Cả tòa núi tuyết dưới tiếng gầm liên miên cực mạnh của Đằng Thanh Sơn dường như cũng rung rinh.
Ầm ầm......
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú ngước cái đầu khổng lồ nhìn, cặp đồng tử màu đỏ nhìn lớp tuyết đang sụp đổ, nó gầm gừ bi phẫn:
- Hống......
Nó bắt đầu nổi giận, xem ra nó vốn là Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cao quý đã phải rút lui nhận thua, thế mà tên nhân loại vì sao vẫn truy theo không tha?
- Ầm ầm......
Cả núi tuyết lở xuống như những làn sóng thủy triều gầm thét cuốn lấy con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú thể tích khổng lồ, dưới vô số lớp tuyết vùi cũng thấy nhỏ bé!
Tuyết tràn xuống! Móng vuốt con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú xòe ra như muốn chộp vào lớp tuyết trước mặt nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Chân núi.
Đằng Thanh Sơn xem cảnh này chợt nghi hoặc nhíu mày:
- Không đúng, con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú phát hiện ra tuyết đổ thì phải nhảy lên mới đúng! Với thân thể con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú, việc nhảy lên cao hai ba mươi trượng tuyệt không phải là việc khó! Vừa rơi xuống là nhảy lên, như vậy cũng có thể chạy về phía trước được!
Đằng Thanh Sơn vốn đang chuẩn bị bay vọt theo!
Nếu bay vọt như vậy Đằng Thanh Sơn tự tin có thể đuổi kịp.
Nhưng hắn không ngờ con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lại lăn vào trong lớp tuyết:
- Chẳng lẽ? Con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú bị Luân Hồi thương của ta đâm bị thương nặng không đứng được nữa? Không đúng! Nếu không đứng được, lúc nãy nó đã không thể chạy nhanh như vậy!
- Không thể sơ ý! Nếu sơ ý người chết không phải là nó, mà là ta!
Đằng Thanh Sơn nhảy vọt lên cao hai mươi trượng.
Vù! Vù! Vù!
Tựa như một con châu chấu hình người. Mỗi một lần rơi xuống tuyết là lại nhảy lên, không ngừng phóng về phía trên.
...
Lăn tròn theo lớp tuyết đổ, Hồng Đồng Tuyết Sư Thú khổng lồ cũng cuộn tròn tựa như một con mèo nhỏ. Một chân trước của nó cuối cùng cũng chụp được vào cây Luân Hồi thương cắm vào eo lưng! Tư thế chạy trốn làm nó không rút Luân Hồi thương ra được.
Nhưng khi ngã xuống cuộn tròn dùng chân trước lại có thể làm được!
- Vèo!
Luân Hồi thương đã được rút ra!
- Hống......
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú phát ra một tiếng gầm hưng phấn. Đôi mắt màu đỏ tà ác lúc này lóe lên vẻ vui sướng! 'Trời ơi, cái thứ cắm vào eo lưng này cứ chạy một bước là đau một bước, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.'
Nhưng ngay sau đó đồng tử Hồng Đồng Tuyết Sư Thú chợt co lại...
Chỉ thấy trên bầu trời đầy tuyết lở một bóng người nhảy rất cao đang lao bổ về phía nó! Vừa thấy đó là tên nhân loại ghê tởm, tâm tình Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nhất thời vô cùng phẫn nộ... Tên nhân loại này sao cứ như âm hồn bất tán như vậy?
- Hống......
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nhảy vọt lên.
Một người một yêu thú gặp nhau trên bầu trời đầy tuyết. Đằng Thanh Sơn hai tay đồng thời nắm cán cây Khai Sơn Thần Phủ, ống tay áo ở cả hai tay bị căng phồng ra, Khai Sơn Thần Phủ giơ lên cao! Lưỡi búa dưới ánh tuyết trắng chiếu rọi phản xạ hàn mang băng giá.
- Choang....
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lóe sáng.
Hai tay hợp lực đánh xuống!
- Hống hống.... hai chân trước con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú đồng thời phất mạnh, muốn xé Đằng Thanh Sơn thành mảnh nhỏ.
- Ầm!
Khai Sơn Thần Phủ trong hai tay đằng thanh Sơn bổ vào lợi trảo của con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.
Có thể thấy được mặt đất sinh ra làn sóng xung kích.
- Ầm ầm......
Tuyết chung quanh bị công kích bạt đi lộ ra một khoảng trống trải. Đằng Thanh Sơn và con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cũng bị đánh bay ngã xuống phía dưới. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lại đột nhiên tập trung vào đống tuyết ở phía dưới, tại đó có một cây trường thương màu bạc!
Luân Hồi thương!
- Không thể đánh mất thương.
Đằng Thanh Sơn vừa rơi xuống liền lao về phía Luân Hồi thương. Nếu bây giờ không giữ Luân Hồi thương, một khi tuyết bao trùm ai biết Luân Hồi thương rốt cuộc sẽ chôn ở chỗ nào chứ?
Khi Đằng Thanh Sơn lấy được cây Luân Hồi thương, Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cũng quay đầu nhìn lướt qua.
- Hống......
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú thấy tên nhân loại không đuổi theo mình, lập tức hưng phấn chạy trốn rất nhanh. Kỳ thật nó cũng có chút hối hận... Nếu biết tên nhân loại này coi trọng cây binh khí như vậy, chỉ sợ vừa rồi nó sẽ cố ý ném cây thương đi thật xa.
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú vô cùng hưng phấn, nó nhảy mấy lần đã ra khỏi khu vực núi tuyết, sau đó chạy trốn như bay chẳng mấy chốc đã lên trên núi tuyết.
- Cuối cùng có được mày rồi.
Đằng Thanh Sơn vẫn y như trước, tay trái Khai Sơn Thần Phủ, tay phải Luân Hồi thương.
- Ngươi muốn trốn sao?
Đằng Thanh Sơn bay nhanh lên đỉnh núi. Lúc đầu chỉ hai lần nhảy, sau đó chạy như bay, khi đến đỉnh núi tuyết hắn cúi đầu nhìn về phía dưới...
Dưới núi tuyết, ảo ảnh khổng lồ đang nhanh chóng chạy trốn, xem ra nó muốn chạy xuống núi. Tốc độ xuống núi rõ ràng cao hơn lên núi nhiều.
- Quả nhiên chạy nhanh thật!
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười..
...
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú chạy xuống núi tuyết nhưng vẫn sợ hãi ngửa đầu nhìn lại, nó còn rống lên một tiếng! Hiển nhiên là thị uy với tên nhân loại! Đối với yêu thú chỉ có nhân loại cường đại mới có thể có được sự tôn trọng của chúng. Nhân loại bình thường trong mắt Hồng Đồng Tuyết Sư Thú chỉ là thức ăn.
Với Đằng Thanh Sơn, Hồng Đồng Tuyết Sư Thú đã xem hắn trở thành đối thủ thật sự rồi!
- Nghiệt súc, còn chạy trốn nữa à?
Một tiếng hét lớn từ trên đỉnh núi tuyết vang lên, lập tức tiếng gầm rơi xuống cực nhanh.
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú trừng mắt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh sợ.
Chỉ thấy cao cao có một điểm đen nhanh chóng rơi xuống. Đằng Thanh Sơn lại từ đỉnh núi tuyết nhảy tới... Rồi giống như một khối đá lớn đập mạnh xuống chân núi tuyết,
Ầm một tiếng cả mặt đất cũng phải vỡ ra nhưng Đằng Thanh Sơn dễ dàng nhảy ra khỏi hố sâu nhìn chằm chằm vào con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú phía trước.
- Hống.... Hồng Đồng Tuyết Sư Thú thật sự đã kinh sợ.
Gặp quỷ rồi!
Ngay cả Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cũng không dám từ núi tuyết cao hai trăm nhảy xuống!
Kỳ thật không có gì lạ, thân thể Hồng Đồng Tuyết Sư Thú khổng lồ như thế, sức mạnh cũng phải có hơn trăm vạn cân. Thân thể Đằng Thanh Sơn nhẹ hơn nhiều, nhưng sức mạnh thì ngang nhau. Nếu chỉ nói về sức mạnh thân thể, hiển nhiên khả năng chịu đựng của hắn vượt xa Hồng Đồng Tuyết Sư Thú!
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nhiều nhất là lớp da lông cứng rắn tầng ngoài, nó còn có thể sử dụng một tầng cơ bắp dày cộp.
Hơn nữa thân thể càng nặng lực công kích lại càng lớn! Thân thể Hồng Đồng Tuyết Sư Thú quá nặng, nếu nó nhảy xuống lực công kích sẽ lớn hơn Đằng Thanh Sơn nhiều.
- Hống....
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú tung bốn vó liều mạng chạy như bay. Đằng Thanh Sơn một tay Khai Sơn Thần Phủ, một tay Luân Hồi thương cũng đuổi ngay phía sau! Chỉ sợ cả tiên thiên kim đan cũng không dám làm như vậy với một con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú đã đạt tới đỉnh cao!
Thân thể Đằng Thanh Sơn rất cường đại, có thể so sánh được với yêu thú cùng loại!
Do đó, chống lại yêu thú ngược lại hắn chiếm được ưu thế!
Vù vù!
Một người một yêu thú hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ.
- Người này càng chạy càng nhanh!
Đằng Thanh Sơn trơ mắt nhìn Hồng Đồng Tuyết Sư Thú phía trước chạy rất nhanh. Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xa, Đằng Thanh Sơn muốn gia tốc... Vừa nghĩ tới việc phải bộc phát sức mạnh thân thể nhưng sự đau đớn từng cơn từ eo lưng làm hắn khó chịu.
Eo lưng là trọng tâm thân thể!
Muốn phát lực mà chạy, eo là một nơi trọng yếu. Trước khi eo của Đằng Thanh Sơn bị thương, thân thể Hồng Đồng Tuyết Sư Thú còn cắm cây Luân Hồi thương, nên không ai chạy nhanh được. Bây giờ Luân Hồi thương được rút ra rồi, tốc độ Hồng Đồng Tuyết Sư Thú tự nhiên nhanh hơn mà tốc độ Đằng Thanh Sơn vẫn không tăng thêm.
Do đó hắn đuổi không kịp!
- Hống......
Xa xa truyền đến một trận tiếng gầm hưng phấn đắc ý. Tựa hồ Đằng Thanh Sơn bị nó bỏ lại làm nó rất khoái chí.
- Lần này coi như ngươi gặp may! Lần sau đừng có để ta đụng phải!
Đằng Thanh Sơn chỉ có thể tức giận hừ một tiếng rồi ngừng lại.
Cẩn thận cảm thụ thương thế từ eo lưng một chút. Người tu luyện nội gia vốn giỏi dưỡng sinh, nội gia cương kình ẩn núp sâu trong thân thể lại có hiệu quả trị liệu trên thân thể càng vượt xa tiên thiên chân nguyên:
- Thương thế này cho dù là nội gia cương kình cũng phải mất hai ba ngày mới có thể hoàn toàn trị liệu xong.
- Bây giờ cần chọn một chỗ để tĩnh tu!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Những khóm cỏ xanh trên thảo nguyên còn đẫm lớp sương sớm, từng cơn gió khẽ thổi nhè nhẹ có vẻ rất yên lặng. Không ít lều vải đang dựng ở một nơi gần đó, nơi này đang có một tiểu bộ lạc đang đóng đô. Một vài lều vải đang có người đi ra, họ đang chuẩn bị điểm tâm.
Đột nhiên mặt đất chợt chấn động, các cư dân đều quay đầu nhìn về phía xa xa.
Ở nơi đó xuất hiện bộ đội kỵ binh rầm rộ.
- Nhiều như vậy, là mã tặc à?
- Nhiều lắm.
Đám cư dân thậm chí còn ngây dại. Với tiểu bộ lạc chỉ có mấy trăm người, nếu quân đội rầm rộ trước mắt chính là tới đây để đối phó với họ, vậy thì họ có thể sẽ chết sạch.
Dưới cái nhìn chăm chú của họ, quân đội rầm rộ nhanh chóng đi ngang qua bộ lạc.
- Là bộ tộc Cuồng Phong!
- Là quân đội của bộ tộc Cuồng Phong! Chỗ này cũng phải mấy ngàn người.
- Mấy ngàn chiến sĩ mặc chiến giáp, cưỡi chiến mã. Rốt cuộc ai có thể ra lệnh cho bộ tộc Cuồng Phong phái ra quân đội cường đại như thế!
...
Quân đội rầm rộ, đi trước là một người mặc áo lông cừu đẹp đẽ quý giá màu vàng kim, trên đầu đội mũ sắt nhưng trên mũ còn gắn ngọc, khuôn mặt hắn nghiêm túc và trang trọng, chỉ nhìn phía trước hắn đang ngồi trên một con chiến mã cả người đỏ như máu!
Chính là Huyết Long Mã, một trong tam đại Long Mã!
Huyết Long Mã, được gọi là 'Xích Phong Thú'. Là chiến mã đứng đầu trên cả Cửu Châu Đại Địa. Chỉ có Hắc Long Mã 'Hắc Yểm Mã', Bạch Long Mã 'Thiên Mã' là có thể so sánh được với nó. Có thể cưỡi loại chiến mã này, địa vị người kia tuyệt đối là rất cao.
- Mông Căn!
Nam tử mặc áo lông cừu đẹp đẽ quý giá mở miệng nói.
- Tướng quân!
Người đi bên cạnh chính là thủ lĩnh lúc trước vây sát Đằng Thanh Sơn.
- Nơi này cách bộ lạc Khất Liên có xa lắm không?
Tướng quân lạnh lùng hỏi.
Thủ lĩnh kỵ sĩ cung kính trả lời:
- Tướng quân, nơi này cách bộ lạc Khất Liên có bốn năm trăm lý. Quân đội chúng ta hẳn là có thể đến đó vào giữa trưa!
- Rõ.
Tướng quân gật đầu rồi không nói gì nữa. Thủ lĩnh kỵ sĩ đứng một bên càng nghe lời rất ngoan ngoãn.
Một đường đi tiếp!
Không bao lâu vị tướng quân nhìn ra núi tuyết xa xa tán thưởng một tiếng:
- Trắng tinh, núi tuyết thánh khiết... Đây đều là ân của thiên thần! Chúng ta cần cảm kích thiên thần, trong lòng luôn luôn cảm kích, vĩnh viễn không thể quên ân huệ của thiên thần.
Tên thủ lĩnh kỵ sĩ đi một bên chỉ có thể phụ họa.
Đột nhiên ánh mắt tên tướng quân tập trung nhìn vào một ngọn núi tuyết thấp gần đó. Trên đỉnh núi tuyết đang có một bóng người khoanh chân ngồi, gió lạnh thổi qua làm mái tóc hắn tung bay. Nhưng trên đỉnh núi, trong cơn gió lạnh người nọ ảnh lại vẫn ngồi như tảng đá.
- Xem ra hắn đêm đêm ở trên đỉnh núi khổ tu, tựa như những người khổ tu ở Thiên Thần Sơn quả là làm cho người ta bội phục.
Tên tướng quân khen.
Thủ lĩnh kị sĩ đứng bên cạnh cũng nhìn kỹ, vừa thấy người này hắn chợt nhíu mày.
Bởi vì cách chừng hai trăm trượng, cho dù thủ lĩnh kỵ sĩ là cao thủ nội kình cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy bóng người.
- Giá!
Tên thủ lĩnh kỵ sĩ thúc mạnh con ngựa chạy như bay, lao về phía núi tuyết.
Tên tướng quân biến sắc, quát một tiếng:
- Mông Căn!
Chỉ một lát sau...
- Tướng quân!
Xa xa tên thủ lĩnh kỵ sĩ quay đầu, kinh hỉ gọi:
- Chính là hắn! Tên hung thủ, chính là hắn!!!