Dịch: suthat
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, hắn thấy một thanh niên đẹp trai bóng bẩy được mấy người vây quanh đang tươi cười đi tới, chính là Lê công tử.
"Tiên sinh" Lê công tử vừa mới mở miệng liên ngưng lại.
Bởi vì Đằng Thanh Sơn không ngờ chẳng coi hắn tồn tại trước mắt. Căn bản không để ý hắn chút nào mà hướng gã béo mắt nhỏ đó phân phó: "Hai con Xích Phong Chiến này của các ngươi, ta đều cần cả."
"Tổng cộng là sáu ngàn bạc. Để tiểu nhân đi gọi đại quản sự." Gã béo mắt nhỏ vô cùng hưng phấn, vội đi gọi đại quản sự phụ trách tới.
Lê công tử bị Đằng Thanh Sơn không buồn đếm xỉa tới không khỏi tức giận, hắn hít sâu một hơi cố nén lại.
"Trên Đoan Mộc đại lục có cường giả Vũ Thánh nào không kiêu ngạo? Không có ngạo khí, đó mới là quái sự." Lê công tử cố gắng tự khuyên nhủ bản thân. "Đã nói, đối với cường giả cấp bậc Vũ Thánh phải thực sự thành tâm. Như thế mới có khả năng mời bọn họ." Có điều không rõ thực lực của Đằng Thanh Sơn lắm.
Nhưng Lê công tử chắc chắn, người trước mặt có khả năng là cấp bậc võ thánh.
"Mấy vị muốn mua hai con Xích Phong Chiến?" Một gã mặc cẩm bào cười nhìn mấy người Đằng Thanh Sơn. Bỗng nhiên ánh mắt gã liếc thấy Lê công tử liền kinh hãi vội khom người hành lễ nói "Đại công tử".
"Hừ."
Lê công tử lúc này mới cười đi tới, đồng thời nhìn về phía Thanh Sơn. "Tiên sinh, hai con Xích Phong Chiến này xem như tại hạ tặng cho tiên sinh đi." Ở Đoan Mộc đại lục, xưng hô "Tiên sinh" là cách xưng hô dành cho nhân tài được tôn kính.
"Cám ơn." Đằng Thanh Sơn thản nhiên đáp. Hắn lại không có từ chối.
Có người tặng sao lại không nhận?
"Tiên sinh, ở cạnh có chỗ uống trà nghỉ ngơi." Lê công tử cười nói. "Tiên sinh, chúng ta cùng tới đó đi."
"Không được, ta còn muốn mua ít đồ." Thanh Sơn từ chối.
"Tiên sinh muốn mua gì? Đừng ngại, tại hạ dặn mấy kẻ tôi tớ làm là được rồi." Lê công tử cười nói.
Đằng Thanh Sơn trong lòng khẽ động và có chút hứng thú liếc nhìn Lê công tử, thầm nghĩ: "Để xem xem tiểu gia hỏa này rốt cuộc là muốn làm cái gì" Trong mắt Đằng Thanh Sơn, một gã Phương công tử chỉ đáng là một tiểu gia hỏa (thằng nhóc con). Dù sao căn cứ vào lý giải của Đằng Thanh Sơn, trên Đoan Mộc đại lúc có tổng cộng ba mươi sáu chủ thành, hơn một trăm tiểu thành (thành nhỏ). Dựa theo tính toán sơ bộ, Đoan Mộc đại lục mặc dù lớn bằng khoảng hai châu, nhân khẩu nhưng đại khái cũng chỉ khoảng hai ba trăm triệu.
Tiên thiên cường giả mặc dù có không ít, thế nhưng có lẽ trong một chủ thành xem chừng cũng chỉ có một hai tiên thiên mà thôi. Một vài gia tộc cường đại có lẽ có một vài Vũ Thánh, nhược tiểu gia tộc đến một vũ thánh cũng không lấy đâu ra.
"Vũ Thánh? Vũ Thánh của Đoan Mộc đại lục cũng là tiên thiên, đã tính vào đâu." Đằng Thanh Sơn hiện giờ, khoảng cách tới Hư Cảnh chỉ còn thiếu một bước cuối cùng vào cửa.
Cấp bậc tiên thiên sợ là không một ai có thể là đối thủ của hắn.
Thực lực như thế.
Đích thực có tư cách không quan tâm tới Phương gia.
"Vũ thánh trên toàn đại lục có qua đây, cũng chỉ cho mấy thương là xong." Đằng Thanh Sơn bởi vì có thực lực cho nên mới tự tin.
"Ta muốn mua một chiếc xe ngựa loại tốt nhất." Đằng Thanh Sơn cười nói. "Có thể chở được vạn cân hàng hóa, lại có thể đi nhanh."
Lê công tử hơi ngẩn ra.
Vạn cân hàng hóa?
Xe ngựa thông thường chở van cân hàng hóa bánh xe đều phải sập xuống. Cho nên yêu cầu của Đằng Thanh Sơn đích xác là tương đối hà khắc.
"Được! Không thành vấn đề, sau một canh giờ nữa người của tại hạ sẽ mang xe ngựa tới."
Lê công tử cười trả lời.
"Chỗ bạc này…." Đằng Thanh Sơn vừa mới mở miệng.
Lê công tử liền nói: "Chút tiền lẻ ấy Phương Lê còn không để ý. Tiên sinh, chúng ta qua bên kia ngồi uống trà được không?"
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn Lý gật đầu cười. Lúc này Lê công tử tuyệt không liếc mắt nhìn lấy một cái, trong mắt hắn Đằng Thanh Sơn so với một nữ nhân đẹp đẽ chén được là trọng yếu hơn nhiều. Ở Đoan Mộc đại lục thời buổi loạn lạc, cường giả mới thực là thứ hấp dẫn các đại gia tộc nhất.
Nô lệ phường là một tòa nhà hai tầng khổng lồ dạng tứ hợp viện.
Đằng Thanh Sơn, Lý và vị Lê công tử đó ngồi quanh một bàn vuông, tầm mắt vượt qua hàng lan can có thể nhìn rõ trung ương của tòa lâu các này, một cái đình viện (sân) trống trải. Tòa lâu các khổng lồ này có hình chữ "Khẩu", sân ở giữa tối thiểu cũng phải rộng tời mười lăm trượng.
Lúc này, một cái lồng sắt thực lớn đặt ở trong đình viện, dài…. trượng, rộng mười trượng, cao hơn một trượng.
Cỗ lồng sắt phảng phất có một mùi huyết tinh khí (mùi máu tanh).
"Hừm. Cái lồng sắt này là để làm gì vậy?" Đằng Thanh Sơn hỏi.
"Tiên sinh không biết sao?" Lê công tử có chút kinh ngạc.
Lý ở cạnh nói: "Đại ca là lần đầu tiên vào chợ nô lệ, đối với chốn này không biết rõ." Lê công tử hiểu ra gật đầu, mỉm cười nói: "Chắc hẳn trước kia từng nghe nói tới 'Khốn lung đổ đấu (Đánh cược đấu lồng vây)' rồi? Đây chính là cái gọi là 'khốn lung'."
"Khốn lung đổ đấu?" Đằng Thanh Sơn giờ đã rõ. Theo ngữ khí của Lê công tử, Đoan Mộc đại lục đối với "Khốn lung đổ đấu" đều phải đã nghe qua.
Lê công tử tiếp tục nói: "Xem một chút đi, lát nữa Khốn lung đổ đấu sẽ bắt đầu."
Đằng Thanh Sơn và Lý đều tập trung.
Toàn bộ tầng một của tòa lầu các khổng lồm đã tụ tập rất nhiều khách nhân. Ai cũng đang hưng phấn đàm luận.
"Hôm nay cuộc thứ nhất này, nhị ca cược người hay cược thú?"
"Hôm qua cược người thua rồi, ta không có tin hôm nay thua. Ta vẫn cược người."
"Vương lão đại, hôm qua huynh thắng chắc phải tới mấy nghìn lượng bạc nhỉ."
Từng đợt bàn luận dưới lầu vọng tới.
Đằng Thanh Sơn ngồi nghe, cũng có chút minh bạch: "Nghe bọn hắn nói, Khốn lung đổ đấu này có lẽ là một người và một con dã thú cũng vào trong lồng sắt. Rồi bọn họ ở trong lồng chém giết, chỉ còn lại một bên sống sót. Còn người xem ở xung quanh thì có thể đánh cược bên nào thắng.
"Hống..."một tiếng rống của dã thú đột nhiên vang lên.
Toàn bộ lâu các đều yên lặng trở lại, Đằng Thanh Sơn cũng từ lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy nơi cửa chính có một gã tráng hán cao chừng một trượng, mặc da thú, khuôn mặt tựa như đá tạc. Tay phải hắn so với mặt người còn to hơn cầm một xích sắt, kéo theo một con tuyết sư toàn thân trắng như tuyết tiến vào. Sau đó lại một gã tráng hán thân cao chừng một trượng, kéo một kẻ gầy gò đầy sẹo tay chân đều bị xích sắt khóa lại.
"A?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn hai kẻ nắm xích sắt đó.
"Sao cao thế?" Lý cũng lấy làm kinh hãi.
Trên Cửu Châu đại địa, người cao một trượng (hai mét rưỡi) là cực kỳ hiếm thấy. Ở đây thoáng cái xuất hiện tới hai gã.
"Tiên sinh! Hai kẻ đó đều là ở phương bắc xa xôi, thuộc về Thanh Thạch tộc nhận ở ven Thanh Thạch Hồ Bắc Hàn Vực." Lê công tử cười nói, Thanh Thạch tộc quanh năm sinh hoạt ở khu vực Bắc phương cực hàn, địa phương mà người bình thường căn bản không sống nổi. Thạch tộc đó người nào cũng thân thể cường tráng mạnh mẽ. Mỗi một tộc nhân Thanh Thạch sau khi trưởng thành đều cao gần một trượng, bẩm sinh đã có hai ba nghìn cân cự lực, không sợ giá lạnh…"
Đằng Thanh Sơn trong lòng kinh hãi.
Thân cao một trượng, có thể gọi là cự nhân (người khổng lồ).
"Vũ Hoàng trước đó có nói Bắc Hải đại lục hoàn cảnh khắc nghiệt." Đằng Thanh Sơn trong lòng cảm thán. "Sống sót qua sàng lọc của tự nhiên, chủng tộc có thể sinh tồn được ở dưới hoàn cảnh khắc nghiệt cũng đều có chỗ cường hãn của nó."
Trong đình viện dưới lầu.
Một gã trung niên đội mũ len kim sắc, mặc áo da dày cười vang nói: "Các vị, cuộc đấu thứ nhất ngày hôm nay quy củ như cũ, là người đấu với thú. Hôm nay nô lệ tiến vào đấu đã trải qua hai trận đấu. Hai trận đều là người đấu với người, đã giết chết hai người khác. Mà tuyết sư này, trước đã đấu qua một trận, đã xé kẻ đấu cùng nó thành mảnh nhỏ."
"Người thắng một ăn ba, Tuyết sư thắng một ăn một. Các vị xuống tiền đi."
Lầu một lập tức bắt đầu náo nhiệt, thanh âm xuống tiền ồn ã.
Lầu hai trái lại khá yên tĩnh.
Có người chuyên trách chạy đến từng bàn để hỏi.
"Mấy vị khách quan có muốn đánh cược chứ?" Một gã thiếu niên đôi mắt đen lanh lợi nhìn mấy người Đằng Thanh Sơn và Lê công tử.
"Tiên sinh có chơi một ván?" Lê công tử cười nói. Đằng Thanh Sơn nhìn xuống phía dưới, từ trong người lấy ra chút bạc vụn: "Một lượng bạc người thắng." Kỳ thực từ tỷ lệ đánh cá mà xem thì khả năng người thắng là rất thấp rất thấp.
"Một lượng bạc?"
Các khách nhân khác trên lầu hai ở cách đó không xa đều có chút giật mình. Bởi vì có thể lên tới lầu hai đơn giản uống chút nước trà là đã phải có mấy chục lượng bạc, tiền đặt cược thông thường đều là trăm lượng bạc trở lên...cho dù là xuống tiền ở lầu một, ít hơn mười lượng cũng không có mấy. Bất quá mấy người đó nhìn ngang qua thấy Lê công tử cũng không ai dám nói.
"Ngại ít à?" Đằng Thanh Sơn nhìn thiếu niên đó.
"Không, Không..." Thiếu nên đó vội nhận lấy.
"Ta cũng một lượng bạc, đặt thú thắng." Lê công tử cười nói.
Thiếu niên vẻ mặt đau khổ, nhận lấy bạc. ()
Rất nhanh, gã liền cất tiền đánh cuộc của hai người đi.
"Hống..." Một tiếng rống giận rung trời vang vọng khắp cả lâu các, con Tuyết sư cường tráng đó đã bị đưa vào trong lồng sắt. Thoát khỏi trói buộc, tuyết sư ở trong lồng sắt gào lên, còn dùng móng sắc cào cấu xung quanh lồng sắt. Lồng sắt đặc chế này cũng rung hết cả lên, phát sinh âm thanh hỗn loạn.
"Các vị, kết thúc đặt tiền."
"Khốn lung đổ đấu bắt đầu"
Trung niên nhân đó hét to một tiếng. Lập tức một gã Thanh Thạch tộc nhân khác sau khi đã tháo xích sắt cho nô lệ, giật tung cửa lồng sắt. Một tay đẩy hắn tiến vào, đồng thời ném vào một thanh đoản đao.
"Choang." Cửa lồng sắt lại bị đóng lại.
Lúc này, trong lồng sắt lớn đã có một người và một thú.
"A a a…." Nô lệ trong lồng sắt giống như một con dã thú kêu lên kỳ quái. Đoản đao cầm trong tay ở trong lồng sắt không ngừng lấp lóe, còn Tuyết sư lại chậm rãi không ngừng áp tới tựa hồ đang tìm cơ hội. Hiển nhiên, con tuyết sư cũng biết nhân loại trước mắt tuyệt không dễ chọc.
Đột nhiên!
Vù!
Tuyết sư mãnh liệt lao ra, nhanh tựa thiểm điện vồ thẳng vào tên nô lệ.
"A…" Tên nô lê đôi mắt đỏ rực, sắc mặt dữ tợn gào lên một tiếng, tại thời khắc sinh tử phóng ra một đao.
"Bùng."
Thân thể đồ sộ của Tuyết sư đập bay tên nô lệ vào cạnh lồng sắt, khiến cả lồng sắt rung lên. Tuyết sư đã không còn sức đánh tiếp nữa, mà tên nô lệ đó lại ôm đầu tuyết sư gào lên không ngừng, y quơ đoản đao đâm liên tiếp vào cổ tuyết sư.
Máu tươi nhuộm đỏ bộ lông của tuyết sư.
"Ngao..." Nô lệ hưng phấn ngửa đầu gào lên một tiếng, gã cuối cùng cũng sống sót. Tuy rằng sau đó còn có những cuộc đấu khác, nhưng dù sao gã đã tránh được một kiếp nạn.
"Ha ha… Ta thắng rồi."
"Mẹ kiếp! Lão tử thua mấy ngàn lượng bạc rồi, cuối cùng cũng thắng một lần."
Cả tòa lâu các lại bắt đầu huyên náo.
"Tiên sinh, người thắng rồi." Lê công tử cười nhìn Đằng Thanh Sơn. "Khốn lung đổ đấu này ta cũng đã tới không ít lần. Nhưng người đấu với thú, thắng được ta cũng chỉ gặp có ba lần. Đây là lần thứ ba."
Đằng Thanh Sơn hờ hững cười. Mắt nhìn nô lệ đó ở phía dưới.
"Nô lệ nổi danh nhất Khốn lung đổ đấu này người có biết là ai không?" Lê công tử nói.
"Không biết." Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
Trung niên nam tử cao lớn ở bên Lê công tử, rất hiểu công tử nhà mình trong lòng muốn gì, mở miệng cười nói: "Khốn lung đổ đấu từng có một nô lệ phi thường nổi danh. Tục truyền, hắn lúc nhỏ bị ném vào trong đàn dã thú nhưng hắn lại uống sữa thú lớn lên, trời sinh thần lực. Tuy rằng không có nội kình, nhưng thực lực lại vượt trên cường giả nội kình đấu trong chín mươi tám trận Khốn lung đổ đấu thắng liên tục. Cả một cao thủ hậu thiên đỉnh phong cũng bị xé sống, nô lệ này được mọi người gọi là 'Mãnh thú'."
Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc.
Không có nội kình, lại có thể xé xác cường giả hậu thiên đỉnh phong?
"Không có lẽ hắn cũng là nội gia quyền?" Đằng Thanh Sơn trong đầu lóe lên ý nghĩ cổ quái này.