- Thủ lĩnh, không ít huynh đệ bị thương rất nặng.
Đám cường đạo chạy trốn đang lo lắng cho đám huynh đệ bị thương.
Tên hán tử gầy gò thủ lĩnh của đám cường đạo quay đầu lại nhìn đám huynh đệ đang đau đớn rên rỉ, sắc mặt trắng bệch. Cường đạo mặc dù sống trên cảnh đao thương đầy máu, nhưng quả thật khi nhìn thấy cảnh này, y vẫn khó chịu, không khỏi tức giận hừ một tiếng:
- Chỉ mấy vết thương xoàng, rên gì mà rên, chịu khó một chút cho ta!
Đám cường đạo bị thương nhìn về phía thủ lĩnh. Cả đám đều cố nhịn.
- Ừm, lúc này mới là huynh đệ của Tôn Dương ta!
Hán tử gầy gò lúc này an ủi:
- Các huynh đệ cứ yên tâm, ta sẽ đi Đan Ương Thành đi tìm đại phu tốt, mua thêm chút dược liệu.
Mặc dù trong đám cường đạo cũng có vài tên biết một chút về dược liệu, nhưng lần này không ít người bị thương quá nghiêm trọng.
Không đơn giản là thương thế ngoài da thịt.
- Thủ lĩnh, lên đường cẩn thận nhé. - Đám cường đạo liền nói.
- Yên tâm.
Hán tử gầy gò tên là Tôn Dương lúc này đem theo chút bạc, cưỡi con đà thú, lưng đeo một thanh đại khảm đao đi nhanh về phía Đan Ương Thành.
Đan Ương Thành đã lọt vào tầm mắt của ba người Đằng Thanh Sơn.
- Không hổ là một trong ba mươi sáu chủ thành của Đoan Mộc Đại Lục.
Đằng Thanh Sơn nhìn tường thành dằng dặc, kéo dài suốt từ đông sang tây không khỏi tán dương. Tường thành Đan Ương Thành dài hơn mười dặm, liếc mắt nhìn tựa như một con quái vật tiền sử đang ngủ say.
- Có thể so được với một quận thành. - Lý cũng tán dương.
Đằng Thanh Sơn cười:
- Tiểu Bình không phải đã nói sao? Năm đó Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ dạy dỗ cư dân trên đại lục luyện công, thống nhất văn tự, ngôn ngữ, tiền bạc… Vũ Hoàng dạy dân chúng kiến tạo thành trì cũng tương đương với chỗ của chúng ta. Như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Từ sau khi cứu được nữ nô 'tiểu Bình' trên hải đảo, thông qua tiểu Bình và bộ sách, Đằng Thanh Sơn biết rất nhiều việc.
Trên Đoan Mộc Đại Lục từ trước tới nay tổng cộng có hai vị Thiên Thần.
Trong bộ sách Đoan Mộc Đại Lục, Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ thời kỳ viễn cổ, cảm ngộ thiên địa, sáng tạo phương pháp tu luyện truyền cho vạn dân là nhân vật cực kỳ tài ba!
'Chẳng trách, ngôn ngữ cũng giống như ở Cửu Châu chúng ta. 'Đằng Thanh Sơn thầm nói: 'chỉ là, văn tự bất đồng.'
'Loại chữ tượng hình!'
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ.
Ở kiếp trước, theo thời gian trôi qua văn tự đều không ngừng thay đổi. Chữ giáp cốt biến hóa từng bước, mặc dù nói Cửu Châu Đại Địa có cùng ngọn nguồn với Đoan Mộc Đại Lục. Khi Vũ Hoàng thống nhất văn tự, đã đưa văn tự của Cửu Châu truyền cho vạn dân Đoan Mộc Đại Lục.
Nhưng qua mấy ngàn năm.
Hơn nữa, lúc đó hầu như không có giấy, chỉ có những tấm mỏng dùng để viết. Bao nhiêu thế hệ truyền xuống, văn tự Cửu Châu Đại Địa và Đoan Mộc Đại Lục tự nhiên trở nên càng ngày càng xa, khó có thể trùng hợp lại.
- Nhưng việc học thật ra dễ dàng không ít, dù sao đều là chữ tượng hình. Chắc rằng thêm mười bữa nửa tháng nữa là có thể biết tuyệt đại đa số những chữ thường dùng rồi.
Đằng Thanh Sơn không khỏi nghĩ về cảnh mình và Lý cùng nhau học chữ Đoan Mộc Đại Lục do tiểu Bình dạy ở trên thuyền.
Người biết chữ là sư phụ!
- Tiểu Bình. - Đằng Thanh Sơn mở miệng hỏi.
- Đại thúc.
Tiểu Bình mở to cặp mắt trong suốt, nhìn Đằng Thanh Sơn.
Vốn là một cô gái chín tuổi, nhưng vì trải qua bao nhiêu khó khăn, ăn uống lại quá kém nên cô tựa như hài đồng sáu bảy tuổi.
- Tiểu Bình, ta và tiểu tỷ tỷ của cháu có không ít việc, có lẽ sẽ gặp không ít khó khăn! Hay là như vậy đi, ta và tiểu tỷ tỷ để cháu ở lại Đan Ương Thành, mua cho cháu một căn nhà. Tới chợ nô lệ mua vài tên nô lệ để sai bảo, hầu hạ. Thế nào?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Không, cháu không thèm. - Tiểu Bình liền nói.
- Đại thúc, tiểu tỷ tỷ.
Tiểu Bình vừa nói, nước mắt đã chảy quanh:
- Cháu là một hài tử mà ở một mình trong thành, cho dù có nhà cũng sẽ bị người ta cướp đi. Hơn nữa... Trên mặt cháu, trên mặt cháu...
- Trên mặt cháu có gì? - Đằng Thanh Sơn và Lý ngơ ngác.
Tiểu Bình cắn môi, vuốt ve đao sẹo xấu xí trên mặt:
- Cháu là nữ nô! Do đó, trên mặt bị khắc ấn ký nô lệ, Hắc Thiết Hà Lưu Gia đem tộc dời tới hải đảo. Vì ít phụ nữ, do đó sau này nam nhân Hắc Thiết Hà Lưu Gia sẽ cưới chúng ta, sinh ra nhiều hài tử. Khi đó mới dùng đao xóa ấn ký nữ nô trên mặt chúng ta đi! Ấn ký biến thành đao sẹo.
Đằng Thanh Sơn và Lý giật mình.
- Nô lệ không được phép một mình vào thành, cũng không cho phép một mình ra khỏi thành!
Tiểu Bình tiếp tục nói:
- Nếu một nô lệ đi một mình, cho dù là trên đường có bị người khác cưỡng bức bắt đi, ngay cả giết chết cũng chẳng sao cả.
- Nhưng người giống như cháu, xóa ấn ký đi sẽ trở thành vết sẹo, mặc dù nói không xử lý cháu như nô lệ, nhưng... Vẫn sẽ bị rất nhiều người xem thường, bị họ nhục mạ!
Tiểu Bình cắn răng, mặt đầy nước mắt:
- Vết thương bình thường trên mặt khác với vết xóa ấn ký nô lên trên mặt của cháu.
- Chỉ cần vết sẹo như thế này, cũng giống như dấu vết trên mặt tên cường đạo lúc trước, có khi hắn cũng từng là nô lệ, đều sẽ bị người ta xem thường. Hắn còn may là có vũ lực, còn cháu chỉ là một tiểu hài tử.
Tiểu Bình nhảy xuống đà thú, vội dập đầu khẩn cầu:
- Đại thúc, tiểu tỷ tỷ, cháu van hai người. Cháu sẽ làm người hầu cho hai người mà. Đừng đuổi cháu đi. Đừng đuổi!
Đằng Thanh Sơn nghe xong thầm than.
Trên Cửu Châu Đại Địa, không có gì gọi là nô lệ cả.
- Tiểu Bình!
Lý nhảy xuống đà thú ôm cổ Tiểu Bình, mắt nàng cũng ửng đỏ:
- Yên tâm, tỷ tỷ sẽ không để bất luận ai khi dễ muội đâu.
- Đằng đại ca.
Lý cũng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Đưa theo.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện... Gia đình của Tiểu Bình lúc trước hẳn là rất khá.
Nô lệ không có tư cách học chữ!
Nhưng Tiểu Bình bị buôn ba lượt, thế mà Tiểu Bình vốn sớm cửa nát nhà tan, lại được đi học đọc chữ khi còn rất nhỏ. Hơn nữa... Mặc dù mới chín tuổi nhưng tư duy, cách nói chuyện của Tiểu Bình thì như một tiểu người lớn. Thông tuệ phi thường! Thế nhưng trên đại lục này, thông tuệ cũng không thể làm nó trốn tránh khỏi vận mệnh nô lệ.
Chẳng mấy chốc, ba người Đằng Thanh Sơn đã đi tới cửa thành nam Đan Ương Thành. Số người ở cửa thành mặc dù không quá đông, nhưng cũng không ngừng lui tới. Không ít người cưỡi đà thú, hoặc xe hàng do đà thú kéo rầm rộ không ngừng tiến vào trong thành, rồi cũng có người ra khỏi thành. Cơ hồ mỗi người đều mặc áo rất dày.
- Đan Ương!
Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn hai chữ to trên đầu, mặc dù mấy ngày ở trên biển hắn đã học không ít chữ. Nhưng trong hai chữ'Đan Ương', thì Đằng Thanh Sơn cũng chỉ biết chữ 'Đan' thôi.
- Tốt xấu gì cũng biết chút chữ. - Đằng Thanh Sơn tự mình an ủi.
- Mỗi người hai đồng. - Thủ vệ cửa thành thu phí vào thành.
May mà Đằng Thanh Sơn đã lấy được không ít những đồng tiên từ đám ăn cướp. Lý lúc này đưa ra sáu đồng tiền, hán tử trên mặt đầy râu ria xồm xoàm đưa mắt lướt qua hai người Đằng Thanh Sơn và Lý, cẩn thận nhìn mặt Tiểu Bình, hừ khẽ một tiếng:
- Đi vào đi.
Tiểu Bình bị hắn nhìn chỉ có thể cúi đầu.
...
Vào trong Đan Ương Thành, Đằng Thanh Sơn khiêng bao to, cầm Hắc Diễm Côn. Lý nắm thừng dắt đà thú, Tiểu Bình cầm tay Lý, ba người đều quan khán Đan Ương Thành phồn hoa.
- Thú vị, thú vị. - Đằng Thanh Sơn hai mắt tỏa sáng.
Kiến trúc, nhà cửa trong Đan Ương Thành phần lớn đều có đỉnh tròn hoặc đỉnh nhọn, cửa sổ đều đóng kín.
Hoàn toàn khác hẳn với kiến trúc phong cách Cửu Châu Đại Địa. Đoan Mộc Đại Lục quanh năm lạnh giá, cách ăn mặc của mọi người cùng với kiến trúc hoàn toàn khác hẳn Cửu Châu Đại Địa. Lúc trước hắn tới hải đảo thấy những nhà cửa của Hắc Thiết Hà Lưu Gia, chắc là vừa chạy trốn tới hải đảo nên chỉ là những căn nhà gỗ đơn giản để độ nhật. Còn chưa kịp khởi công xây dựng những kiến trúc kiên cố.
Trên đường phố rải rác khắp nơi những con đà thú. Những hán tử hình thể cao lớn, mặc áo bông dày, lưng đeo binh khí cũng rải rác khắp nơi.
- Đằng đại ca, chúng ta bây giờ đi đâu? Muội hơi đói bụng rồi. - Lý cười nói.
- Tiểu Bình cũng đói bụng rồi.
Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn Tiểu Bình:
- Đi, chúng ta trước tiên ăn cơm cái đã. Một chút nữa đi mua xe ngựa.
Ba người Đằng Thanh Sơn mới vừa đi không bao lâu.
- Tiểu tử! Đạp bẩn giày lão tử, cứ như vậy mà bỏ đi à?
Thanh âm ồm ồm từ phía trước truyền đến. Ba người Đằng Thanh Sơn nhìn lại, chỉ thấy phía trước đã có không ít người vây xem.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy tò mò:
- Chẳng phải trong thành không cho phép chém giết sao?
Đợi đến gần, Đằng Thanh Sơn phát hiện ra một tráng hán cao lớn đội mũ nỉ đang nhìn chằm chằm vào một nam tử râu ria gầy nhỏ đen đúa, gầm gừ nói:
- Lão tử sắp đi tiếp khách quý, giày ta dơ rồi. Bây giờ phải làm sao, muốn bỏ đi như vậy à?
Hán tử râu ria đen đúa sầm mặt lại:
- Huynh đệ, nên nhường nhau một chút thì hơn.
- Ai huynh đệ với ngươi. - Tráng hán cao lớn trừng mắt.
- Ngươi muốn bao nhiêu. - Tiểu hồ tử nhỏ giọng.
Tráng hán cao lớn rõ ràng cảm giác được đối phương cũng nhu nhược, hé mắt nhìn:
- Một lượng bạc, việc này coi như bỏ qua.
- Choang!
Tiểu hồ tử rút trường đao trên lưng ra.
Tráng hán cao lớn sắc mặt khẽ biến, lập tức lùi lại hai bước. Người chung quanh cũng lùi lại mấy bước.
- Ta gọi là Xương!
Ánh mắt tên râu ria sắc như kiếm, nhìn chằm chằm vào tráng hán cao lớn, nói vang vang:
- Ta khiêu chiến! Ngươi có dám tiếp chiến không?
Tráng hán cao lớn giật mình.
- Ha ha, tên kia sợ rồi?
- Đúng là con sên nhát gan!
Những người vây xem chung quanh chỉ e thiên hạ bất loạn. Đằng Thanh Sơn và Lý đều hơi nghi hoặc, Tiểu Bình thấp giọng nói:
- Đại thúc, ở trong thành không cho phép chém giết. Nếu giết người là bị bắt ngay. Nhưng... Nếu chính thức khiêu chiến, bên kia cũng tiếp chiến thì có giết chết người cũng không việc gì.
Đằng Thanh Sơn giật mình.
Lúc này, hai người bị một đám người vây xem. Tráng hán cao lớn bị những người chung quanh xem thường, sắc mặt cương đỏ lên, nhìn chằm chằm vào tên râu ria quát:
- Khiêu chiến hả? Lão tử tiếp chiến. Ngươi có gan lắm, lão tử sẽ đưa ngươi đi gặp tổ tông ngươi.
Nói rồi, hắn cũng rút thanh đại khảm đao sau lưng ra. Nhưng hắn vừa rút ra.
- Veo!
Tên râu ria trực tiếp bước lên một bước, rồi vung đao!
Hàn quang lóe lên.
- Vèo!
Máu đỏ từ yết hầu của tráng hán cao lớn như nước vỡ để phun ra phèo phèo. Hắn trừng mắt, môi giật giật, tựa hồ không cam tâm. Cuối cùng đổ rầm xuống, lưu lại một vũng máu to trên mặt đất.
Tên râu ria cười lạnh:
- Đồ ngu, đã tiếp chiến rồi, còn nói nhảm.
Thu chiến đao lại, tên râu ria trực tiếp lẩn vào trong đám người bỏ đi. Những người chung quanh xì xào đàm luận vài câu, sau đó cả đám đều ly khai.
- Cứ như vậy bỏ đi, không ai quản à?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc.
- Đại thúc, một lời bất hòa rút đao đánh nhau. Những loại sự việc như thế này nhiều lắm.
Tiểu Bình nói:
- Ta đã thấy không ít lần, trong thành có đôi khi bởi vì một hai câu nói mà giết chóc nhau. Đợt lát nữa, sẽ có chủ nhân của Đan Ương Thành là Phương Thị gia tộc tới khiêng thi thể đi.
Đằng Thanh Sơn gật đầu, thầm nghĩ: "Một lời bất hòa, rút đao chém giết? Không hổ là thiên hạ của các đại gia tộc tranh bá, giết chóc còn nhiều hơn cả Cửu Châu."