Đại sư huynh mặc dù đã quá một trăm tám mươi tuổi, cách đại hạn rất gần, nhưng tính cách Vũ Si thì vẫn không thay đổi.
Hơn nữa đệ ngũ Thần Tướng cũng biết, một khi đệ nhất Thần Tướng có hứng thú, tay chân không biết nặng nhẹ đánh cho đối thủ lăn ra chết cũng không có gì lạ. Ai vận khí tốt chỉ sợ cũng trọng thương. Hơn nữa Thiên Thần từng chính miệng nói thực lực đệ nhất Thần Tướng này tuyệt đối có thể có tên xếp trong ba người đầu ở Thiên bảng Cửu Châu.
Hơn nữa mấy ngày nay, hắn bế quan tu luyện, dù chưa đạt tới hư cảnh, nhưng thực lực chỉ sợ cũng tăng lên ít nhiều. Trước đây có thể có tên xếp trong nhóm ba người đầu Thiên bảng, lúc này được đề cao thêm, vậy thì hắn có thực lực như thế nào?
Hơn nữa sống rất gần đại hạn, có thể được đánh nhau với cao thủ ngang cấp, rất có thể có đột phá trong chiến đấu. Điều này làm đệ nhất Thần Tướng càng thêm nóng lòng đánh nhau.
Nhưng. Ai dám đấu với loại si mê biến thái này?
- Nga Nhật Tề Nhĩ. Tu võ đạo không thể nào sợ hãi được. Nếu không. Làm sao tăng thực lực lên được?
Đệ nhất Thần Tướng khiển trách.
Đệ ngũ Thần Tướng xấu hổ nói:
- Đại sư huynh. Lần trước ta đã tỷ thí với ngươi rồi. Đại sư huynh, Thiên Lôi Thất Kích của ngươi ta cũng đã lĩnh giáo, tự nhận không phải đối thủ của đại sư huynh. Đợi khi nào thực lực ta có đột phá, phá được chưởng pháp của Đại sư huynh, cho dù ngươi không nói, sư đệ ta cũng sẽ tìm ngươi tỷ thí.
Tám vị Thần Tướng tụ tập cùng nhau nói chuyện đàm luận một lúc, rồi phân tán ra về chỗ mình ở.
Trên sơn đạo.
Đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ mặc áo tím, khuôn mặt nghiêm trang. Nét mặt trơ trơ đang đi về phía chỗ ở của mình. Những binh vệ tuần tra trên đường núi này thấy đệ ngũ Thần Tướng, ai nấy cung kính phi thường. Lúc này, phía trước đệ ngũ Thần Tướng có một người bước tới, chính là tên Vạn Thiên Dương.
- Nga Nhật Tề Nhĩ đại ca. - Thiên Dương nhiệt tình hô.
- À. Vạn huynh đệ.
Nga Nhật Nhĩ nhìn nhìn Vạn Thiên Dương, gật gật đầu chào Vạn Thiên Dương. Hai sư huynh muội Lý, coi như được tôn trọng ở Thiên Thần Sơn.
Vạn Thiên Dương rất ngạc nhiên. Vì Nga Nhật Tề Nhĩ bình thường chỉ ở chỗ của mình, rất ít ra ngoài. Vạn Thiên Dương cười hỏi:
- Nga Nhật Tề Nhĩ đại ca có vẻ rất ít khi nào ra ngoài mà.
- Đại sư huynh và sư phụ xuất quan. Sư huynh đệ chúng ta đương nhiên phải nghênh đón.
Nga Nhật Tề Nhĩ chỉ nói vài câu xã giao với Vạn Thiên Dương rồi chia tay. Nhưng Vạn Thiên Dương lại đứng nguyên tại chỗ, tự hỏi một lát, mắt sáng rực lên:
"Ai cũng nói đệ nhất Thần Tướng là vũ si. Nếu ta.... Đúng, phải làm như vậy. " Vạn Thiên Dương quyết định.
Nơi khổ tu của Đệ nhất Thần Tướng. Đây là một căn nhà hai tầng lầu, các cửa sổ trên tầng thứ hai đang mở tung. Bên trong thoáng đãng. Chỉ có một chiếc thảm đỏ trải trên sàn.
Vù. Vù.
Gió lạnh từ ít lên lùa vào căn lầu. Đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục cả người mặc áo choàng màu vàng đang cầm một cục phô mai dê ăn nhồm nhoàm. Lúc này từ phía dưới bỗng truyền đến thanh âm rất lớn:
- Chủ nhân. Hắc y thần sử Vạn đại nhân đứng ngoài cầu kiến.
- Cho hắn vào đi.
Nuốt trọn hai miếng phô mai dê, Nhật Lôi Mục nhìn về phía cửa thang lầu.
Cái thang đã làm cả trăm năm nay phát ra những tiếng cọt kẹt. Vạn Thiên Dương một thân hắc y đi lên tầng thứ hai, thấy đệ nhất Thần Tướng mày rậm mắt to, ánh mắt tựa như dã thú, vội khom mình hành lễ. Đệ nhất Thần Tướng sảng khoái cười ha ha nói:
- Thiên Dương, Ngươi lâu lắm rồi mới tới chỗ ta. Xem ra hôm nay tới đây nhất định có việc rồi
"Chỗ của ngươi ai mà muốn tới chứ?" Vạn Thiên Dương oán thầm, nhưng trên mặt vẫn cười tươi:
- Nhật Lôi Mục đại ca. Kỳ thật hôm nay ta tới đây là để nói cho ngươi một tin tức tốt.
Hắn mặc dù nhỏ hơn đệ nhất Thần Tướng nhiều, nhưng vì quan hệ bối phận, nên vẫn xưng hô là đại ca.
- Tin tức tốt gì?
Đệ nhất Thần Tướng Lôi Mục tỏ vẻ quái lạ.
Vạn Thiên Dương mắt tỏa sáng nói:
- Ta biết Nhật Lôi Mục đại ca vốn thích tỉ thí với những cao thủ lợi hại. Mà ta hiện tại có biết một cao thủ như vậy.
- Cao thủ tiên thiên kim đan bình thường thì ta không có hứng thú.
Nói vậy nhưng Nhật Lôi Mục vẫn nhìn Vạn Thiên Dương, hy vọng Vạn Thiên Dương cung cấp cho mình một cường giả thực sự.
Vạn Thiên Dương thì thào ra vẻ thần bí nói:
- Nhật Lôi Mục đại ca, trong lúc ngươi bế quan, trên đại thảo nguyên xuất hiện một nhân vật siêu cấp cường giả. Đại khái mấy tháng trước, hắn từng một mình đánh nhau với đại quân Bắc Trấn Kim Lang vương quốc hơn mười vạn người trên thảo nguyên trung bộ. Một địch mười vạn. Cuối cùng Kim Lang Vương Quốc chết hai vạn quân. Những quân sĩ khác chạy trốn tán loạn. Người này được truyền tụng là ác ma A Lạp Đạt.
Nhật Lôi Mục sửng sốt:
- Lấy một địch mười vạn? Chẳng lẽ là là cường giả hư cảnh. Cả ta cũng không làm được.
- Không phải.
Vạn Thiên Dương liền nói.
- Sau đó tên ác ma A Lạp Đạt này lại tới bắc bộ thảo nguyên chúng ta cũng giết không ít người, chúng ta mới biết hắn tên là Hô Hòa. Nhật Lôi Mục đại ca, Đệ ngũ Thần Tướng từng tiếp xúc với Hô Hòa này. Đệ ngũ Thần Tướng cũng không thể đánh được hắn.
Nhật Lôi Mục lộ ra vẻ kinh hỉ:
- Hả, Nga Nhật Tề Nhĩ cũng không thể đối phó à?
Trong cấp độ tiên thiên kim đan... Có thể làm cho Nhật Lôi Mục hứng thú chỉ sợ cũng chỉ có mấy người xếp trong mười hạng đầu của Thiên bảng.
Đến cả Nga Nhật Tề Nhĩ cũng không thể ứng phó. Thực lực này đủ để cho hắn hứng thú.
- Không biết. Nhưng tóm lại Nga Tề Nhĩ đại ca đích xác không thể bắt được Hô Hòa.
Vạn Thiên Dương nói tiếp.
- Sau đó sư muội ta ra bên ngoài, lại gặp tên Hô Hòa rồi đưa tới Thiên Thần Sơn ta. Hiện Hô Hòa đang ở khách xá gần thần nữ cung của sư muội ta.
Hai mắt Nhật Lôi Mục tỏa sáng, tựa như một con sư tử thấy mồi.
- Có thể lấy sức một người địch mười vạn. Ác ma A Lạp Đạt?
Đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục hơi kích động.
Vù.
Nhật Lôi Mục vươn tay ôm chặt lấy Vạn Thiên Dương. Vạn Thiên Dương hơi kinh ngạc. Hai hàng lông mày của Nhật Lôi Mục rung lên vì hưng phấn. Lão cười nói:
- Đi. Theo ta đi một chuyến. Gặp được cường giả như vậy rõ là làm cho người ta khó kìm được kích động đó. Thiên Dương, ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta đi tìm A Lạp Đạt.
Trên Thiên Thần Sơn, Đằng Thanh Sơn đang ở lầu hai khách xá.
Lý toàn thân áo bào trắng tinh, lướt nhanh lên thang lầu chạy vào phòng Đằng Thanh Sơn.
- Tiểu?
Đằng Thanh Sơn đang diễn luyện quyền pháp vội thu quyền, nhìn về phía Lý. Lý cười cười với Đằng Thanh Sơn, rồi lấy từ trong lòng ra một tờ giấy.
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra.
- Đã có tin tức? Nhanh như vậy sao?
Đằng Thanh Sơn hơi kinh ngạc. Lý cười gật gật đầu:
- Ta đã dặn truyền tin về với tốc độ nhanh nhất.
Nói rồi Lý đưa tờ giấy cho Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn vô cùng kích động cầm tờ giấy. Nguyên vốn tưởng rằng phải tới hoàng hôn mới có thể có tin tức, không ngờ mới buổi sáng đã tới rồi.
Kỳ thật Thiên Thần Sơn vốn đã sẵn có tin tức từ những trú điểm của mình gần Quy Nguyên Tông rồi.
Hơn nữa Thiên Thần Sơn cũng khá là quan tâm tới Đằng Thanh Sơn. Do đó vẫn luôn luôn điều tra mọi tin tức về hắn. Lý vừa ra lệnh, tin tức này đương nhiên sẽ lập tức được truyền về.
- Quy Nguyên Tông.
- Đằng gia trang.
Đằng Thanh Sơn cẩn thận xem những tin tức miêu tả trên tờ giấy. Dựa theo những gì ghi trên đó, từ sau khi Đằng Thanh Sơn bội phản Quy Nguyên Tông, Quy Nguyên Tông đã khôi phục sự yên bình lúc trước. Cũng không có động tĩnh lớn nào. Còn Đằng gia trang cũng vẫn ở trong Giang Ninh quận thành. Hơn nữa còn mở hai cửa hàng binh khí bên trong quận thành.
Đằng gia trang có không ít nam đinh bắt đầu chế tạo binh khí.
Một đại sự duy nhất --
Đằng Thanh Vũ và Gia Cát Vân vào tháng năm này sẽ thành thân.
- Tiểu Vũ. Rốt cục cũng thành thân.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất an ủi. Từ bé mình đã chiếu cố muội muội này cho đến khi nó khôn lớn. Muội muội có thể cưới một người con trai tốt, mình làm anh cũng cảm thấy vui vẻ.
- Dựa theo tin tức nói, Hắc Giáp quân có một lĩnh quân đội, được gọi là quân doanh số hai.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất cảm kích sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng.
Trước đây Hắc Giáp quân chỉ có một tổng quân doanh. Còn bây giờ quân doanh thứ hai này trên thực tế chính đóng ở chỗ của dòng họ Đằng gia trang bây giờ.
- Đằng đại ca?
Lý đứng bên cạnh nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Cám ơn. Tiểu.
Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi. Trên mặt hiện ra nụ cười vui sướng phát ra từ nội tâm. Hơn nửa năm chạy trốn, Đằng Thanh Sơn thật ra không lo lắng cho mình, mà lo Thanh Hồ Đảo sẽ phát rồ đối phó với thân nhân mình. Bây giờ xem ra tất cả đều bình thường.
Lý cười nói:
- Đằng đại ca, bây giờ đảo chủ Thanh Hồ Đảo là Thiết Phiền chứ không còn là Cổ Ung. Mà Thanh Hồ Đảo dù sao cũng là một trong tám đại tông phái. Đến giờ họ vẫn không bắt được Đằng đại ca, sự tình này đúng là chuyện cười lớn, càng ngày họ lại càng mất thể diện. Bây giờ, người trong thiên hạ chẳng có mấy ai còn để ý tới Đằng đại ca ngươi nữa.
- Trong thiên hạ cao thủ nhiều như mây. Các anh hào khắp nơi. Ngày hôm qua Đằng Thanh Sơn thành danh. Hôm nay có lẽ đã có một người khác. Trong thiên hạ sao có thể cứ mãi đàm luận về một người. Hơn nữa, việc này đã qua nửa năm. Sự tình cũng đã lâu rồi, nên cả những thông cáo truy lùng cũng chẳng ai thèm quan tâm nữa.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này.
Tin tức đồn mãi cũng nhàm. Đằng Thanh Sơn yên tâm để xuất hải rồi.
- Tiểu --
Đằng Thanh Sơn vừa mở miệng.
Đột nhiên
Bên ngoài truyền đến những thanh âm ầm ĩ. Đằng Thanh Sơn và Lý nhìn nhau, đều có vẻ nghi hoặc.
- Đi. Chúng ta xuống dưới xem.
Đằng Thanh Sơn nhét tờ giấy vào lòng, rồi sau đó cùng Lý đi xuống lầu. Vừa xuống dưới lầu, Đằng Thanh Sơn đã thấy từ xa xa đang có hơn mười người ở trước căn lầu.
Hai người đi đầu, thì Đằng Thanh Sơn biết một người. Đó là Vạn sư huynh của Lý.
Người thứ hai, mặc một bộ hoàng bào, thân hình rất thẳng, mày rậm mắt hổ, mái tóc hoa râm. Vừa thấy Đằng Thanh Sơn đi ra không khỏi nhãn tình sáng lên
Lý thấy người vừa tới, không khỏi sắc mặt khẽ biến, hốt hoảng nói:
- Hô Hòa đại ca. Vị kia là đệ nhất Thần Tướng.
- Hử?
Đằng Thanh Sơn giật mình.
- Đệ nhất Thần Tướng bế quan cùng lúc với Thiên Thần?
Đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi hai mắt tỏa sáng nhìn Đằng Thanh Sơn, cười vang nói:
- Hô Hòa huynh đệ. Ta mới xuất quan đã nghe nói chuyện tình của ngươi. Với sức một người địch mười vạn. Vũ lực tuyệt thế này, Nhật Lôi Mục ta cũng phải khâm phục. Nhật Lôi Mục thích nhất là giao thủ luận bàn với những cường giả lợi hại. Không biết Hô Hòa huynh đệ có nguyện ý luận bàn tỷ thí một phen không?
Vừa nghe nói như thế, Lý chợt giật mình kinh hãi.
- Hô Hòa đại ca. Đệ nhất Thần Tướng này là một vũ si (người si mê võ thuật). Khi đánh nhau xuống tay không chừa ai. Đến cả đệ ngũ Thần Tướng cũng từng trọng thương nằm dẹp lép mấy tháng trời.
Lý thì thào nói.
- Vạn lần không thể đáp ứng.
Lý sớm nghe nói qua truyền thuyết về Nhật Lôi Mục
Nhật Lôi Mục nhìn Đằng Thanh Sơn, nhíu mày:
- Hô Hòa huynh đệ, ngươi là hảo hán như thế chẳng lẽ cũng sợ hãi rụt rè, co đầu rút cổ không dám đánh một trận cùng với Nhật Lôi Mục ta sao?