu nội bộ, hệ hô hấp của chim …, đều có liên quan rất lớn, rất phức tạp. Đến cả cánh... Cũng không phải Đằng Thanh Sơn cứ dùng tiên thiên chân nguyên hình thành một cái hình dạng cố định mà có thể bay được.

Chim có thể bay là do nó có cấu tạo cánh cực kỳ phức tạp.

"Lần này, ta có thể thoát chết, chính là dựa vào tiên thiên chân nguyên biến ảo. Không phi hành được, nhưng ít nhất, trong nước, trong đất, ở những vách núi cao, đều có thể làm năng lực sinh tồn của ta tăng lên nhiều".

Đằng Thanh Sơn vẫn rất tự tin nghĩ: "Ta phải cố suy nghĩ, có lẽ còn có phương pháp sử dụng khác".

"Tạm thời chỉ cần tốc độ trong đất vượt xa chúng, ta có thể tùy tiện thoát khỏi việc truy sát của chúng rồi".

Ngày hai mươi tám tháng chạp, việc phát sinh ở Ổ Thành, đã truyền đi với một tốc độ kinh người. Hai câu kêu lớn của Đằng Thanh Sơn...

- Ha ha, đám khốn khiếp Thanh Hồ Đảo, bằng vào các ngươi cũng muốn bắt Đằng Thanh Sơn à?

- Triệu Đan Trần! Ba vị kia hẳn là chấp pháp trưởng lão của Vũ Hoàng môn... Ha ha! Triệu Đan Trần! Ngươi muốn bắt ta, phải trở về luyện thêm năm mươi năm nữa.

Hai câu này làm mọi người trong cả Ổ Thành đều nghe được. Vũ Hoàng môn, Thanh Hồ Đảo muốn dấu cũng không dấu được!

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!

Đằng Thanh Sơn, một nhân vật thiên tài phản lại Quy Nguyên Tông, ở Đại Duyên Sơn quấy nhiễu Thanh Hồ Đảo và nhiều tông phái khác. Khiến cho lúc này Thanh Hồ Đảo đuổi giết Đằng Thanh Sơn khắp thiên hạ... Việc này khiến cho người trong thiên hạ đều không ngừng thảo luận. Mười bảy tuổi đã là tiên thiên thực đan, càng làm cho người ta thán phục.

Nhưng không ai nghĩ đến...

Thanh Hồ Đảo - Triệu Đan Trần và ba vị chấp pháp trưởng lão Vũ Hoàng môn liên thủ, ở Ổ Thành, mà còn để cho Đằng Thanh Sơn chạy thoát!

Việc này quả thực là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!

...

Vũ Thành nằm ở trung tâm thiên hạ, là một trong hai đại Vương Thành!

Tần Vương thành mặc dù cũng là Vương Thành, nhưng vì ở tận tây bắc Ung Châu, hơn nữa lại có ba ngàn dặm Tần Lĩnh ngăn trở, do đó, người trong thiên hạ cũng không tới Tần Vương thành nhiều lắm. Chỉ người bản địa Ung Châu, những người sống trong Tần Vương thành mới cảm thấy tự hào kiêu hãnh. Nhưng trên thực tế... Vũ Châu ở trung tâm Cửu Châu, mà Vũ Thành lại chính là trung tâm của Vũ Châu! Một trung tâm như thế làm cho việc mua bán ở nơi này vô cùng phồn hoa. Mỗi ngày có hằng hà sa số người từ những nơi khác qua lại nơi đây.

- Lão ca, ngươi nói sai rồi! Tên Đằng Thanh Sơn là ai chứ? Mười bảy tuổi đã là tiên thiên thực đan! Lần này Thanh Hồ Đảo chỉ phái Triệu Đan Trần tới, vì sao không phái những cao thủ tiên thiên thực đan khác trong đảo tới hỗ trợ? Theo ta được biết, Đằng Thanh Sơn có đủ thực lực, có thể giết chết cao thủ tiên thiên thực đan bình thường. Do đó, muốn giết hắn, phải là cường giả tiên thiên kim đan!

Một lão đầu gầy gò ngồi trên một tửu lâu cao đàm khoát luận.

- Ba vị chấp pháp trưởng lão do Vũ Hoàng môn phái ra hẳn cũng là tiên thiên kim đan rồi!

Lão đầu gầy gò cười hắc hắc:

- Việc không cần phải ta nói! Bên ngoài sớm đã truyền tin tức có mũi có mắt, nói là trong số đó có một người có tên trên Thiên Bảng tên là Đỗ Hiên. Bốn đại tiên thiên kim đan vây sát Đằng Thanh Sơn, ngược lại để cho hắn chạy thoát, chậc chậc!

- Đằng Thanh Sơn thật ghê gớm. Hắn đắc tội với tất cả tám đại tông phái trong thiên hạ?

- Đã đắc tội, phải đắc tội khắp nơi! Lão tử ta mà có một ngày cũng có thể làm cho cả thiên hạ đuổi giết, có chết cũng đáng! Hơn nữa bốn đại tiên thiên kim đan cũng không thể lưu trụ được Đằng Thanh Sơn, ai có thể bắt được hắn? Các ngươi nhìn xem, tám đại tông phái khẳng định không bắt được Đằng Thanh Sơn!

Năm nay ăn tết quả là rộn ràng.

Tin tức này vừa truyền ra, ai nấy đều thảo luận. Tám đại tông phái có muốn bưng bít cũng không bưng bít được. Dù sao luật pháp cũng không làm gì được, người trong thiên hạ ai cũng đều thảo luận thì làm sao được chứ?

Trong một góc tửu lâu.

Hai trung niên ăn mặc rất bình thường ngồi đó, vừa nghe người ta thảo luận về Đằng Thanh Sơn, sắc mặt đều có vẻ hưng phấn. Hai người này là nhân mã của Quy Nguyên Tông tại Vũ Thành!

- Việc này phát sinh ngày hai mươi tám tháng chạp! Hôm nay đã là Tết, như vậy mới có hai ngày, tin tức đã truyền tới nơi này rồi.

- Thống lĩnh quá lợi hại!

Hai người này cảm thấy rất kích động. Vì trong lòng họ... Đằng Thanh Sơn vĩnh viễn là thống lĩnh Quy Nguyên Tông!

- Trở về, mau báo cho đại nhân. Tin tức này, nhất định phải truyền về tông nhanh nhất!

- Không biết tông chủ mà biết sẽ như thế nào.

Hai người không kìm được, lập tức kêu tính tiền rồi đứng dậy, đi mau về căn cứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio