Cửu Đỉnh Ký

chương 319: tiếng kêu lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi, tin tức Đằng Thanh Sơn chiếm cấm địa Kiếm Lâu ở Minh Nguyệt Đảo để bế quan tu luyện lan ra ngoài. Toàn bộ cư dân trên đảo đều xôn xao, bất an.

Rất nhiều tai mắt của mười tám Tướng Quân phủ, cũng nghe được chân tướng sự việc. Việc này khiến cho bọn họ chấn động. Kiếm Lâu Lâu Chủ Hoàng Phủ Ngọc Giang, và tiền nhiệm Lâu Chủ 'Thiên Hồng'…. Cả hai đại cường giả liên thủ, thế mà bị Đằng Thanh Sơn chỉ dùng một chiêu đánh bại! Họ nhất thời hiểu ra...

Nếu Đằng Thanh Sơn có dã tâm, thì sau này Minh Nguyệt Đảo sẽ xảy ra đại loạn chưa từng có trong vòng mấy ngàn năm qua.

Nghĩ tới điều này, tất cả các nơi đều cẩn thận chuẩn bị.

Được làm một hoàng đế của một hòn đảo hơn một ngàn vạn dân cư quả có lực hấp dẫn rất lớn đối với những người có dã tâm. Với vũ lực tuyệt thế của Đằng Thanh Sơn, nếu hắn muốn lôi kéo, thu phục vài đội nhân mã là chuyện rất dễ dàng. Ngay cả lên làm hoàng đế cũng rất đơn giản.

Nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn luôn ở trong động phủ nơi cấm địa, không đi đâu cả, mà cũng chẳng có động tĩnh gì khác. Việc này càng làm cho nhân mã trên đảo hết sức thấp thỏm.

Kiếm Lâu! Dưới chân cấm địa. Đêm qua có một trận tuyết lớn làm cả Minh Nguyệt đảo bao trùm một màu trắng xóa.

Dưới chân ngọn núi cấm địa có những căn nhà xây dựng san sát, kéo dài. Những trúc xá này đều bị tuyết bao trùm chung quanh. Từ trong lớp tuyết cứng thỉnh thoảng trồi lên những mầm xanh mơn mởn. Không ít đệ tử Kiếm Lâu đang ở đây. Nếu nói trên đảo những người có dã tâm luôn luôn đặt sự chú ý lên Đằng Thanh Sơn, thì những người học tập kiếm đạo, những đệ tử tinh anh của Kiếm Lâu muốn trở thành cường giả, cũng chú ý tới Đằng Thanh Sơn.

Vù! Vù!

Trong ánh tuyết, kiếm quang chớp lóe, một thân ảnh như du long không ngừng di chuyển. Một thanh niên áo bào trắng đang múa kiếm ở bãi đất trống trước trúc xá. Trên lớp tuyết đọng có những vết chém rất sâu. Mỗi một kiếm đều khiến cho tuyết đọng bay tung tóe.

- Vù.!

Thanh niên áo bào trắng đột nhiên dừng lại, thở hào hển, mặt ửng đỏ.

- Sư đệ! Gần đây kiếm pháp của ngươi luyện không được hợp lý lắm.

Bên cạnh trúc xá đang có một thanh niên gầy gò cũng mặc áo bào trắng, khoanh chân ngồi trong trúc xá, mắt nhìn ra bãi đất trống.

Thanh niên múa kiếm không kìm được:

- Đại sư huynh nói xem… đến cả Lâu Chủ cũng bị tên cường giả Đằng Thanh Sơn đánh bại. Mà vũ khí của đối phương lại dùng là thương. Như vậy không phải rằng thương lợi hại hơn cả so kiếm không?

Ở Minh Nguỵệt đảo, bọn nhỏ từ bé đã khổ luyện kiếm pháp. Ở nhà cũng khổ học, khi vào Kiếm Học cũng cạnh tranh với các bạn cùng lứa tuổi. Từng bước phát triển cho đến lúc có thể vào Kiếm Lâu! Ý nghĩ kiếm pháp vi tôn sớm là ăn sâu vào trong lòng mọi người. Về phần thương pháp? Trong mắt họ thì thương không khác gì một cái chĩa bắt cá cả, chỉ là công cụ bình thường mà thôi.

- Sư đệ! Ngươi nói vậy là sao? Đương nhiên là kiếm pháp lợi hại hơn chứ!

Thanh niên gầy gò hét lên:

- Ngươi nhìn Đằng Thanh Sơn đi, không phải hắn cũng muốn ở lại cấm địa, để quan khán 'Thần Tiên Ngọc Bích' của Kiếm Lâu chúng ta sao?

- Nhưng Lâu chủ... - Thanh niên luyện kiếm vừa muốn nói.

Thanh niên gầy gò trầm giọng quát:

- Sư đệ! Chẳng lẽ ngươi đã quên đại tổ sư lợi hại ra sao rồi à? Nếu tam đại tổ sư còn sống, Đằng Thanh Sơn sao có thể là đối thủ được? Nếu ngươi dốc lòng chăm chú tu luyện, sẽ có một ngày có thể đạt tới cảnh giới của tam đại tổ sư. Như vậy, ai còn dám xem nhẹ Minh Nguyệt Đảo ta chứ?

Vừa nghĩ tới tam đại tổ sư trong truyền thuyết, thanh niên luyện kiếm lập tức tinh thần đại chấn, vội cung kính nói:

- Sư huynh! Ta không nghĩ lung tung nữa.

- Ừm! Ngươi mau mau đi chuẩn bị đi. Hôm nay, ngươi đi đưa cơm cho Lâu Chủ đó. - Thanh niên gầy gò phân phó.

- Vâng.

Thanh niên luyện kiếm vội nói.

Từ khi Đằng Thanh Sơn bế quan tại động phủ cấm địa, Hoàng Phủ Ngọc Giang cũng ở luôn bên ngoài động phủ.

Động phủ cấm địa! Trong huyệt động, nơi chí cường giả Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch năm đó ngộ đạo.

Mặt ngọc bích thủy chung vẫn tản ra thanh quang lấp loáng.

Đằng Thanh Sơn mặt mũi tóc tai bù xù, râu ria lởm chởm đang khoanh chân ngồi đó. Trên mặt hắn có hào quang bí ẩn mờ ảo, tựa như một khối bảo ngọc. Luân Hồi thương được hắn đặt trên đùi.

Đột nhiên...

Hắn mở to mắt, hai tròng mắt rất sáng tựa như một viên ngọc đen huyền bí.

- Kiếm đạo ẩn chứa trong bốn câu Thanh Liên Kiếm Ca thật là mênh mông như biển, thâm sâu khôn lường.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn hết sức bình tĩnh.

- Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch tiền bối hẳn là từ Thủy Hành mà tạo ra cánh cửa để từ đó nhập đạo! Dần dần sau này mới dung hòa những đạo khác vào trong đó.

Đằng Thanh Sơn tĩnh tu tới nay, cũng phát hiện ra kiếm đạo của Lý Thái Bạch càng đi vào sâu càng khó khăn.

- Ngay từ đầu là Thủy Hành, dần dần, nhập thêm 'đạo' của ánh trăng (Minh Nguyệt chi đạo) vào nữa!

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, thiên đạo của hắn là nghiên cứu kỹ lưỡng ngũ hành. Nhưng những người khác thì không nhất định như thế. Dù sao núi, sông, mặt trời, ánh trăng, đều có những 'đạo' khác nhau, đều là một bộ phận của thiên đạo!

Còn kiếm đạo của Lý Thái Bạch, ngay từ đầu chỉ thuần túy là Hành Thủy Chi Đạo, Đằng Thanh Sơn còn có thể giải thích và dung nhập.

Nhưng về sau, lại bắt đầu dung hợp với đạo của ánh trăng, nên Đằng Thanh Sơn khó khăn lắm mới lấy ra được một phần về Hành Thủy Chi Đạo, lĩnh ngộ thêm một chút.

Về sau thì chỉ là một khoảng hỗn độn. Hành Thủy Chi Đạo và Minh Nguyệt chi đạo đã dung hợp hoàn mỹ vô khuyết, Đằng Thanh Sơn không thể tách ra được nữa. Đối với Minh Nguyệt chi đạo, hắn hoàn toàn mù tịt, không hề dễ dàng như ngũ hành.

- Ta cũng không nên quá tham! Thần Tiên Ngọc Bích cũng đã cho ta đỡ được mấy năm khổ công rồi.

Đằng Thanh Sơn đứng dậy. Thấy Lý giống như bị thời tiết băng hàn làm cho đông cứng, đang dựa vào vách thông đạo, trên người quấn một lớp chăn bông rất dày. Khuôn mặt Lý hoàn toàn trắng bệch.

Nhìn thấy điều này, trong lòng Đằng Thanh Sơn hoàn toàn chấn động:

- Tiểu! Nàng...

- Ta bế quan cũng đã được mấy tháng. Suốt mấy tháng qua ta chỉ chuyên tâm cảm thụ kiếm đạo, còn nàng thì không dám nghỉ ngơi, sợ người của Kiếm Lâu sẽ tới tập kích. Cũng sợ ta đắm chìm vào ý cảnh kiếm đạo mà không thể tự kềm chế. Mỗi ngày hơn nửa thời gian đều dán mắt vào ta. Chỉ chờ lúc ta đình chỉ cảm thụ kiếm đạo, chuyển sang dung nhập Hành Thủy Chi Quyền thì nàng mới đi ăn uống, nghỉ ngơi.

Khi Đằng Thanh Sơn cảm thụ kiếm đạo, sự cảm thụ với ngoại giới giảm xuống tới mức thấp nhất, đích xác rất dễ bị tập kích.

- Mấy tháng qua ta cũng chẳng nói chuyện với nàng được bao nhiêu.

Đằng Thanh Sơn thầm than.

Mấy tháng, Lý lặng lẽ ở một bên chờ đợi, không hề than mệt chút nào. Điều này làm Đằng Thanh Sơn hết sức cảm động. Lúc này, Đằng Thanh Sơn lặng lẽ đi qua…. Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của Lý, thấy rất lạnh. Sau đó, Đằng Thanh Sơn đút tay nàng vào chăn bông, rồi kéo chăn bông quấn chặt người Lý lại.

Cái mũi Lý trong lúc ngủ mơ, hơi nhấp nhô, trên mặt còn có nụ cười ngọt ngào, tựa hồ đang có một giấc mộng đẹp.

Đằng Thanh Sơn cười, đi ra bình đài hướng ra phía ngoài vách núi. Bình đài ở một bên vách núi, trên đó phủ một tầng tuyết.

Vù!!

Vừa đi ra bình đài, những ngọn gió mang theo những bông tuyết lạnh buốt thổi qua, làm cho thần trí Đằng Thanh Sơn thanh tỉnh. Giữa sườn núi nhìn xuống xa xa, cả mặt đất mênh mông một khoảng đầy tuyết trắng.

...

Mí mắt Lý giật giật, sau đó mở ra. Đôi mắt nàng vẫn còn đang ngái ngủ, chưa kịp tỉnh táo đã thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng ở bình đài ngoài vách núi.

- Đằng đại ca! Hôm nay sao đình chỉ tu luyện sớm vậy nhỉ?

Lý hơi giật mình.

Lúc trước Đằng Thanh Sơn ngoại trừ việc cảm thụ kiếm đạo, thì chủ yếu là dung nhập Hành Thủy Chi Quyền. Trong lúc bế quan, cơ hồ không bao giờ nghỉ ngơi. Lúc này lại đứng ở bình đài bên vách núi nhìn phong cảnh? Rất hiếm thấy.

- Đằng đại ca! Huynh mệt à? Muội nấu gì cho huynh ăn nhé. - Lý vội đứng lên.

Thanh âm Lý vừa cất lên, con Cuồng Phong Ưng đứng trong đại điện cũng đi tới.

- Tiểu! Không vội. - Đằng Thanh Sơn xoay người đi tới.

- Tiểu! Chúng ta đã ở đây bao nhiêu ngày rồi? - Đằng Thanh Sơn hỏi.

Lý đếm thử những vết khắc trên vách núi:

- Ừm! Cả hôm nay thì tổng cộng là ba tháng hai mươi ba ngày.

- Ba tháng! Thêm hai mươi ba ngày nữa à?

Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu,

- Không ngờ trong khi ta bế quan thì Tết đã đi qua!

Đầu tháng bảy, Đằng Thanh Sơn ly khai Thiên Thạch Đảo. Đi lênh đênh trên biển gần bốn tháng, cộng thêm hơn ba tháng nữa, nên đã quá Tết.

Đằng Thanh Sơn cũng thêm một tuổi.

- Hoàng Phủ Ngọc Giang!

Đằng Thanh Sơn hô lớn, thanh âm xuyên qua thông đạo:

- Cấm địa này ta trả lại cho ngươi đấy!

Vừa nghe tiếng hô, Lý đã chấn động.

- Đằng đại ca! Chúng ta...? - Lý nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Xuất phát, ly khai Minh Nguyệt Đảo.

Đằng Thanh Sơn cười nói:

- Thần Tiên Ngọc Bích, đã vô dụng với huynh rồi. Chúng ta đi thôi.

- Ừm!

Lý hưng phấn gật đầu lia lịa.

Gần bốn tháng, Đằng Thanh Sơn không hề có thời gian nói chuyện với nàng. Những ngày vừa qua, mặc dù Lý không hề hối tiếc, nhưng khi bế quan chấm dứt thì Lý lại rất vui vẻ.

- U............

Lý vội phát ra tiếng kêu.

Cuồng Phong Ưng gần bốn tháng cũng toàn ở Minh Nguyệt Đảo, nó đã chán tới cổ rồi, vừa nghe tiếng kêu to của Lý, nó không khỏi hưng phấn, rồi vội cất giọng kêu lên:

- U......

Tiếng kêu vang vọng khắp núi rừng.

Đằng Thanh Sơn quay đầu lại, nhìn Lý và Cuồng Phong Ưng một người một chim vui mừng kêu la, bất giác mỉm cười.

...

Ngoài động phủ cấm địa, Hoàng Phủ Ngọc Giang cùng với hơn mười cường giả Kiếm Lâu thủ hộ ngoài động phủ, chợt nghe một thanh âm vang vọng truyền tới...

- Hoàng Phủ Ngọc Giang! Cấm địa động phủ này ta trả lại cho ngươi đó!

Không khỏi làm họ đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, Hoàng Phủ Ngọc Giang dẫn đầu đi thẳng vào trong động phủ. Trên mười cường giả cũng bừng tỉnh, vội theo sau.

Trong huyệt động thiên nhiên.

Khi Hoàng Phủ Ngọc Giang và hơn mười người cùng vào, việc đầu tiên là đưa mắt nhìn Thần Tiên Ngọc Bích.

- May quá, Thần Tiên Ngọc Bích không tổn thất một cọng tóc!

Hoàng Phủ Ngọc Giang thấy Thần Tiên Ngọc Bích vẫn hoàn hảo, bèn thở phào một hơi. Nếu Thần Tiên Ngọc Bích bị Đằng Thanh Sơn phá hủy, vậy Hoàng Phủ Ngọc Giang chỉ có nước dở khóc dở mếu. Dù có hận, nhưng vai đã bị đâm một lỗ thủng to như vậy, thì thực lực của Hoàng Phủ Ngọc Giang đã bị hao tổn, càng thêm không đủ lực để trả thù Đằng Thanh Sơn nữa.

- Tên Đằng Thanh Sơn này cũng khá thủ tín!

Những cường giả khác của Kiếm Lâu cũng đều có vẻ yên tâm.

- Mau nhìn ra ngoài.

Một người vọt ra bình đài vách núi, những người khác đều lao theo. Đám cao thủ Kiếm Lâu đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Phía chân trời mênh mông đang có một con hùng ưng thật lớn giương cánh bay liệng. Một nam tử mặc một bộ quần áo xanh và một thiếu nữ áo bào trắng đang ngồi trên lưng chim ưng, bay lượn trên trời.

- U......

Cuồng Phong Ưng cất cao giọng kêu có vẻ rất vui, tiếng kêu rất lớn vang vọng mãi trong thiên địa.

Nghe tiếng hót, Hoàng Phủ Ngọc Giang hoàn toàn thở phào một hơi:

- Tên ma đầu này rốt cục đi rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio